Cả ngày hôm nay Đại phòng ở Đông viện đều rơi vào tình trạng rối loạn. Mồ hôi túa ra trên trán, làn váy kéo theo tiếng bước chân gấp gáp, tiếng kêu to quanh quẩn. Khi mặt trời lên cao, nước trên đài sen càng ngày càng ít, tiếng kêu to trong viện cũng dần nhỏ đi, mãi cho đến đêm khuya, những tiếng rên rỉ đau đớn cũng bị chôn vùi vào bóng đêm.
Từng chậu nước nóng bốc khói mù mịt được đưa vào phòng, nhưng chỉ đổi ra được từng chậu máu loãng vẫn đục. Máu loãng nhiễm đỏ mương nước sau nhà. Giữa trung đường vài vị trưởng giả đang ngồi trên ghế dựa, tựa hồ đang chờ tin.
Một người vừa xông vào sau khi trở ra có chút chật vật, ánh mắt dại ra, không ngừng lẩm bẩm nói: "Sẽ chết người, sẽ chết người..."
Nàng vừa vào phòng, nghe được các thái y thảo luận, đồng thời nhìn thấy thảm trạng bên trong.
Đinh Thiệu Đức trở về không thấy Triệu Tĩnh Xu liền dò hỏi nội thị trong nhà, biết được nàng đến Đinh trạch cách vách thăm Tiền thị, nổi giận đùng đùng mắng: "Sao các ngươi lại để công chúa đi!"
"Điện hạ!" Nhìn thấy Triệu Tĩnh Xu xuất hiện trên hành lang dài nối giữa hai nhà, nàng vội đến gần gọi một tiếng.
"Người của Y quan viện nói là nằm ngang, nằm ngang chính là khó sinh, tám chín phần sẽ chết!"
Tiền thị từng cầm kiếm đặt lên cổ nàng, nhưng hiện giờ nghe được tin này tim nàng vẫn run lên một chút. Thấy Triệu Tĩnh Xu run rẩy, liền tiến lên cầm lấy tay nàng.
Bàn tay nàng vốn quanh năm lạnh lẽo, nhưng hiện giờ bàn tay nàng nắm còn lạnh hơn.
"Sư huynh... Sư huynh có thể cứu, sư huynh có thể."
"Điện hạ!"
Hiện giờ Đinh Thiệu Đức đã trở thành "nam chủ nhân" duy nhất trong nhà, không thể thiếu ra ngoài xã giao tiếp khách, Triệu Tĩnh Xu ở nhà một mình nhàm chán, lại là người không chịu ngồi yên, xuất phát từ sự tò mò chuyện giữa Tiền thị và Đinh Thiệu Đức, vì thế thường xuyên tiếp xúc với Tiền thị, tính theo sư môn, Tiền thị còn là sư tỷ nàng.
Nàng vốn tưởng rằng Tiền thị là người cực kỳ hung ác, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết nàng không giống như những gì mình nghĩ.
Đinh Thiệu Đức gạt lo lắng xuống ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy: "Cô ta sẽ không sao đâu." Nàng không quan tâm Tiền thị sẽ thế nào, chỉ một lòng đặt Triệu Tĩnh Xu ở vị trí đầu tiên, cảm thấy nàng quá mức thiện lương, cũng quá mức đơn thuần.
"Tiểu Lục!"
"A Lang."
"Đi nói cho nữ sử của Tiền thị biết, muốn cứu cô nương nhà bọn họ thì đến phủ phò mã ở Mã phố tìm Đại phò mã."
"Vâng!"
"À, lấy con ngựa ta nuôi trong chuồng cho bọn họ mượn đi."
"Là con ngựa Thổ Phiên tiến cống kia sao, A Lang ngài..."
"Đi mau đi, liên lụy mạng người, ngươi gánh tội không nổi đâu."
"Tuân lệnh!"
- ————————
Đinh trạch.
"Trận thế này của phò mã, là muốn đến kê biên tài sản Đinh phủ sao?"
Trong viện của đại phòng, cách một đoạn thời gian các nữ sử lại hối hả ra ra vào vào cửa phòng. Trên hành lang, gã sai vặt thay phiên nhau bưng nước ấm từ hậu viện tới, hối hả không ngừng.
"Sư tỷ của ta sao rồi?"
