Nhận được lệnh của Hoàng đế, quan nội thị liền cao giọng hướng ra ngoài điện hô to: "Truyền, Thứ sử Thái Châu vào điện."
Đinh Thiệu Văn được vài người mặc bố y nâng vào, gương mặt vốn sạch sẽ tuấn tú hiện giờ lại thêm vài vết sẹo, có chút gì đó hoang tàn, tang thương.
Từ khi về triều hắn đã bị cắt chức, chỉ nhận một chức quan nhàn rỗi qua ngày. Lúc này Triệu Duẫn Hoài đột nhiên bệnh chết, Hoàng đế triệu kiến các đại thần trong triều thương lượng đối sách, Đinh Vị là chấp tướng, đương nhiên sẽ nhận được tin này đầu tiên. Nếu nói Đinh Thiệu Văn muốn mượn cơ hội lần này diện thánh nhằm đổi lấy sự đồng tình trước mặt văn võ bá quan, vậy có thể nói hiện giờ mục đích của hắn đã đạt được.
Có người im lặng, cũng có người thì thào tỏ vẻ thương tiếc: "Sao lại bị thương nặng thế này, sợ là phải nằm trên giường nửa năm mới khỏi hẳn?"
"Ta nói, Gián đài bên kia thật là quá cứng nhắc, một chút sai lầm nhỏ cũng không chịu buông tha."
"Sai lầm nhỏ?"
"Chủ tướng đưa ra quyết định sai lầm dẫn đến cái chết của mấy chục người, là sai lầm nhỏ sao? Mạng của các ngươi là mạng, mạng của các binh sĩ kia không phải mạng à?"
Cánh chuồn trên mũ khẽ run lên, đuối lý trước đối phương, bọn người vừa rồi còn tỏ vẻ bất bình đành phải ngậm miệng.
"Bệ hạ, thần..."
"Được rồi được rồi, miễn lễ đi!" Cha con Đinh Thiệu Văn là nhân tài mà mấy năm gần đây Hoàng đế dốc lòng bồi dưỡng cùng nâng đỡ, vốn là không muốn phạt hắn, nhưng Gián đài bên kia cắn chặt không tha, hiện giờ nhìn bộ dạng tiều tụy của Đinh Thiệu Văn, Hoàng đế cũng không khỏi sinh ra chút áy náy trong lòng: "Trẫm định đến thăm khanh, nhưng hiện giờ chính vụ bề bộn không thể thoát thân."
"Tội thần, khấu tạ bệ hạ nhớ thương."
"Về phần phò mã của Huệ Ninh công chúa, nói vậy khanh cũng biết. Hôm đó khanh cũng ở hiện trường, có biết chuyện gì xảy ra?"
Nhắc đến đêm xảy ra sự việc, sắc mặt Đinh Thiệu Văn đột nhiên thay đổi rõ rệt, đôi mắt buồn bã, ân hận nói: "Là thần có tội, để cho mấy chục tướng sĩ vô tội chết thảm, còn hại chết Trương Đô Ngu!"
"Những việc này đều đã ghi rõ trong tấu chương, án cũng đã lập, không thể hoàn toàn trách ngươi. Hiện giờ ngươi chỉ cần nói cho Trẫm biết việc của phò mã đến tột cùng có phải là như lời đồn ở Đông Kinh. Nếu phải, thì nói cho rõ ràng, còn nếu không..." Đôi mắt luôn nhân từ của Hoàng đế đột nhiên trở nên sắc bén: "Kẻ nào dám tung tin đồn nhảm vu họa triều đình, làm nhục mặt mũi hoàng thất ta, Trẫm sẽ toàn bộ bắt lại, nghiêm phạt thích đáng, tuyệt không dung túng!"
