Ngoài hòm thuốc, trên xe còn có quần áo của Lý Thiếu Hoài, bởi vì đi đến đâu Triệu Uyển Như cũng sẽ chuẩn bị quần áo dự phòng, sau khi kết hôn nàng còn chuẩn bị thay Lý Thiếu Hoài, đến nay đã thành thói quen.
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người cũng sạch sẽ và có tinh thần hơn. Chỉ là trên mặt có một vết sẹo, không sâu, chỉ là vết thương bình thường trên chiến trường.
Nằm trong vòng tay người mình yêu, nhìn đứa con đang say giấc bên cạnh, nàng chợt cảm thấy tất cả những đau khổ đã trải qua vào lúc này đều đáng giá.
Lý Thiếu Hoài muốn nói gì đó: "Nguyên..."
"Chuyện ở Tây Nam chờ sau này về Đông Kinh hẵn nói, bây giờ, ta chỉ muốn yên tĩnh dựa vào lòng nàng."
"Giống như năm đó ở Giang Nam, không liên quan triều đình, không nói chuyện chính sự, chỉ luận ta và nàng."
"Chỉ luận ta và nàng..." Lý Thiếu Hoài cúi đầu cười: "Còn có con chúng ta."
"Nói đến con, chúng ta còn chưa đặt tên cho con đâu. Ta vẫn luôn giấu nàng, là bởi vì cảm thấy nàng sẽ sớm trở về, luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc chuyện gì cũng hỏng bét."
Lý Thiếu Hoài muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đôi môi đã bị tay nàng chặn lại.
"Ta biết nàng lo cho ta, nhưng ta càng sợ sau này sẽ phải ôm tiếc nuối. Ta muốn một đứa con, một đứa con lớn lên giống A Hoài, con của chúng ta. Nhưng ta không biết tương lai ra sao, phải chờ đến bao giờ, ta sợ ta chờ không được."
Đôi mắt mềm mại rưng rưng: "Nguyên Trinh muốn làm gì ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nàng..." Lý Thiếu Hoài ôm chặt lấy nàng: "Chỉ lần này, được không? Sau này không được làm vậy nữa, bằng không ta thật sự..." Lông mày nhíu chặt hãy còn nghĩ mà sợ.
"Không đâu." Nàng vùi thật sâu vào lòng nàng, không muốn rời xa dù chỉ một tấc, không muốn mất đi dù chỉ một phân. Bởi vì nghĩ lại mà sợ không chỉ có Lý Thiếu Hoài, còn có nàng.
Dạo một vòng ở quỷ môn quan, nàng cảm thấy đời này nếu cứ như vậy chết đi, mới là không cam tâm nhất, bởi vì có quá nhiều quá nhiều thứ còn luyến tiếc, bởi vì nàng có được nàng.
Khẽ xoa đầu nàng, hơi cúi đầu nhìn em bé ngủ say trong tả lót, suy tư nói: "Sinh vào tháng giêng, chưa đủ tháng mà đã đến Phương Nam."
"Lạc Ương."
"Mong con bao dung nhân hậu, mong con sau này có thể giống mẫu thân nó..." Lý Thiếu Hoài cưng chiều nhìn nàng và con, cười nói: "Dũng cảm, kiên cường."
"Thế nào? Nếu thấy không hợp nàng có thể đặt tên khác cho con."
"Ta cũng thích tên này, năm đó khi Triệu Duẫn Thăng xuất các Quan gia từng ban tên hiện giờ cho hắn, hắn cũng vì Sở Vương mà mất đi tự do."
Lý Thiếu Hoài nắm chặt tay nàng: "Cho dù là nàng hay Ương Nhi, chờ trở về Đông Kinh, chắc chắn ta sẽ che chở mẹ con nàng thật tốt. Không bao giờ làm nàng lo lắng, cũng không bao giờ làm nàng bị cuốn vào tranh đấu trong triều."
"Chờ vài ngày nữa, nàng khoẻ hơn một chút chúng ta lại về Đông Kinh. Ta đã bảo Trương Khánh gọi đám người phái đi tìm Tào Lợi Dụng trở về, chúng ta sẽ đi đường vòng đến Đông Giang Nam, trên đường ngang qua Trường Xuân quan, vừa lúc ta có thể đưa nàng đi giải sầu một chút. Ta đã nợ hai mẹ con nàng quá nhiều."
"Ta còn chưa đến Trường Xuân quan bao giờ, không biết bên trong thế nào?"