"Sư tỷ... Sử tỷ nào?" Đinh Thiệu Văn giả vờ không hiểu hỏi. "Không phải các ngươi đều đã hoàn tục rồi sao?"
Lý Thiếu Hoài không có tâm trạng ở chỗ này tốn thời gian với hắn. Đinh Thiệu Văn lại vươn tay ngăn người muốn đi qua, nói: "Đây là việc riêng của Đinh gia chúng ta, xin phò mã tự trọng!"
Lý Thiếu Hoài thử đẩy người ra, lại phát hiện không nhúc nhích. Trương Khánh vốn định tiến lên, bị nàng ngăn lại, vòng qua bên cạnh: "Tánh mạng của sư tỷ ta nguy trong sớm tối."
Đinh Thiệu Văn đứng lên, đưa lưng về phía Lý Thiếu Hoài, nói: "Lý Nhược Quân, ngươi thân là phu quân của người khác, thân là phò mã, cần phải nghĩ kỹ?"
"Thanh danh, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống của người thân sao!" Không chút do dự cất bước vào trong.
Trong bóng đêm, không có người thấy nụ cười nham hiểm của Đinh Thiệu Văn, ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thiếu Hoài, híp mắt lẩm bẩm: "Ta cũng không tin, Triệu Uyển Như có thể tiếp tục chịu đựng con bướm như ngươi!"
Cho dù là thế gia hay hoàng thất, xuất phát từ quan điểm nam nữ có khác, khi nữ tử sinh sản, quan y sản khoa của Hàn lâm Y quan viện chỉ có thể ở bên ngoài hỏi thăm tình huống, còn bên trong chỉ có thể để cho bà mụ.
Dù quý như hoàng phi, cũng phải như thế.
"Thừa chỉ!" Vài vị thái y chắp tay hành lễ với Lý Thiếu Hoài, Trương Tắc Mậu đến gần nói: "Tình hình không lạc quan lắm, cần phải mổ ra."
"Không được!" Lý Thiếu Hoài phủ quyết nói.
"Nếu không làm vậy, chỉ sợ mẹ con đều không giữ được, dùng thuốc gây mê, mổ bụng có thể..."
"Làm vậy có lẽ sẽ cứu được em bé, nhưng những bà mụ bên trong không phải đại phu, làm sao biết cách mổ, làm sao biết cách cứu người?" Lý Thiếu Hoài lạnh lùng nhìn Trương Tắc Mậu.
Trương Tắc Mậu cúi đầu, đến gần một bước, nhỏ giọng nói: "Cấm cung có quy định của cấm cung, cho dù phi tần sinh sản nam nhân không được vào. Tình huống bên trong có lẽ cũng không phải là thai nhi nằm lệch." Bà mụ không phải người trong đại nội, từ vài câu bọn họ cung cấp, Trương Tắc Mậu có suy đoán khác.
"Trinh tiết thanh danh, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?" Nàng gần như run rẩy hỏi, xoay người trong mắt tràn ngập xem thường bọn quan y này.
Trương Tắc Mậu kéo góc áo Lý Thiếu Hoài: "Từ lúc đại công chúa ra đời ta đã phụ trách bắt mạch, hầu hạ cho người đến nay đã gần hai mươi năm. Tính tình Đại công chúa thế nào ta là người hiểu rõ nhất, ngươi và Tiền nương tử là đồng môn, hiện giờ mỗi người cũng đã thành gia..."
"Nếu bởi vì cái là gọi là lễ chế trong miệng các ngươi mà ta để mặc người khác chết đi, ta nghĩ các vị sư thúc tổ và sư phụ trên trời cũng sẽ chạnh lòng vì ta!"
Thu Hoạ thấy Lý Thiếu Hoài vào phòng cũng không ngăn lại, ngược lại quay về phía Trương Tắc Mậu nói: "Từ khi Triệu viện trưởng qua đời, trong Hàn lâm y quan viên ông là người y thuật cao minh nhất, nhưng ông biết vì sao ông mãi mãi cũng không bằng phò mã không?"
Chòm râu trắng khẽ run lên: "Phò mã thiên tư thông minh..."
"Ông sai rồi!"
Trương Tắc Mậu sửng sốt.
"Lương y như từ mẫu."
Y quan thế gia, từ nhỏ đã theo cha vào cung, mười mấy tuổi đã vào Hàn lâm Y quan viện làm quan. Vào cung rồi hắn cũng cẩn thận làm việc không dám phạm phải sai lầm, hết thảy những việc hắn làm, phần lớn đều là vì lợi ích gia tộc.
Chiếc giường kê không đến đầu gối gần như đã ngập trong máu.
Nước ấm được đưa vào dùng để tiêu độc và giữ ấm cho sản phụ.
Thể lực xói mòn sẽ khiến sản phụ càng ngày càng nguy hiểm. Cứ như vậy lăn lộn một ngày, người trên giường vẫn còn tỉnh, điều này không khỏi khiến các bà mụ kinh nghiệm dày dặn xung quanh cảm thấy ngạc nhiên.
Những người đến đây đều là bà mụ đỡ đẻ cực kỳ nổi tiếng trong thành Đông Kinh, bọn họ từng đỡ đẻ cho rất nhiều cáo mệnh phu nhân thậm chí là quận chúa, huyện chủ trong hoàng thất đại Tống, nhưng dù là người có kinh nghiệm nhất cũng không tránh khỏi gặp trường hợp tử vong.
"Làm sao bây giờ?"
"Cứ tiếp tục thế này, sẽ mất máu quá nhiều mà..." Đối mặt với tình huống máu chảy liên tục không ngừng, các bà mụ đều cảm thấy cực kỳ áp lực.
Sắc mặt Tiền thị tái nhợt, thể lực đã không còn thừa bao nhiêu, miếng vải trắng ngậm trong miệng cũng đã thấy máu. Nàng dùng đôi môi trắng bệch run rẩy lên tiếng: "Dùng dao mổ ra!!!!"
Cơn đau như vạn tiễn xuyên tim này đã hành hạ nàng một ngày trời, cho dù có là người kiên cường đến thế nào đi nữa thì cũng không chịu nổi.
Đối với lời nàng nói, các bà mụ đang ngồi cực kỳ khủng hoảng: "Đại nương tử, ngài cố thêm chút nữa, nếu mổ bụng, ngài..."
Nàng thều thào nói: "Thà đánh cuộc một lần còn hơn chịu chết, ít nhất..."
- -- Kẽo kẹt ---
Cửa phòng bị người đẩy ra, nữ sử đổi nước vừa mới rời đi, mà người bước vào là một "nam nhân".
Hoặc là nói, một thiếu niên nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi.
Vài bà đỡ vội vàng đứng lên ngăn nàng lại, hốt hoảng nói: "Quan nhân, nơi này không phải là nơi ngài có thể vào!"
Thứ lễ chế đáng sợ này, làm nàng căm thù đến tận xương tuỷ.
Những bà mụ đang ngồi nhìn nàng suy đoán, nghĩ, nếu là đại phu cũng không đến mức mời một người trẻ tuổi như vậy. Hơn nữa đây là nơi nào, đây là trong nhà Thừa tướng đương triều, người đang sinh sản này chính là quận phu nhân, làm sao có thể để một ngoại nam vào phòng sinh.
Dường như có chút quen mắt, lại thấy người này quần áo cực kỳ sang quý, bà đỡ đành phải dùng giọng điệu khách khí đẩy nàng ra: "Quan nhân ngài mau ra ngoài đi, nơi này cũng không phải là nơi nam nhân các ngài có thể tới."
"Người bên ngoài cũng thật không hiểu quy củ, không ai cản lại sao?"
Lý Thiếu Hoài cũng không nhiều lời, vòng qua các bà đỡ đi về phía giường.
"Ta nói ngươi..."
"Chuẩn bị xong rồi sao, chuẩn bị xong các ngươi có thể lui ra ngoài!" Nàng đặt hòm thuốc tuỳ thân mang theo xuống: "Nếu các ngươi còn không ra ngoài, chậm trễ việc ta chữa trị dù chỉ là một khắc, mấy mạng người ở phủ Tham chính này các ngươi có gánh nổi không?"
Lời nàng nói cũng không thể làm các bà đỡ lập tức rời đi. Phủ Tham chính đề phòng nghiêm ngặt, người có thể tiến vào tất nhiên không tầm thường, nhưng nữ nhân sinh sản cũng không phải chuyện đùa, người nằm trên giường thân phận tôn quý, để đảm bảo vẹn toàn, sao bọn họ có thể không hỏi lời nào đã buông tay giao cho người trẻ tuổi này.
Cửa phòng lại được mở ra, một nữ sử ăn mặc chỉnh tề kề tai bà mụ thì thầm vài câu.
Bà mụ lớn tuổi nhất đột nhiên sáng mắt, lập tức thay đổi thái độ, híp mắt khom lưng nói: "Ha ha, là lão phu có mắt không thấy Thái Sơn, nếu ngài đã là cao đồ của thần y, bọn ta cũng có thể yên tâm giao cho ngài, bọn ta sẽ ra cửa hầu, ngài cần gì cứ việc gọi một tiếng."
- -- Kẽo kẹt ---
Quần áo bị nắm phát ra tiếng vang sột soạt, người đang xem xét vị trí thai nhi bị một bàn tay ướt sũng mồ hôi cầm lấy.
"Có phải ta... sắp chết rồi không?" Bàn tay khẽ run: "Chết cũng tốt... dù sao cũng không ai hy vọng người xấu tồn tại ~"
Tóc đẹp giữa trán cũng ướt đẫm, người nọ đã mất khí huyết, mặt mày trắng bệch, sóng mũi Lý Thiếu Hoài đột nhiên có chút chua xót.
"Không, sư tỷ sẽ không chết!"
Bàn tay đã mất sức run lên, nàng dùng sức mở to mắt muốn nhìn rõ người trước mắt: "Ngươi... còn xem ta là sư tỷ sao?"
"Khi đó quyết tuyệt là do ta nóng nảy, sư tỷ bảo hộ mười mấy năm, Hoài không dám quên."
Nhưng tình cảm mười mấy năm lại không sánh bằng một nữ tử chỉ mới quen biết vài năm, mà điều khiến nàng thật sự đau lòng chính là, tình cảm Lý Thiếu Hoài dành cho nàng, từ đầu đến cuối chỉ là tình thân.
"Năm đó có thể vào sơn môn, là do sư phụ đến Tiền phủ ở Đông Kinh nói ta thiên tư thông minh có duyên với Đạo, mới mang ta về Giang Nam."
"Lúc nhỏ ta đã thông minh, lại trưởng thành sớm, tình tính tự mãn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết ai, chỉ là không cam lòng bọn họ tự ý an bài vận mệnh của ta. Cho dù là xuất gia hay gả chồng, trước nay đều không có người nguyện ý hỏi ta một tiếng. Là do ta quá ngốc, ngàn tính vạn tính, cuối cùng chỉ khiến người vô tội... chung quy là báo ứng của ta, ngươi cần gì phải tới cứu ta chứ."
Mồ hôi hoà vào nước mắt chảy dài theo khoé mắt.
"Bọn người ở thành Đông Kinh này chính là một bọn lưỡi dài, không biết phân biệt trắng đen, nghe cái gì liền tin cái đấy, làm vậy, chỉ khiến ngươi..."
"Đừng nói nữa!" Lý Thiếu Hoài buộc bản thân phải bình tĩnh lại. "Ta có chừng mực, muốn nói gì cứ để bọn họ nói đi, thấy chết mà không cứu, ta làm không được!"
"Nếu không thể cứu người trị thế, ta khổ học y thuật bao nhiêu năm nay còn có lợi ích gì!"
Tiền thị quay đầu đi, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất hầu như không còn: "Bà mụ nói là thai nằm ngang, cửu tử nhất sinh."
"Đều là một đám tầm thường!" Có lẽ là người tầm thường, hoặc có lẽ là do mưu đồ khác, nhưng cho dù bọn họ không phải người tầm thường, cho dù bọn họ có lợi hại đến thế nào đi nữa, bọn họ bất quá cũng chỉ là tầng dưới chót ở thành Đông Kinh, làm việc đều phải nghe theo ý chủ nhân.
Chẳng qua Tiền thị nguy hiểm là không giả, chỉ dựa vào những bà mụ có kinh nghiệm đỡ đẻ mà không hiểu biết y thuật ngoài kia, chỉ sợ là phải thật sự âm dương cách biệt.
Trong phòng, chậu than giữ ấm và ánh nến cơ hồ cháy suốt đêm.
Trong viện cơ hồ cũng yên tĩnh suốt đêm, mãi đến khi tiếng trống nhắc canh trên thành vang lên, không lâu sau vài người đột nhiên xông vào Đinh trạch.
"Nhị nương nhà ta thế nào rồi?"
"Còn ở bên trong!"
"Họ Đinh kia!" Một thiếu niên nắm lấy cổ áo Đinh Thiệu Văn, phẫn nộ đến hai đầu lông mày dính chặt vào nhau: "Ta nói cho ngươi biết, nếu Nhị muội ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!"
Đinh Thiệu Văn rũ mi, dáng vẻ cực kỳ đau lòng nói: "Trưởng huynh... việc này chỉ có thể xem ý trời, ta..."
"A, nếu ngươi thật sự yêu thương nàng, còn bận tâm lễ giáo như vậy sao, chỉ vì muội muội ta là chính thê của trưởng tử nhà các ngươi? Thanh danh còn quan trọng hơn tính mạng muội muội nhà ta sao?" Hắn cơ hồ cuồng nộ: "Cha ta sợ các ngươi, nhưng ta không sợ!"
"Đã có tiên sinh vào phòng, là đồ đệ của thần y."
Nghe vậy, thiếu niên mới buông hắn ra.
Chân trời mông lung dần dần hửng sáng, trong viện bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc ré lên.
Tất cả những người sa sút bên ngoài đều phấn chấn hẳn lên, nữ sử toả ra khắp nơi báo tin hỉ.
Một con dao nhỏ đẫm máu rơi vào chậu nước, máu nhanh chóng lan ra, bộ quần áo nhạt màu trên người nàng cũng đã sớm bị nhuộm đỏ. Bà mụ nghe tiếng đi vào, nàng lau mồ hôi: "Em bé giao cho các ngươi."
Lại đột nhiên đóng cửa phòng không cho người khác vào, cho đến khi trời sáng hẳn, mới mở cửa ra.
Nàng cụp mắt xuống vô lực phân phó: "Mấy ngày nay không được để phu nhân các ngươi chạm vào nước, cũng không thể ăn đồ cay đồ kích thích, phương thuốc ta đã viết trên bàn."
Trên đùi giống như treo vật nặng ngàn cân, khiến mỗi bước đi của nàng đều cực kỳ gian nan, khi ngẩn đầu lên, tầm mắt đã lấy đi chút sức lực duy nhất còn sót lại trên người nàng.
Toàn thân xụi lơ, ngã vào lòng nữ tử đứng thẳng trong sân, nữ tử lẳng lặng cúi đầu nhìn nàng.
"Ta đã giúp nàng sai người đến đại nội xin nghỉ với Quan." Giọng nói dịu dàng lập tức xua tan yếu ớt trong lòng.
Có lẽ, vốn cũng không phải người kiên cường, nhưng vì hoàn cảnh bức bách, buộc phải kiên cường. Ánh mắt mênh mông như đại dương làm nàng không dám tiếp tục đối diện, ngược lại chôn sâu vào hõm vai nàng, che giấu bản thân, cũng giấu đi mỏi mệt. Cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, đã thấm ướt bộ y phục nàng vừa thay.
Khẽ vuốt ve tấm lưng lạnh lẽo của người trong lòng, vẫy tay với người phía sau, thị nữ ôm một chiếc áo lông chồn tới, nàng nhận lấy phủ lên.
Bờ vai thấm ướt khiến nàng có chút khó chịu, đồng thời cũng mang đến vài phần sung sướng. Bởi vì nàng biết, nước mắt của nàng, đều chỉ vì mình mà rơi!
Nàng không biết Lý Thiếu Hoài đã trải qua cuộc đấu tranh sinh tử thế nào trong căn phòng kia, nhưng khoảnh khắc Lý Thiếu Hoài bước ra khỏi phòng suy yếu ngã vào lòng nàng, nàng dường như hiểu ra tất cả.
Tử thần sẽ không buông tha bất kỳ ai, bất kỳ nữ nhân nào. Cho dù người có y thuật cao siêu đến thế nào đi nữa, cũng có bệnh nhân không thể chữa khỏi.
Có lẽ nếu đêm qua Lý Thiếu Hoài không bước vào cánh cửa này, hôm nay sẽ có tin người chết truyền ra từ bên trong.
Sinh mệnh là điều đáng quý, nhưng có lẽ đối với Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như mới chính là mệnh của nàng.
- -- Hết chương 113 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT