*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 79: Kết minh.


Y Mặc cùng Hoa Ngọc tiến vào linh vực băng tuyết, lúc này trong linh vực băng tuyết đang có bão tuyết, hai người vừa vào liền bị bão tuyết thổi tung tóc, không mở mắt ra được.


"Ai nha ~ ai nha ~ gió thổi sắp bay y phục của ta rồi." dưới tình huống như vậy nhưng Hoa Ngọc vẫn không đứng đắn được.


"..." Y Mặc không để ý đến Hoa Ngọc, đưa tay vào nhẫn trữ vật lấy một lá bùa, rót linh lực vào trong, phất tay liền biến thành kết giới xung quanh, bọc các nàng bên trong, không bị bão tuyết tàn phá.


"Hắc, đa tạ Y sư muội, đã che bão tuyết." Hoa Ngọc cười hắc hắc.


"Sư tỷ nên tạ ơn, cũng không phải cái này a." Y Mặc không cho là đúng nhíu mày.


"Được rồi, được rồi, ta nên cám ơn ngươi đã cứu ta, đa tạ Y sư muội đúng lúc xuất thủ cứu giúp." Hoa Ngọc vỗ đầu một cái, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.


"Ta cứu sư tỷ một mạng, mà sư tỷ chỉ có thể biểu hiện bằng miệng thôi sao? vậy khiến người ta thật thương tâm a." Y Mặc ra vẻ thương tâm.


Hoa Ngọc biết Y Mặc cũng không vừa ý, bất quá nàng cũng không phải người dễ dàng thỏa hiệp, nàng liền chuyển động ánh mắt, cười hì hì nói: "không phải trước đó ta cứu sư muội sao, vậy coi như huề đi."


Nghe vậy, Y Mặc cũng không đồng tình nhíu mày, không nhanh không chậm cười nói: "rõ ràng là sư tỷ ngươi chạy đến, ta có thể đánh lại bốn người kia, nào ngờ sư tỷ đột nhiên xuất hiện để chịu chết đâu."


"Vậy là ý sư tỷ ngươi không muốn nhận sao?" Y Mặc ra vẻ thất vọng nói, "không ngờ sư tỷ là đại đệ tử chưởng môn phái Thanh Hà lại người đi quỵt nợ, nếu để cho các đệ tử ngũ đại môn phái biết thì sư tỷ chính là vô lại không biết đối nhân xử thế."


"..." khóe miệng Hoa Ngọc giật một cái, nàng không ngờ đến Y Mặc này khó chơi như vậy, còn biết đâm trúng tử huyệt của nàng, tuy nàng tự nhận mình có đôi khi thực sự vô lại, nhưng cũng chỉ vô lại đối với địch thôi a, nếu để những đệ tử khác biết, vậy sẽ hỏng bét a, mấy chục năm qua nàng tạo một hình tượng tốt đẹp có thể bị hủy hoại trong chốc lát a.


Đừng thấy nàng bình thường không đàng hoàng, nhưng cũng rất là quan tâm đến hình tượng của mình a.


Y Mặc cũng nhìn thấy thần sắc Hoa Ngọc thoáng không được tự nhiên, nàng muốn chính là hiệu quả này.


"Hình tượng bị hủy, thì sẽ rất khó dựng lại, ngươi nói đúng không, Hoa Ngọc Các Chủ đại nhân?" khóe miệng Y Mặc chứa tiếu ý không rõ, lên giọng, mấy chữ cuối lại tăng thêm âm.


Nghe vậy, Hoa Ngọc trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên quái dị, ánh mắt phức tạp nhìn Y Mặc, thu hồi thái độ ngả ngớn, khó có được lúc nghiêm túc.


"Làm sao ngươi biết?"


"Ừm.... nói sao đây..." Y Mặc dường như đang suy nghĩ, lập tức nàng liền nhìn Hoa Ngọc cười tươi, "bởi vì ta cũng biết a."


"Xớ!" Hoa Ngọc đối với thái độ đùa giỡn của Y Mặc vô cùng khó chịu, nàng cũng vì thân phận bị lộ nên phiền não, còn bị Y Mặc chọc, nên tâm tình rất kém.


"Ngươi tốt nhất nói thật cho ta biết, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Hoa Ngọc cũng không nhiều lời, liền đưa tay cầm chiết phiến để lên cổ Y Mặc, trong linh vực băng tuyết cho có hai người họ, nếu Y Mặc biết thân phận của mình, nàng cũng không cần nhiều lời, cứ trực tiếp bỏ đi ngụy trang là được.


Y Mặc nhìn Hoa Ngọc đưa chiết phiến lên cổ mình chỉ cười cười không cho là đúng, liền nâng tay trái lên, ngón trỏ đặt trên chiết phiến, chậm rãi đẩy chiết phiến đi.


"Ngươi cứ nhất định đối cứng với ta, mà không hảo hảo nói chuyện sao?"


Hoa Ngọc nhìn Y Mặc nhàn nhã, ánh mắt lóe lên, trong lòng có vẻ do dự, Y Mặc này lúc đầu nàng chỉ nghĩ đó là một người thông minh, nhưng không ngờ bây giờ lại bị chiếu ngược lại, nàng không thể không thừa nhận Y Mặc rất lợi hại, còn khiến nàng phải có chút kiêng kỵ.


"Ngươi muốn nói chuyện gì?" cuối cùng, Hoa Ngọc thu hồi chiết phiến.


"Nói chuyện Linh Ngọc Các của ngươi." Y Mặc cũng không vòng vo, dứt khoát nói, "biết đâu chúng ta có thể hợp tác."


Lúc ở trấn Băng Bắc, Thiên Nhất đã cho nàng xem tờ giấy kia năm chữ "các chủ Linh Ngọc Các."


"Hợp tác?" Hoa Ngọc nhướng mày, "ngươi lấy cái gì hợp tác với Linh Ngọc Các ta?"


Linh Ngọc Các không phải tùy tiện ai muốn hợp tác thì hợp tác được, mặc dù nàng hiện tại bị Y Mặc khống chế, nhưng nàng cũng không vì chuyện này mà lui bước, trừ phi Y Mặc khiến nàng cảm thấy đủ tư cách hợp tác.


Y Mặc nghe xong, nhẹ nhàng câu môi cười: "dùng Mặc Ảnh Các của ta."


Nghe vậy, con ngươi Hoa Ngọc co lại, có chút khó tin nhìn về phía Y Mặc: "ngươi... ngươi là người Mặc Ảnh Các...."


"Đúng vậy." Y Mặc gật đầu, nàng cũng không tính giấu thân phận của mình với Hoa Ngọc.


"Hèn gì ngươi lại biết thân phận của ta, thì ra ngươi là người thâm sâu nhất." Hoa Ngọc tự tiếu phi tiếu nói, nàng từng nhiều lần điều tra qua Mặc Ảnh Các, nhưng đều gặp trắc trở, không thu hoạch được gì, mà hiện tại Các chủ Mặc Ảnh Các đang đứng trước mặt nàng, cảm giác này thật đúng là vi diệu/.


"Chúng ta cũng vậy." Y Mặc thiêu mi cười.


"Nếu Mặc Ảnh Các muốn cùng Linh Ngọc Các hợp tác vậy thì ta cũng không có ý kiến, chỉ là ta muốn biết mục đích ngươi hợp tác là gì?" Hoa Ngọc hỏi.


Ánh mắt Y Mặc lóe lên, liền nghiêm túc nói: "Thiên Ma giáo."


Hoa Ngọc sửng sốt, sau đó nháy mắt như đang nghĩ rồi nói: "ngươi là muốn...."


Y Mặc gật đầu, xem như khẳng định.


"Nhưng thế lực Thiên Ma giáo lớn, cho dù ta và ngươi liên thủ cũng không phải đối thủ... ta cũng không thể đem mấy trăm mạng người Linh Ngọc Các từ trên xuống dưới ra đùa được."


"Nếu ta nói muốn hợp tác, thì nhất định sẽ không để các ngươi chịu thiệt, không riêng gì ngươi, ta cũng vậy sẽ không để các thành viên tín nhiệm trong Mặc Ảnh Các ra làm trò đùa, chuyện không nắm chắc ta sẽ không làm."


"Xem ra chuyện này ngươi đã sớm dự tính từ lâu, bất quá Linh Ngọc Các ta không bao giờ mua bán lỗ vốn." Hoa Ngọc nhíu mày, lộ ra nụ cười hồ ly, nếu quyết định muốn hợp tác, thì nhất định phải nói đến điều kiện.


"Lần này hợp tác đối phó Thiên Ma giáo không chỉ vấn đề quyền lợi, mà còn liên quan đến vấn đề sinh tồn Các." Y Mặc thẳng thắn đem chuyện nói dễ hiểu hơn một chút.


"Nói vậy là sao?" Hoa Ngọc nghi hoặc nhìn Y Mặc.


"Đây là tin mấy ngày trước thủ hạ giám sát của ta từ Thiên Ma giáo có được, ngươi xem đi." Y Mặc lấy một phong thư từ nhẫn trữ vật đưa cho Hoa Ngọc.


Hoa Ngọc tiếp nhận thư, mở ra xem, phong thư này nội dung hai mặt giấy, nàng rất nhanh đã xem xong, nhưng sau khi xem xong thì sắc mặt nàng cũng thay đổi vô cùng khó coi.


"Thiên Ma giáo này dã tâm lớn như vậy, bọn họ muốn đoạt thiên a." Hoa Ngọc thu hồi thư trả lại cho Y Mặc, biểu tình vô cùng nặng nề.


"Đúng vậy, từ hơn 100 năm trước Thiên Ma giáo đã hành động rồi, chuyện này không chỉ mỗi ta và người, mà là cả tu tiên giới, nếu như tu tiên giới thực sự bị Thiên Ma giáo công hãm, như vậy ngươi thấy Mặc Ảnh Các cùng Linh Ngọc Các có thể làm gì được? đến lúc đó họ sao có thể buông tha thế lực nguy hiểm như chúng ta?" Y Mặc thần tình ngưng trọng, đôi mắt xanh nhạt hiện lên ánh sáng lạnh.


"Vậy xem ra, Thiên Ma giáo không giữ được rồi." trong lòng Hoa Ngọc quyết định đứng chung thuyền với Y Mặc, chỉ là có chút than tiếc cho nhiều năm giao tình cùng Mặc Liên.


Kỳ thực bản tính Mặc Liên không xấu, chỉ là sinh ra trong Thiên Ma giáo, từ nhỏ đã là ma tu, đây là vận mệnh nàng không thể chống lại được.


"Xem ra Hoa Ngọc sư tỷ quyết định thành tâm hợp tác với Mặc Ảnh Các ta rồi, còn quà hợp tác a...." Y Mặc cười ôn nhu rực rỡ, lấy ra linh thạch định vị có khắc tọa độ của Ngôn Âm mấy ngày trước ở thành Thiếu Dương Hoa Ngọc đưa cho, "Hôm nay, ơn cứu mạng của ta xem như dùng hợp tác làm quà, lễ vật của ngươi thì dùng cái này a, chúng ta coi như không nợ nhau cùng hợp tác, ngươi nói được không, Hoa Ngọc sư tỷ?"


Hoa Ngọc nhìn khối linh thạch định vị trên tay Y Mặc khóe mắt không khỏi nhếch lên, sao ta lại quên mất cái này chứ, nàng quả nhiên sẽ không bỏ qua đơn giản cho ta như vậy, không những vậy còn đâm vào tử huyệt của ta a...


"Được rồi, vậy cứ theo ý Y sư muội nói đi." trong lòng Hoa Ngọc đau khổ, nhưng nét mặt cũng không dám để ý, ta thật vất vả gài bẫy Y Mặc, bây giờ cả gốc lẫn lãi đều bị nàng hại lấy hết, trong lòng ta ủy khuất, nhưng ta không thể nói a.


Y Mặc nhìn bộ dạng Hoa Ngọc khổ sở mà không dám nói, trong lòng cười trộm, Hoa Ngọc giảo hoạt như hồ ly này ít khi có lúc thua thiệt như bây giờ a.


Đúng lúc bão tuyết ngừng, Y Mặc phất tay bỏ kết giới, sau đó nàng hướng cửa ra của linh vực băng tuyết làm tư thế mời: "bão tuyết dừng rồi, tiếp đây ta có chuyện quan trọng không thể đi cùng sư tỷ ngươi, mong sư tỷ rời đi trước a."


Hoa Ngọc xem thường thiêu mi nhìn Y Mặc, hắc! khá lắm, mục đích đạt được liền đuổi người a,


"Ngũ đại ảnh nhân của Thiên ma giáo bên ngoài đã được thủ hạ của ta giải quyết, sư tỷ cứ yên tâm ra ngoài." Y Mặc cười nói.


Cuối cùng Hoa Ngọc vẫn phải lầm bầm xoay người ra cửa, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng cũng không dám nói.


Có lẽ bị thua thiệt trong lòng nín nhịn một cỗ ủy khuất khiến nàng thực sự khó chịu, trước khi đi ra nàng quay đầu cười hì hì bộ dạng như thiếu nợ nhìn Y Mặc nói: "chúc ngươi và Ngôn sư muội sớm ngày nắm tay, hạnh phúc mỹ mãn, trăm năm hảo hợp."


Nói xong, không chờ Y Mặc phản ứng, nàng soạt một cái liền phi nhanh ra ngoài.


"..." Y Mặc nghe xong có chút sửng sốt, sau đó cũng không có ý phản bác Hoa Ngọc, hay đuổi theo Hoa Ngọc hảo hảo nói chuyện.


Chỉ thấy mặt nàng đỏ ửng, tay phải nhẹ nhàng vò góc áo, đúng là khó có được sự xấu hổ cùng ngượng ngùng.


Tuy nàng không ngại người khác biết tình cảm của mình và Ngôn Âm, nhưng bị Hoa Ngọc vạch trần như vậy, nàng cũng có chút ngượng ngùng, dù sao đi nữa nàng có bình thường bình tĩnh ôn uyển, đạm nhiên xử chi thì nàng cũng chỉ là một nữ tử. Cái này khác hoàn toàn khi nàng cường thế trước mặt Ngôn Âm, chỉ vì tính tình nàng nguyên bản không phải người chịu thua, hơn nữa tính cách Ngôn Âm gặp mạnh thì yếu, gặp yếu thì mạnh, nàng dĩ nhiên là vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng Ngôn Âm đỏ mặt xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play