"Bệ hạ, màng đêm buông xuống tuyết hai bên bờ đột nhiên sạt lở, thuyền không kịp tránh đi bị phá hủy, thủy tặc mới có cơ hội tấn công vào. Thuyền nứt, lòng quân tan tác, bọn thủy tặc ác ôn thấy người sống liền giết, Quản an tư sự..." Đinh Thiệu Văn hơi nâng đôi mắt thất thần lên, run run nói: "Vì cứu quận chúa Tây Hạ mà bị thủy tặc đẩy xuống Hoàng Hà, Đô Ngu Hầu cũng vì vậy mà chết."
"Như vậy lời đồn ở Đông Kinh kia, rốt cuộc có phải là thật hay không?" Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, hạ giọng hỏi.
Hiện giờ trong lòng hắn hối hận một vạn lần, thật không nên hỏi việc này trước mặt triều thần.
"Lời đồn này vốn xuất phát từ quân doanh, mặc dù các binh sĩ tận mắt nhìn thấy, nhưng có lẽ còn có ẩn tình bên trong. Chúng ta đều không phải phò mã, cũng không biết suy nghĩ thật sự của hắn." Đinh Thiệu Văn nói cơ hồ không khác những lời Vương Đức Dụng nói vừa rồi, vừa không phủ định, cũng không khẳng định hoàn toàn.
Nhưng chính thái độ mập mờ này lại khiến người khác nghi ngờ nhất.
"Nhưng phò mã... trước đó phò mã đã tư tàng một gánh hát, nói là bởi vì quận chúa Tây Hạ thích xem diễn, các tướng sĩ về triều đều có thể làm chứng."
Đinh Thiệu Văn nói đã thực rõ ràng, cứ việc lời của hắn uyển chuyển, nhưng vẫn khiến các triều thần xì xào bàn tán.
Hoàng đế đen cả mặt già, chỉ muốn nhanh chóng tan triều. "Việc này còn phải chờ điều tra rõ ràng, đã vậy hậu sự và truy phong cho phò mã chờ điều tra rõ ràng rồi nói, các khanh còn gì muốn tấu?"
Thấy Hoàng đế không có ý định cho Đinh Thiệu Văn lui xuống, Đinh Vị liền tiến lên nói: "Bệ hạ, Chính sự đường có việc muốn tấu." Thái giám đứng dưới đài hơi khom người tiến lên, nhận lấy tấu chương trình cho Triệu Hằng. Đinh Vị nói tiếp: "Năm nay vẫn chưa tổ chức khoa cử, mà năm sau lại có một số đại thần trong Lại Bộ cáo lão hồi hương, đặc biệt là Xu Mật Viện thiếu rất nhiều nhân sự. Xu mật đồng thừa chỉ là trung gian giữa quân và thần, đặc biệt quan trọng."
"Thẩm quan viện, đã chọn được người thích hợp nào chưa?"
Viện sự bước ra một bước, tấu: "Bệ hạ, theo thể chế Đại Tống, Nguyên Xu mật thừa chỉ có thể thăng lên, nhưng chuyện này quá gấp..." Viện sự quỳ xuống: "Thẩm quan viện thất trách, xin bệ hạ giáng tội."
Xu mật sử chỉ dưới quyền Tể tướng, mà Xu mật đồng thừa chỉ - chỉ dưới quyền Xu mật sử. Trưởng quan Xu mật thừa chỉ, có thể quản lý việc thăng chức của các quan viên Xu mật viện bên dưới, chính là quan lớn Tam phẩm. Phó đồng Thừa chỉ là phó quan của Thừa chỉ, quan hàm Tứ phẩm, thường được đảm nhiệm bởi võ quan.
"Từ khi Tiên đế qua đời, trong triều cũng mất đi một nhóm thần tử, hiện giờ lại thiếu thốn như vậy, chẳng lẽ triều ta không có người tài để dùng sao?" Nhìn bá quan văn võ cả triều im như thóc, tầm mắt Triệu Hằng cuối cùng lại rơi vào người Đinh Thiệu Văn.
"Khải tấu bệ hạ, Huệ Ninh công chúa cầu kiến."
Vừa há mồm muốn nói, Hoàng đế nhìn cục diện rối rắm bên dưới, ngẫm nghĩ lại nói: "Truyền!"
Nữ nhân vốn không được vào triều, nhưng chúng quan viên trầm mặc bên dưới cũng không lấy làm ngạc nhiên vì hành động này của Hoàng đế. Ở một góc xa long ỷ của Hoàng đế, có quan viên bắt đầu đánh bạo khe khẽ nói nhỏ: "Nữ nhân sao lại được phép vào triều, Quan gia thật sự muốn phá lệ sao?"
"Từ khi Quan gia đăng cơ, những chuyện ngài phá lệ vì Thánh nhân và Huệ Ninh công chúa còn chưa đủ nhiều sao?"
Người bước vào điện đã thay đổi phong cách ăn mặc thường ngày. Trong cung màu đỏ được xem là quý, nhưng hiện giờ nàng lại mặc một bộ y phục trắng cùng màu với bá tánh bình dân. Phục sức cung đình đều được quy định nghiêm ngặt, trong đó màu trắng ngoại trừ để tang những lúc khác là không được phép mặc. Nàng ăn mặc như thế, không khỏi làm người khác suy diễn, cũng làm bọn họ càng thêm khẳng định tin đồn phò mã đã qua đời là sự thật.
"Thần khấu kiến bệ hạ."
"Huệ Ninh là vì phò mã mà đến sao?"
"Phải." Một chữ vô cùng đơn giản, tự tin mười phần, làm các triều thần không thể phân biệt ẩn ý trong đó, là đau lòng hay cái gì khác. Phu quân đã chết, tất nhiên thê tử sẽ đau lòng, nhưng hiện giờ trong mắt công chúa không có một chút đau lòng nào, hoặc có lẽ là ánh mắt bọn họ vụng về, không thể nhìn thấu bi thương ẩn sâu trong lòng nàng.
Lại nói về Lý Thiếu Hoài, kể từ lần đầu tiên nàng xuất hiện trước công chúng, tin đồn về nàng chưa bao giờ ngừng nghỉ. Ở Đại Tống này nam nhân phong lưu cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng cố tình Lý Thiếu Hoài lại là con rể thiên gia, lại là phò mã của Huệ Ninh công chúa.
"Nhất định là công chúa tới đây để đòi một giải thích. Ngươi nói xem đại phò mã kia cũng thật là to gan, có thê tử là Huệ Ninh công chúa, vậy mà còn dám ở bên ngoài làm xằng làm bậy?"
"Suỵt, là do Thị lang chưa nhìn thấy quận chúa Tây Hạ kia thôi, vài ngày trước bệ hạ triệu kiến nàng ở Tập Anh Điện, đừng nói là ta chỉ đứng từ xa nhìn cũng đã thấy tuyệt sắc, nếu được tiếp xúc gần gũi..."
"Mỹ nhân trước mặt, sợ là muốn kiềm chế cũng kiềm chế không được nha!"
Bỏ qua những lời đồn thất thiệt bên ngoài kia, ít nhất hiện giờ Lý Thiếu Hoài đã mất tích gần một tháng, Hoàng đế không thể để ái nữ của mình tuổi trẻ đã phải thủ tiết, cảm thán nói: "Phò mã đã vô phương cứu lại, Huệ Ninh cũng đừng quá đau lòng. Người chết không thể sống lại, con là con gái Trẫm, cảnh xuân tươi đẹp còn ở phía trước, cả triều văn võ cũng không thiếu thanh niên tài tuấn..."
Các đại thần hai mắt nhìn nhau: "Đây là muốn tuyển phò mã nữa sao!"
Phu quân chết, làm thê tử vốn nên giữ đạo hiếu. Mà Hoàng đế, một giây trước còn bàn chuyện an táng truy phong cho phò mã với các đại thần, một giây sau liền trở mặt tìm phò mã mới cho con gái mình.
Lời an ủi này của Hoàng đế rõ ràng cho thấy vô tận vinh sủng với trưởng nữ của mình, nhưng với vị phò mã bỏ mình dưới sông Hoàng Hà kia không khỏi làm người nghe cảm thấy chạnh lòng.
Có Lý Nhược Quân vị phò mã này làm ví dụ, con đường làm quan thăng chức cực nhanh của nàng không khỏi làm các thần tử bên dưới ngo ngoe rục rịch, bắt đầu đánh bàn tính nhỏ trong lòng.
"Tri Châu Trịnh Châu truyền tin nói phò mã chìm vong, Huệ Ninh cả gan hỏi, thi thể phò mã ở đâu?"
Lời vừa ra như một chậu nước lạnh hung hăng hắt lên người bọn họ. "Này... Công chúa...không phải tới để yêu cầu giải thích sao ~"
"Sai, công chúa tới là để yêu cầu giải thích, nhưng không phải giải thích cho mình!"
"Sáng sớm hôm nay Đông Kinh vừa nhận được tin, Trịnh Châu lại cách Đông Kinh mấy trăm dặm, phải đợi vài ngày nữa mới đưa thi thể về được. Công chúa cần gì phải khơi màu tranh luận giữa triều."
Chỉ có vài lão thần quyền cao chức trọng dám đứng ra phản bác lời Triệu Uyển Như.
Bá quan văn võ trong triều đều biết Đinh - Vương - Tào ba nhà đều dựa vào Lưu Hoàng Hậu trong cung, Triệu Uyển Như là trưởng nữ của Hoàng Hậu vốn nên cùng một phe, thế nhưng hiện giờ nàng lại công nhiên chống đối trên triều, vì thế mọi người không khỏi suy đoán có phải hậu cung đã xảy ra chuyện, hoặc là nói, Huệ Ninh công chúa cư nhiên vì một phò mã khác họ mà nghịch lại ý mẫu thân?
"Không thấy được thi thể, ta tuyệt không thừa nhận phò mã đã chết, thứ cho phủ phò mã và phủ công chúa kháng chỉ, không nhận truy phong này."
"Sao con lại cố chấp vậy chứ, cho dù chưa chết, nhưng chức vụ của hắn quan trọng cũng cần có người tiếp nhận."
"Nếu nàng chưa chết, lúc hệ hạ kế vị từng đưa ra quy định: thần tử bị bệnh có thể xin nghỉ, những chức vị quan trọng, sẽ do quan viên khác quản lý thay, đợi đến khi về triều phục chức, mà không phải hoàn toàn thay thế!"
Nàng đoan chính đứng giữa đại điện, ngẩng đầu nhìn bọn người phía sau, lạnh lùng nói: "Cho dù phò mã thật sự không còn, ta tình nguyện cô đơn cả đời cũng tuyệt không đổi phò mã khác. Phò mã của ta, cả đời này chỉ có một mình Lý Nhược Quân!"
Nhất thời cả đại điện rơi vào yên lặng, giống như có thể nghe được tiếng vang trên những xà ngang chạm trổ hình rồng bằng gỗ lê quý.
"Làm càn!" Hoàng đế đột nhiên nổi giận mắng một tiếng, làm các đại thần phía sau giật mình. Bọn họ rất ít khi thấy Hoàng đế tức giận, đặc biệt là đối với vị trưởng nữ được sủng ái nhất này. "Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn vì một người chết mà ngỗ nghịch quân của mình, cha ruột của mình sao?"
"Là bệ hạ nhất định phải tin lời người khác, cho rằng quan nhân đã chết."
Gương mặt già nua của Triệu Hằng trầm xuống: "Vậy ngươi có biết vì sao Trẫm lại sốt ruột chọn phò mã khác cho ngươi, lời đồn đại bên ngoài thành Đông Kinh kia..."
"Không phải bệ hạ cũng nói là lời đồn sao? Lời đồn ngăn với trí giả, phò mã là thần tử của ngài, là phu quân của thần, nàng là người thế nào, chẳng lẽ thần không biết rõ ràng hơn sao!" Nói đến đây, Triệu Uyển Như liếc sang một đám võ quan bên phải. "Lời đồn này, chỉ sợ là do một số người bụng dạ khó lường, muốn Triệu Uyển Như ta thân bại danh liệt!"
"Sống sống chết chết, tóm lại hắn đã mất tích gần một tháng nay, nếu hắn còn sống, tại sao không đến gặp Trẫm, tại sao không trở về gặp ngươi?"
"Tại sao Đông Kinh lại nổi lên lời đồn?" Triệu Uyển Như liếc Đinh Thiệu Văn: "Một khi kẻ xấu còn tồn tại, chỉ sợ nàng có mạng sống sót khỏi Hoàng Hà cũng không còn mạng trở về thành Đông Kinh!"
"Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng!" Đinh Thiệu Văn đối diện ánh mắt căm thù của Triệu Uyển Như, vô tội nói: "Điện hạ và phò mã tình cảm sâu đậm, điện hạ lại là người chung tình, nhưng thần cả gan dám nói, Lý Nhược Quân kia không xứng làm phò mã của ngài, điện hạ vất vả cầu Quan gia phái người bảo vệ an nguy cho hắn, hắn lại ở trên đường tìm hoan mua vui..."
"Đây chỉ là lời nói phiến diện của ngươi, quan nhân không có mặt ở đây, tất cả chuyện xảy ra chỉ do ngươi đơn phương bịa đặt, có bao nhiêu phần đáng tin?"
"Thần, còn không dám to gan đến mức khi quân." Đinh Thiệu Văn giả vờ nhu nhược, giả đến cực kỳ giống.
"Chân tướng việc này thế nào, còn phải chờ quan nhân trở về mới biết được." Biết rõ hắn dối trá, nàng vẫn ép sát không bỏ.
Thấy hai bên tranh chấp quyết liệt, lại liên quan đến sống chết của Lý Thiếu Hoài, Hoàng đế cực kỳ mất kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, nếu hắn có thể trở về Trẫm sẽ phá lệ, đề bạt hắn đến Điện tiền, Điện tiền chư tư cũng không thiếu thủ lĩnh, Trẫm có thể cho hắn làm Chỉ huy sứ!"
Hồi lâu không ai lên tiếng, Triệu Hằng phất phất tay nói: "Hừ! Đưa công chúa trở về Khôn Ninh Điện đi, tạm thời nhốt lại, trước khi điều tra ra manh mối, không được bước ra Khôn Ninh Điện nửa bước!"
Vài tên nội thị tiến lên, Triệu Hằng nhìn Đinh Thiệu Văn nói tiếp: "Khanh đã tỉnh lại vậy chỗ trống ở Xu Mật Viện liền..."
"Bệ hạ thần có việc khải tấu." Hàng bên trái, một quan viên mặc công phục tím bước ra.
"Khanh còn chuyện gì muốn tấu, hôm nay Trẫm mệt..."
"Bệ hạ, trên đường thần về kinh phục mệnh, vô tình gặp lại một vị cố nhân, vị cố nhân này là ân nhân của thần, thông hiểu tự nhiên, đạo pháp cao siêu."
Vốn muốn phục chức cho Đinh Thiệu Văn liền tan triều Triệu Hằng đột nhiên lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên nói: "Thông hiểu tự nhiên? Là cao đồ của vị Đạo gia nào?"
"Bệ hạ gặp sẽ biết."
"Vậy người này hiện tại ở đâu?"
"Đang chờ bên ngoài Văn Đức Điện."
"Mấy năm nay tai họa liên miên, tháng trước Bạc Châu lại có bạo động, Trẫm vốn là muốn chờ Quản an tư sự về hỏi hắn, ai..." Lý Thiếu Hoài quả thật là một nhân tài hiếm có, nhưng với Hoàng đế mà nói, mặt mũi Hoàng gia càng quan trọng hơn.
"Truyền!"
- - Hết chương 106 --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT