: Chồng có thể bỏ vợ tái hôn

"Điện hạ vừa rời Đông Kinh, Đông Kinh liền triệt để rơi vào tay hai tên tặc tử Đinh – Vương. Bệ hạ đã bị Vương Khâm Nhược mê hoặc... còn muốn Phong thiện. Thừa Tướng sai người đến hỏi ngài nên khuyên can thế nào?"

Chân trước vừa ra khỏi Đông Kinh, chân sau Đông Kinh liền loạn. Triệu Uyển Như đỡ trán tựa vào thành xe. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, đời này, mọi việc đều diễn ra quá nhanh. "Chuyện ở Đông Kinh không cần phải xen vào. Bọn họ là người của Thánh nhân, chỉ biết hùa theo, cũng nên để Thánh nhân nhìn thấy bộ mặt thật của chúng. Chỉ là cái giá phải trả hơi đắt một chút."

"Phong thiện có phải quá... thần cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Làm như vậy thật sự có thể doạ các nước đang dòm ngó biên cảnh ta sao?"

"Ai mà không hoang đường." Nàng cười lạnh một tiếng: "Gửi thư cho Chiết Duy Xương, bảo vệ cho tốt biên cảnh với Liêu."

"Vâng."

"Chỉ mong nội loạn và ngoại xâm sẽ không đến cùng lúc." Nàng mất mát nhìn ngoài cửa sổ tự mình lầm bầm: "Trời cũng sắp chuyển mùa rồi, rốt cuộc nàng đang ở đâu?"

"Từ khi phò mã xảy ra chuyện, các đại thần đều giữ thái độ trung lập. Một là không dám đắc tội ngài, hai là không dám chọc giận Quan gia. Lý Tuân Úc và Vương Di Vĩnh cũng từng dâng sớ xin xuất quân chi viện cứu phò mã, nhưng hai người họ đều bị Quan gia khiển trách, Lý Tuân Úc còn bị tống cổ đến Thiền Châu."

"Lý Địch và Lữ Giản Di vốn cũng muốn dâng sổ con, nhưng việc của Lý Tuân Úc dường như đã cảnh tỉnh họ."

"Còn Khấu Chuẩn sau khi nghe tin này đã nổi giận đùng đùng chạy từ Thiểm Châu về Đông Kinh."

"Nhưng ông ấy không thể vào đại nội, không thể gặp Quan gia, mà Quan gia cũng không muốn gặp được ông ấy. Truớc kia Khấu Chuẩn đắc tội không ít người, tất nhiên hiện giờ sẽ có người ngăn ông ấy vào gặp Quan gia."

Trương Khánh gật đầu: "Là... Thánh nhân, cho nên Thừa tướng cũng không giúp được gì."

"Một khi Quan gia đã quyết tâm, Khấu Chuẩn có kéo tay áo cũng vô dụng. Hơn nữa ta không cho rằng giữa quốc gia và tư tình, cựu tướng của chúng ta sẽ thiên vị môn sinh của mình."

"Thật ra Quan gia đối xử với ngài..." Trương Khánh ngồi trên lưng ngựa ậm ừ nói: "Quan gia đã hạ lệnh cho quân đội phía Tây tiếp viện, Tào Vĩ ở Hà Tây đợi lệnh, lại lệnh cho Vương Đức Dụng mang người đến tìm ngài."

Dù vậy, cũng không thể sưởi ấm trái tim đã đóng băng của nàng. Thân là Hoàng đế, tất nhiên phải làm vậy, nàng còn có thể khẩn cầu gì hơn. "Triều đình Đông Kinh phần nhiều là quan văn, thiên tử một tay nắm binh quyền, không ai có thể tác động. Ta chỉ cảm thấy khó hiểu là vì sao đến nay Trường Xuân quan vẫn không có động tĩnh gì?"

"Lần trước phò mã rơi xuống Hoàng Hà, Lăng Hư chân nhân còn bôn ba ngàn dặm, hiện giờ ái đồ bị nhốt trong doanh trại của quân địch tại sao lại không thấy người của Trường Xuân quan ra mặt?"

"Cô nương!" Trương Khánh kêu lên một tiếng liền im lặng không nói.