Trường Xuân quan là nơi Lý Thiếu Hoài lớn lên: "Cũng không khác cung quan trong thành Đông Kinh là mấy. Mười năm trước mở núi xây thêm một lần, hiện giờ đã lớn hơn cả cung quan. Năm đó sư phụ vốn là muốn thành lập môn phái riêng, thoát ly hoàn toàn với Hoa Sơn, nhưng khổ nổi danh tiếng của sư tổ quá lớn, sư phụ lại là đệ tử chân truyền đầu tiên của người, nên sau khi sư tổ về cõi tiên Trường Xuân quan lại về với danh nghĩa Hoa Sơn. Trong quan có Tam Thanh, nhưng sư phụ không thích dẫn dắt đệ tử, người xem các sư tỷ muội trong quan như đồ đệ của sư thúc." Lý Thiếu Hoài nghiêm túc giới thiệu với nàng: "Dưới chân núi còn có một số ruộng đất, nhưng trong quan đều là nữ, nên đã cho nông dân thuê trồng trọt. Còn vì sao chỉ nhận nữ đệ tử, ta cũng không biết. Sau núi có một rừng đào, không lâu nữa sẽ nở hoa. Còn có một cây mai, lớn hơn cây mai trong Khôn Ninh Điện một chút. Chờ vài ngày nữa chúng ta đến hẳn là có thể nhìn thấy mai và đào đồng loạt nở hoa."
Nàng nghiêm túc giới thiệu, không phát hiện ẩn ý trong lời nói của Triệu Uyển Như. "Cũng đã nhiều năm ta chưa về quan, sư phụ nói độ điệp chỉ là một tờ giấy của quan phủ, chỉ cần ta một lòng hướng Đạo, thì sẽ mãi là đệ tử của người."
"Xem ra hai mươi năm trước khi gặp ta, sư phụ đã che chở nàng rất tốt."
"Sư phụ lão nhân gia... đã bảo vệ ta rất tốt. Một người không dính khói lửa nhân gian như ta, lúc xuống núi hành y cũng chỉ đi lại ở vùng nông thôn, từ khi đặt chân vào triều mới biết lòng người hiểm ác."
"Nàng sợ không?" Người nằm trên đùi vươn tay, vuốt ve vết sẹo trên mặt nàng.
Lý Thiếu Hoài nắm lấy tay nàng, cong môi cười nói: "Có nàng ở bên cạnh, ta không sợ gì cả."
Một đống lửa trại được nhóm lên trên gò đất trước nhà, vài người ngồi quây quần sưởi ấm bên bếp lửa. Đêm phương Nam rất lạnh, từng trận gió đều thấu xương.
Ánh lửa phản chiếu vào mặt các thiếu nam thiếu nữ ngồi quanh, có thể thấy rõ hơi nước phả ra trước mũi họ.
"Vân Yên, có thể kể lại chiến sự Đông Chí năm trước không. Võ sĩ theo bảo vệ phò mã đều truyền tin về nói là..." Trương Khánh không thể tin được, hôm đó hắn là người trực tiếp bẩm báo tình hình cho Triệu Uyển Như, đã nhúng tay vào chỉnh sửa một chút, không có trực tiếp nói kết quả xấu ra, là vì sợ cô nương biết tình hình thực tế sẽ chịu không nổi, nhưng hắn cũng biết với trí thông minh của cô nương không thể ăn nói hàm hồ.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Vân Yên cúi đầu, chỉ hờ hững nói ra bốn chữ: "Tương kế tựu kế."
Không hiểu ra sao.
Nàng lại nhìn quanh một vòng, trừ vài thị vệ vây quanh đống lửa đằng xa nơi này không còn người khác, bèn hỏi: "Các ngươi cảm thấy con người Đinh Thiệu Văn thế nào?"
"Ta biết ta biết." A Nhu giơ tay muốn trả lời: "Ban đầu ta rất ủng hộ hắn và cô nương, Thánh nhân cũng rất thích hắn, bởi vì hắn không chỉ tuổi trẻ tài cao mà còn tuấn tú, kết quả cô nương lại không thích hắn. Ta mới nghĩ, người ưu tú như vậy, bao nhiêu cô nương trẻ tuổi trong thành Đông Kinh cầu mà không được, lại chỉ chung tình với cô nương, ta thật sự là không hiểu ra sao."
"Cho đến sau này..." A Nhu nhíu mày: "Ta cảm thấy Sầm ma ma dạy dỗ mười năm, nói lòng người là hiểm ác nhất, chúng ta không bao giờ biết ẩn giấu dưới vỏ bọc bên ngoài là một lòng dạ độc ác thối tha đến cỡ nào. Vậy mà ta đã hoàn toàn quên những lời này, thật uổng công ma ma dạy dỗ, cũng có thể là do ánh mắt ta không tốt đi."
Trương Khánh bẻ một cành cây ném vào đống lửa, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đừng nói là ngươi, cho dù ta cộng sự với hắn mấy năm, cũng không nhìn ra con người thật của hắn."
Chỉ có Thu Hoạ là suy nghĩ sâu xa cùng sợ hãi. Nàng là người tiếp xúc với Đinh Thiệu Văn ít nhất, cũng không biết nhiều về hắn, nhưng từ lời nói và biểu hiện của mọi người xung quanh có thể đoán được phần nào.
"Người trong ngoài không đồng nhất ở đâu cũng có..." Nói vậy giống như Lý Thiếu Hoài cũng không tệ lắm, Vân Yên chợt dừng một lát, lại đổi đề tài nói: "Đinh Thiệu Văn trăm phương nghìn kế vào Điện tiền, tỉ mỉ bố trí nhiều năm như vậy, đã sớm nắm chặt Điền tiền tư trong lòng bàn tay, cho dù đã đổi Điện tiền Đô chỉ huy sứ nhưng hắn vẫn nắm giữ rất nhiều người."
"Chuyện này ta biết, năm xưa Thị vệ tư bị chia làm hai, khiến cho Điện tiền trở thành thế lực đứng đầu Tam nha." Trương Khánh đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến hắn?"
Từ trong mắt Vân Yên, Trương Khánh nhận được câu trả lời khẳng định. Hắn cực kỳ khiếp sợ, nhíu chặt mày kiếm: "Nói vậy, hắn không đơn giản là vì quyền lợi, mà là..."
"Tuy có quyền điều động binh mã, nhưng không thể thuận lợi khống chế, cho nên chúng ta đã lợi dụng tâm trạng nôn nóng muốn diệt trừ phò mã của hắn để dùng chiêu tương kế tựu kế, thậm chí mượn tay Lư Thành Quân tiêu diệt vài người."
Còn một chuyện Vân Yên không nhắc đến, cũng không muốn nói ra. Nàng không biết Lý Thiếu Hoài có định nói cho công chúa biết không, dù sao chờ công chúa khoẻ hơn một chút nàng sẽ nói cho công chúa.
Lư Thành Quân bắt Lý Thiếu Hoài, cũng là cứu Lý Thiếu Hoài một mạng. Phần lớn các Đô hầu trong cánh phải đều là tâm phúc do Đinh Thiệu Văn đề bạt, các binh lính dưới quyền cũng là do bọn họ đích thân tuyển chọn, cho nên dù tài dụng binh có giỏi thế nào, cũng khó mà khống chế binh lính, không thể hoàn toàn đạt được trạng thái quân tướng hợp nhất.
Trong lúc giao chiến, đỉnh núi bị thuốc nổ nổ tung, kẻ tặc lộ ra bộ mặt thật đuổi theo muốn giết các nàng. Nếu không phải gặp được đội quân tiên phong của Lư Thành Quân, các nàng khó mà thoát khỏi vòng vây của
bọn chúng.
Nhưng chuyện này đã nằm trong kế hoạch của Lý Thiếu Hoài, nàng chạy về phía quân địch. Buồn cười nhất chính là, đường chết là đường về nhà, mà đường sống nằm trong tay quân địch.
"Cô gia muốn làm gì?"
Vân Yên lắc đầu: "Cô gia chỉ nói với ta, Thánh nhân."
Trương Khánh cẩn thận nghĩ: "Cô nương từng nói, thuận hay không, đều ở chỗ Thánh nhân. Thánh nhân hài lòng, chính là làm ít công to."
"Nhưng Thánh nhân... không phải cũng là một nữ tử nhu nhược sao?" A Nhu nói thầm trong lòng.
Thu Hoạ lắc đầu: "Trước đây ta và Vân Yên đều là người của Thánh nhân. Thánh nhân, thật sự là thánh nhân!"
Trương Khánh gật đầu nói: "Đúng vậy, các ngươi hãy nhìn Đinh Vị, Vương Khâm Nhược, Tào Lợi Dụng, người nào mà không phải là do Thánh nhân nâng đỡ lên. Lại nhìn Đinh Thiệu Văn, bởi vì Thánh nhân thích hắn, hắn liền một bước lên mây, được Thánh nhân giúp đỡ mới được Quan gia chú ý. Nhưng nay đã khác xưa, Đinh Thiệu Văn đã được Quan gia cực kỳ sủng tín, Thánh nhân cũng không thể lay chuyển."
"Nói nửa ngày, còn không phải là nói Thánh nhân không thích cô gia sao." A Nhu chống cằm, ngốc ngốc nhìn đống lửa trước mắt.
"Thánh nhân không thích phò mã, cũng không phải không có lý do."
"Còn không phải là vì cô gia là học trò của cựu tướng sao."
"Chu Hoài Chính lén lút qua lại với Khấu Chuẩn, bây giờ lại thường xuyên đứng ra nói chuyện cho phò mã, nên mới chọc Thánh nhân nghi kỵ."