Triệu Uyển Như ghét nhất điểm này của hắn, rào trước đón sau. "Nói!"

"Lư Thành Quân và Thái Thanh chân nhân, có quan hệ sâu xa!"

Lúc Sở Vương xảy ra chuyện, Triệu Uyển Như còn chưa ra đời. Sau khi Sở Vương bị phế, tất cả những chuyện liên quan đến ông ấy đều bị cấm, không ai dám nhắc lại, thời gian trôi qua chuyện này cũng chậm rãi bị mọi người quên đi.

Trương Khánh nhậm chức trong đại nội đã lâu, chuyện này phần lớn là nghe được từ những bô lão trong cung.

"Trước kia Lư Thành Quân là... người Đạo gia."

————————

Thành Đông Kinh, Vương trạch.

"Cha, cho con ra ngoài đi!" Biết phụ thân về, Vương Từ Ích liền vội vàng chạy từ hậu viện đến thư phòng cầu xin.

"Ngươi muốn hại chết Vương phủ chúng ta sao? Ta đã xin nghỉ cho ngươi, vừa qua Tết Nguyên Đán, mấy ngày nay trong triều đang rất căng thẳng, ngươi không được ra ngoài!"

"Tại sao? Vì ta cầu xin cho phò mã sao?" Vương Từ Ích nắm chặt tay áo cúi đầu.

Vương Khâm Nhược nghiêm túc nói: "Ngươi kết bạn với hắn ta không phản đối, nhưng ngươi cũng phải biết phân biệt thời điểm. Cha cũng chỉ muốn tốt cho ngươi." Sau đó lấy một tấm vải lụa mài trắng ra, liếc nhìn hắn, sắc mặt thay đổi nói: "Lại đây viết cho cha mấy chữ!"

Vương Từ Ích nhấc mắt lên, đáp: "Vâng."

Ngày 3 tháng giêng năm Cảnh Đức thứ năm, Vương Đán dẫn đầu quần thần lên buổi chầu sớm.

"Báo!"

"Khải tấu bệ hạ, Hoàng Thành Tư dâng tấu, tìm thấy một mảnh vải lụa trắng treo trên xà nhà ở lối vào phía Nam cổng Thừa Thiên Môn."

Triệu Hằng liếc nhìn Vương Khâm Nhược hơi gật đầu, vì thế kêu nội thị bên cạnh: "Trung sử."

"Có thần."

"Đi xem."

"Vâng."

Sau buổi chầu sớm, hoàng cung đột nhiên rơi xuống thiên thư, Hoàng đế triệu tập quần thần đến Triều Nguyên Điện để mở thiên thư.

Hoàng đế kể lại những gì đã nhìn thấy trong mộng cho các đại thần, nhằm chứng minh thiên thư là do thần tiên ban cho.

Trên vải lụa viết: Phong thụ mệnh, hưng vu tống, phó vu thận, cư vu khí, thủ vu chính, thế thất bách, cửu cửu định.

"Thiên thư?"

"Những chuyện lừa dối này..."

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không muốn đầu nữa sao?"

"Chiến sự phương Nam còn chưa nguôi mà Quan gia đã muốn lập đàn tế bái trong cung rồi sao?"

"Cương vị quân thần, quân có lệnh, thần không thể không tuân!"

"Ngay cả đại học sĩ cũng tuân theo, chúng ta chỉ là phận tép riu, giữ mệnh quan trọng hơn."

"Ta thấy tên đại học sĩ kia cũng không phải quan tốt gì!"

Thiên thư xuất hiện, lại thấy trong triều không có người lên tiếng phản đối, vì thế phái quan viên dựng đàn bái tế trời đất, tông miếu và xã tắc.

Ngoài ra mở tiệc chay ở Sùng Chính Điện để các quan viên trong triều bái tế, lại vì mở rộng ảnh hưởng mà ban hành hàng loạt chiếu thư, đại xá thiên hạ, đổi quốc hiệu thành Đại Trung Tường Phù.

Vì thiên thư mà đổi quốc hiệu, rước lấy vô số lời phê bình, những tranh luận về điềm lành này cũng chấn động cả nước.

Có người tin, có người không, nhưng càng nhiều người lại chọn nhắm mắt bịt tai.

Sau năm Hàm Bình, thiên tử bắt đầu si mê Đạo giáo, càng là vô đạo.

Vừa qua Tết Thượng Nguyên, tin từ Tây Nam truyền về: cấm quân Tây Nam liên hợp quân đội các nơi tiến công quy mô lớn. Trần Tiến trốn đến Võ Tiên thì bị giết, Lư Thành Quân đầu hàng, tàn quân còn lại tiếp tục phản kháng, đều bị Tào Lợi Dụng đánh bại.

Lư Thành Quân đầu hàng là nhờ phó sử Đinh Thiệu Văn hiến kế. Người đầu hàng được tha tội chết, phản quân quân tâm dao động liên tiếp buông vũ khí đầu hàng. Lư Thành Quân tự sát, chiến sự Tây Nam bình ổn.

Tất cả chiến công đều bị Tào Lợi Dụng ôm đồm.

Hoàng đế cũng mượn việc này, cho là điềm lành do thiên thư giáng xuống, từ đây chuyện đổi quốc hiệu không còn ai dám dị nghị.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ Tết Thượng Nguyên, sau chiến tranh các Châu ở Tây Nam lại bắt đầu tu sửa thành trì, khôi phục trật tự. "Đã tới Ngô Châu, chỉ còn cách chiến khu hơn trăm dặm."

"Tiếp tục lên đường!"

Tuy chiến sự đã dừng, nhưng vẫn không có tin tức về Trấn an sử Lý Nhược Quân.

Trong quân truyền, phò mã đã chết ở Liễu Châu, hy sinh vì tổ quốc.

"Nguyên soái, Đông Kinh truyền mật chiếu, Huệ Ninh công chúa đang đến Tây Nam!"

Đinh Thiệu Văn vừa nói ra thiếu chút nữa làm Tào Lợi Dụng đột quỵ: "Đã tìm được người chưa?" Hắn vẫn còn nhớ rõ lời dặn của Thánh nhân trước khi xuất chinh, lúc Lý Nhược Quân xảy ra chuyện hắn từng viết sổ con thỉnh tội gửi về, hiện giờ chiến loạn đã ngừng Hoàng đế nhất định sẽ vui mừng phong thưởng, nhưng phò mã mất tích đắc tội Huệ Ninh công chúa, với mức độ sủng ái của Hoàng đế với Huệ Ninh công chúa chỉ cần nàng thổi gió bên tai, sợ là lần này một chút chỗ tốt cũng không vớt được.

Nếu tìm được phò mã, có lẽ chuyện này sẽ không sao, lại thêm thái độ yêu thích của Thánh nhân với Đinh Thiệu Văn, rất có khả năng sau này sẽ nắm quyền to, cho nên hắn mới không tiếc công sức bồi dưỡng Đinh Thiệu Văn.

Đinh Thiệu Văn tỏ ra đáng tiếc, lắc đầu nói: "Đã lật tung cả Liễu Châu cũng không tìm được tung tích của phò mã."

"Thứ mạt tướng nói thẳng, cơ hội phò mã sống sót cũng không cao. Hôm đó núi lỡ, cơ hồ toàn quân bị diệt." Trong cánh quân kia có rất nhiều tâm phúc của hắn, hôm đó cũng đều bị chôn vùi dưới chân núi, liền quỳ một gối thỉnh tội nói: "Hôm đó mạt tướng vốn nên dẫn quân đến tiếp viện, ai ngờ bọn phản quân lại quỷ quyệt như thế! Nếu mạt tướng biết kết quả sẽ là như vậy, nhất định không đột nhiên đổi tướng, làm hại nguyên soái phụ lòng Thánh nhân."

Tào Lợi Dụng thở dài một hơi, nâng hắn dậy: "Ngày đó chuyện phát sinh bất ngờ, không thể trách ngươi. Hắn chết rồi, ta thì không sao, cùng lắm thì bị Quan gia trách tội từ chức, nhưng nếu hiền chất xảy ra chuyện gì, ta thật không biết làm sao ăn nói với cha ngươi. Triều đình tổn thất một trung lương như ngươi, cũng là mất mát to lớn."

"Nhưng trước mắt, Thánh thượng và Thánh nhân nhất định sẽ giáng tội, hơn nữa Huệ Ninh công chúa..."

Nhắc đến Huệ Ninh công chúa, Tào Lợi Dụng lấy lại tinh thần: "Lần này bình loạn có công, dù Quan gia có hồ đồ, thì hiện giờ Thánh nhân vẫn cần chúng ta, sẽ không tự chặt vây cánh, chỉ là..." Lông mày trắng xoá nhíu chặt, vỗ vỗ vai Đinh Thiệu Văn: "Ngươi yên tâm, Thánh nhân che chở phò mã đều là vì Huệ Ninh công chúa. Vừa rồi ngươi nói công chúa đến Tây Nam là tin mật, vậy lần này hẳn là công chúa tự mình đến, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt công chúa, sau này trở về ngươi nhất định có thể chấp chưởng Điện tiền tư!"

Chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ này thật ra hắn không sốt ruột, dù sao trong triều nhiều quan văn, nhưng lại không có bao nhiêu quan võ đươc Hoàng đế tín nhiệm, hơn nữa Hoàng đế càng ngày càng đa nghi.

Tào Lợi Dụng nhìn Đinh Thiệu Văn âm thầm đánh giá: sau khi lập gia đình càng thêm trưởng thành chín chắn, khi còn bé lại được nuôi ở Đạo quan, đầy bụng kinh luân, lúc còn trẻ đi theo Tào Xán học võ, học được một thân võ nghệ, văn võ song toàn đỗ đạt cử nhân, sau khi tòng quân lại lập chiến công vô số, tuổi còn trẻ đã được Đế Hậu đồng thời tín nhiệm.

Ít nhất Thánh nhân vẫn luôn yêu thích Đinh Thiệu Văn, mà Thánh nhân không thích phò mã, từng xử phạt phò mã, chuyện này mọi người đều biết.

Tào Lợi Dụng đến gần một bước, nhỏ giọng nói: "Bây giờ phò mã đã chết, Huệ Ninh công chúa cũng không thể thật sự cô đơn đến già, lão phu biết hiền chất đã cưới vợ, nhưng, vợ, có thể bỏ. Nếu Tiền gia xem trọng mặt mũi, thì hoà li. Trước thương lượng với Tiền gia, Tiền Hoài Diễn lăn lộn quan trường nhiều năm, sẽ không thể không hiểu. Như vậy sau đó, các ngươi có thể đến tìm Quan gia, nói là phu thê hai người đã hết tình cảm."

Đinh Thiệu Văn trợn mắt, có vẻ như đã bị lời này của Tào Lợi Dụng làm cho khiếp sợ: "Nhưng còn con cái thì sao, ta đã có hai đứa con, công chúa là đế nữ, sao có thể gả cho đàn ông đã có vợ."

"Hoà li rồi có thể cưới, tái giá, quy tắc này lúc Thái Tông còn tại vị cũng đã có, huống hồ..."

"Năm ngoái tuyên triệu sử trong cung lộ ra tin tức, nói phò mã vừa đi không lâu Huệ Ninh công chúa liền có thai, cứ vậy sẽ không ai đàm tiếu."

Đinh Thiệu Văn lại hết sức ngạc nhiên: "Công chúa có thai?"

Tào Lợi Dụng hừ lạnh một tiếng: "Thật không ngờ, người cũng đã chết... chì là tiếc cho đứa bé kia."

Đinh Thiệu Văn sốt ruột nói: "Bá phụ, không phải như vậy, công chúa đang có thai trong người sao có thể bôn ba ngàn dặm, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao. Phụ nữ sinh con là hao tổn nhất, hơn nữa từ nhỏ công chúa đã ốm yếu!" Chỉ thấy hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, cực kỳ lo lắng.

Đinh Thiệu Văn nói làm Tào Lợi Dụng rất là ngạc nhiên, thương tiếc nói: "Trước đây công chúa bỏ qua ngươi, thật là sai lầm lớn nhất của nàng. Hiền chất đầu tiên là nghĩ đến an nguy của công chúa, có thể thấy ngươi một lòng một dạ với nàng."

"Nói một câu không sợ bá phụ chê cười, khi còn bé Bá Văn từng gặp được công chúa đi bên cạnh Thái Tông, lúc đó trong lòng ta đã khuynh mộ. Sau này tòng quân muốn lập chiến công, đều chỉ là vì có thể đến gần công chúa, không ngờ..." Trong mắt hắn dường như có nước mắt.

Tào Lợi Dụng vỗ vai hắn lần nữa, căm giận nói: "Hiền chất yên tâm, đợi đến khi về triều ta sẽ thay ngươi tìm Tiền gia nói chuyện, sau đó đến gặp Thánh nhân cầu xin. Với mức độ yêu thích của Thánh nhân với ngươi, sợ là phủ phó tướng sẽ có thêm một vị phò mã!"

"Tuy biết Huệ Ninh công chúa một mình tới Quảng Nam, nhưng không biết công chúa đi đường nào, hiện giờ đang ở đâu, có an toàn không?"

Tào Lợi Dụng suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Bọn người được phái ra ngoài tìm tung tích phò mã đã về chưa?"

"Chưa tìm được phò mã, không dám rút về."

"Rút về đi, vẫn do ngươi cầm đầu. Công chúa đi từ Đông Kinh, lại đang có mang trong người sẽ không đi được quá xa, nếu đi về hướng Bắc dọc theo Hồ Nam lộ hẳn là có thể tìm thấy. Quảng Nam đã yên ổn không cần hiền chất lo lắng, việc quan trọng trước mắt là bảo vệ an toàn cho công chúa."

"Bá phụ nói rất đúng."

Chuyện Huệ Ninh công chúa rời Đông Kinh trong triều rất ít người biết, đương nhiên trong quân cũng không ai biết, Tào Lợi Dụng chỉ cho Đinh Thiệu Văn một nhóm người, không nói nguyên do.

"Tên Tào Lợi Dụng này đối với ngài tốt như vậy, sợ là rắp tâm bất lương!"

Đinh Thiệu Văn cười lạnh nói: "Loại người này, hám lợi tham công, tất nhiên không phải nghĩ cho ta, mà chỉ là vì bản thân hắn. Nếu lần này về kinh có chuyện gì, hắn muốn ta nhớ tình cũ mà mang ơn đội nghĩa, nhận tội thay hắn!"

"Vậy người này..."

"Không cần gấp, cho dù Quan gia và Thánh nhân sủng ái công chúa thế nào cũng sẽ không vì nàng mà vứt bỏ giang sơn. Thiên gia tình mỏng, mà tình phần nhiều cũng chỉ là giả dối."

"Chủ tử hiểu con người Thánh nhân được bao nhiêu?" Người trẻ tuổi bên cạnh thử hỏi.

Đinh Thiệu Văn quay đầu lại liếc hắn một cái: "Lúc Thánh nhân còn ở Vương phủ ta cũng đã thấy nàng, không hiểu mười phần, cũng có tám chín phần!"

"Thánh nhân không chỗ dựa, không gia thế lại có thể buộc chặt trái tim Hoàng đế, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ."

"Ý của ngài là?"

"Ngươi có tin hay không, hiện giờ nàng dựa vào chúng ta như vậy chỉ là vì có thể ngồi ổn vị trí trong cung, sau này đợi Quan gia băng hà, tân đế tuổi nhỏ, nàng sẽ giống như Lữ hậu buông rèm chấp chính, đến lúc đó sẽ đá văng bọn người nàng từng ỷ lại như chúng ta!"

"Đây chính là con người thật của Thánh nhân, người mà ai trong đại nội cũng khen ôn nhu hiền đức."

"Nếu thật là như vậy, chúng ta nên nghĩ biện pháp đối phó trước."

"Không vội, trước phải tìm được Huệ Ninh công chúa. Mấy tên phế vật ở Đông Kinh kia, đi tìm người cũng bị phát hiện, xứng đáng bị giết!" Đinh Thiệu Văn căm giận mắng.

————————

Phía Tây Ngô Châu.

"Chúng ta đi Quảng Nam bằng Đông lộ, hẳn là sẽ không bị người của Đinh Thiệu Văn phát hiện."

"Đông Kinh truyền tin đến, Thừa tướng không thể ngăn cản Quan gia mượn việc thần linh ban thiên thư mà đổi quốc hiệu, nhưng Quan gia đã điều quân đội ở biên cảnh Tây Nam đến chi viện, chiến sự ở Quảng Nam nhanh chóng được bình ổn trong vòng một tháng." Trương Khánh biết Triệu Uyển Như không tìm được người là sẽ không về, vì thế nói tiếp: "Tuy là trong quân không biết cô nương đến Quảng Nam, nhưng đám người theo đuôi lần trước..."

"Thần sợ Đinh Thiệu Văn sẽ gây bất lợi cho ngài, việc tìm người ở Nghi Châu lâu nay vẫn chậm chạp không có kết quả, chỉ sợ cũng là do Đinh Thiệu Văn giở trò quỷ, chi bằng cô nương cứ chờ ở Nghi Châu, thần sẽ mang theo khẩu dụ của ngài đi tìm phò mã."

"Tuy Đinh Thiệu Văn to gan nhưng Tào Lợi Dụng sẽ không dám làm bậy, hiện giờ không có đại phu bên cạnh, người đi theo cũng ít, thật sự không nên..."

"Được rồi, đừng nói nữa, lên đường đi!"

"Cô nương!" Trương Khánh phi ngựa chặn trước xe: "Những tin này đều là do thám tử truyền lại, ngay cả Vân Yên cũng đã mất tích, Quan gia lùi một bước cũng là vì ngài, tuy thần cũng tiếc thương cho phò mã, nhưng vẫn muốn nói một câu không nên nói!"

Trương Khánh nhíu chặt mày kiếm: "Tội gì!"

Hai chữ "không đáng" là lời bọn họ muốn nói nhưng không dám nói.

"Nói xong chưa?" Giọng lãnh đạm truyền ra từ trong xe: "Nói xong rồi thì cút đi!"

Tiểu Nhu vén rèm xe bước ra ngoài, suýt nữa thì tức đến giậm chân, chỉ vào mặt Trương Khánh, lại buông xuống bất lực nói: "Trương Dực Vệ, tính tình cô nương thế nào ngươi còn không rõ sao, ngươi là đồ ngốc sao? Hiện giờ cô nương không thể tức giận, ngươi làm vậy..." Nàng thậm chí cảm thấy đầu của Trương Khánh là làm bằng gỗ.

Thu Hoạ cũng theo ra ngoài, mồ hôi chảy đầu đầu lo lắng hỏi: "Nơi này cách thành trì gần nhất bao xa?"

"Ta không quen địa hình..." Tiểu Nhu đột nhiên giật mình: "Không thể nào?"

Thu Hoạ quay sang hỏi Trương Khánh: "Trương Dực Vệ?"

Tiểu Nhu giận mắng hắn: "Tất cả đều tại ngươi, nói bậy nói bạ!"

Thu Hoạ quát lớn bảo hai người câm miệng: "Đủ rồi! Đến lúc nào rồi hai người các ngươi còn ầm ĩ. Vừa rồi cô nương nổi giận, sợ là đã sắp sinh!"

Từ lúc lên đường, trong lòng Trương Khánh chưa một giây nào dám thả lỏng. Hắn luôn cảm thấy cô nương là người lý trí nhất, nhưng mỗi lần liên quan đến phò mã đều sẽ làm những chuyện khác thường. Hắn thưởng thức Lý Thiếu Hoài, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì cô nương thích, nhưng nếu nàng làm hại đến cô nương, những gì hắn tán thành trước kia đều sẽ không còn nữa. "Nơi này nằm ở Lưỡng Quảng, chỉ có sông núi, xung quanh cũng không có thành trì nào." Trương Khánh cưỡi ngựa đi về phía trước vài bước. "Nhưng vừa rồi trên đường ta thấy có khói bếp, nơi này chắc chắn có thợ săn."

"Vậy thì đi mau!"

"Chúng ta đi đường vòng đến đây, đã rất gần Liễu Châu..."

"Ngươi phái người báo cho Tào Lợi Dụng trước đi!"

- -- Hết chương 127 ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play