"Cựu tướng cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp, giống hệt cô gia."
Lời này của A Nhu dường như phá tan không khí nặng nề, làm mọi người đều bật cười: "A Nhu cũng quá thẳng thắng rồi, tốt xấu gì ngươi cũng gọi ông ấy một tiếng cựu tướng."
"Ăn ngay nói thật thôi!" A Nhu không cho là đúng nhún nhún vai, dường như qua cơn mưa trời lại sáng, rốt cuộc bọn họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cô gia trở lại, ngay cả ngôi sao trên trời cũng đặc biệt sáng hơn."
"Đúng vậy, hắn chính là, đầu quả tim của cô nương." Trương Khánh ngẩng đầu nhìn trời, trăng rằm đã khuất sau đám mây, những vì sao xung quanh đang sáng lấp lánh.
——————
Năm thứ nhất Đại trung tường phù, càng về cuối Đông, cảnh sắc trên đại lục này càng giống một bức tranh trên gốm sứ: Nam xanh Bắc trắng. Phương Bắc một màu trắng xoá, còn hai lộ Đông và Tây Quảng Nam vẫn xanh um tươi tốt. Phương Nam bốn mùa đều xanh, phía Nam sông Tầm Giang càng là nơi quanh năm không tuyết.
"Chiếm dụng nhà của hai vị nhiều ngày như vậy, thật là xin lỗi, đây là một chút tấm lòng, xin hãy nhận lấy."
Trong số thị vệ cải trang đi theo có một người Quảng Nam. Hắn đứng ra phiên dịch tiếng phổ thông của Triệu Uyển Như thành tiếng địa phương cho chủ nhà nghe.
"Đại nương tử khách khí. Ta và lão già sống trong núi đã nhiều năm, bình thường nơi này cũng rất ít người qua lại, chúng ta không nỡ bỏ mấy ngọn núi kia, nên vẫn luôn giữ ở nơi này. Mấy ngày trước gặp các vị, lúc đầu còn rất hoảng sợ, cảm thấy cách nói năng của các vị đều bất phàm, nghe giọng lại giống người kinh thành, chỉ sợ là có gì sơ xuất hai lão già bọn ta cũng gánh không nổi." Sau khi em bé bình an chào đời, vợ chồng hai người mới thở phào một hơi. Mấy ngày qua, phát hiện những người này cũng không là ra vẻ như các đại quan trong kinh, lại nói: "Đại nương tử và quan nhân trai tài gái sắc, vợ chồng ta cũng thường xuyên ra ngoài đi đây đi đó, gặp được nhiều người cũng không thấy cặp vợ chồng nào xứng đôi như các vị. Đại quan nhân hiền lành, tính tình cũng rất tốt, mấy ngày nay đều dốc lòng chăm sóc đại nương tử, việc gì cũng tự tay làm lấy, ở gia đình giàu có cũng rất là hiếm gặp. Ta nghĩ hai vợ chồng các người thật sự rất ân ái, làm hai lão già sống hơn nửa đời người như chúng ta cũng vô cùng hâm mộ."
Nữ chủ nhân vừa nói, thị vệ vừa phiên dịch cho hai người, nghe nghe một hồi, Lý Thiếu Hoài theo bản năng ôm thê tử đang bồng con bên cạnh, bất giác mỉm cười.
Trước khi đi đã chuẩn bị quà tạ ơn, hai vợ chồng bị buộc bất đắc dĩ phải nhận, nhưng chỉ lấy một ít đồ trang sức cho nữ nhân.
Lý Thiếu Hoài thật cẩn thận đỡ nàng lên xe.
Hai vợ chồng chủ nhà đứng bên đường từ biệt: "Lên đường cẩn thận."
"Hai vị, bảo trọng." Lý Thiếu Hoài đứng trên xe chắp tay hành lễ, sau đó xoay người vào thùng xe.
Em bé sơ sinh giấc ngủ rất dài, đa số thời gian đều chỉ biết ngủ, nên cũng yên tĩnh. Lý Thiếu Hoài cố gắng nhường ra chỗ ngồi lại điều chỉnh thân mình để nàng có thể thoải mái dựa vào.
"Quảng Nam là vùng đất lành, dân phong thuần phác, bá tánh nhiệt tình."
"Hửm? Quan gia thích nơi này rồi sao?"
"Thích, nhưng phải có nàng."
- -- Hết chương 130 ---
Editor: Còn 20 chương nữa là hết rồi á mọi người. Tui lặn đây, lần sau ngoi lên sẽ up đủ 20 chương cuối. Hihi, làm bộ này đọc chơi mà ai dè quá trời người đọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT