*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 1: Cứ vậy xuyên vào trong sách?


[Hắc! Mình nói với với bồ a, cuốn tiểu thuyết tiên hiệp đó thật tuyệt vời! Âm Âm bồ không xem thì thật đáng tiếc! ( ω )]


Ngôn Âm nhìn bạn thân gửi tin nhắn đến không biết làm gì, cô bạn thân này đã liên tục nhắc đến bộ tiểu thuyết này với nàng đã mấy ngày nay, nàng cảm thấy cô bạn này đã trúng độc.


[Âm Âm, Âm Âm! Bồ còn ở đó chứ? Haiz, bộ tiểu thuyết đó xem khá được a!] cô bạn thân thấy Ngôn Âm thật lâu không trả lời, liền nhắn tin tiếp, không kiềm được hoài nghi trò chuyện cùng Ngôn Âm một chút đã không thấy.


[Mình ở đây... _ nói đến, bồ tôn sùng bộ truyện đó, nhưng bồ còn chưa nói tên bộ truyện đó cho mình biết a...]


[Ai nha ~ mình kích động quá quên mất, bộ truyện này tên là 《 Tu Tiên Duyên 》, ヾ(^▽^*))) bồ nhanh xem đi! Siêu cấp hay luôn đó!]


[Được...]


Ngôn Âm hồi lại cho cô bạn thân tin nhắn đơn giản một chữ được, sau đó đăng nhập vào trang mạng tiểu thuyết, tìm kiếm tên bộ tiểu thuyết kia, tìm được bộ truyện đó, sau đó liền xem.


Vốn lúc đầu Ngôn Âm cũng đã xác định đã nghĩ nếu cô bạn thân không sợ chết muốn mình xem bộ truyện này, vậy thì mình cố xem thử một chút thế nào, nhưng sau khi xem một chút nàng liền bị nội dung trong sách hấp dẫn, không thể không nói văn phong tác giả không tệ, nội dung cũng không tệ, ngược lại đáng để xem.


Nhưng điều khiến Ngôn Âm khó chịu là, sao nữ phụ đệ nhất ác độc trong bộ tiểu thuyết này lại có tên trùng với tên của mình chứ?! (╯°Д°)╯︵┻━┻ thấy nữ phụ tìm chết thì lại không nhịn được mà dán mặt mình vào a! Đ*t! vô cùng hoài nghi cô bạn thân kia có phải vì thấy tên nữ phụ giống tên mình nên mới hưng phấn cho mình xem không đây!


Bộ truyện này, đại khái nói về vai chính Y Mặc sinh ra ở Y gia là một trong tứ đại Giang Nam, mẫu thân là chính thất bị hạ độc còn là thứ xuất đặc biệt nên không được cưng chiều, luôn bị người ta khinh thường đánh chửi, sau đó không nhịn được trốn khỏi Y gia, nghe đến Ngũ đại tu tiên danh môn, một trong số đó có Thiểu Dương phái đang thu nhận đệ tử mới, dựa vào bản thân nữ chủ liền đi ngay, kết quả liền được chọn trúng, hơn nữa bất ngờ còn thuộc hệ Lôi linh đan căn, thiên phú tốt không ngờ, sau đó được chưởng môn nhân Thiểu Dương phái Chung Ly Quyền nhận làm đệ tử chân truyền, sau đó nữ chủ bắt đầu con đường tu tiên, trải qua nhiều trắc trở, khi đó dĩ nhiên cũng không thể thiếu sự xuất hiện của nam chủ, nam chủ chính là đại sư huynh của Thiểu Dương phái, dưỡng tử của Thiểu Dương phái chưởng môn nhân —— Chung Ly Ngạo.


Mặc dù mở đầu diễn biến cũ rích, nhưng văn phong tác giả cũng không tệ, tình tiết sắp xếp cũng ổn, nếu như không có đệ nhất ác độc nữ phụ tên Ngôn Âm thì càng tốt.


Bên trên cũng chỉ là nhận xét của Ngôn Âm về bộ này.


Dùng hết cả buổi chiều, cuối cùng Ngôn Âm cũng đã xem hết các chương mới của tác giả, còn chưa đủ thỏa mãn thì trong lúc quan trọng tác giả lại chưa viết, vì vậy nàng mở xem lần đăng cuối cùng của tác giả mới phát hiện thì đã là của hai năm trước!


"Ta sát! Đây là hố trời a! Cái hố khổng lồ a !" Ngôn Âm im lặng nhìn màn ảnh vi tính, trong miệng vẫn không nhịn được mà oán trách, "Viết tốt như vậy mà lại là một cái hố, không phải là đầu tác giả có vấn đề chứ! đúng là lừa dối lãng phí tình cảm của mình, còn có tên nữ phụ cái quỷ gì! nếu mình không biết tác giả, mình còn nghĩ là do tác giả cố ý viết tên mình lên! đúng là cái bẫy mà!"


Xé thẻ!


Trong lúc Ngôn Âm oán trách hăng say, đột nhiên màn hình vi tính lóe sáng một cái, sau đó lại tối đi, khiến Ngôn Âm giật mình.


"Đột nhiên máy vi tính phóng ra gió cái gì?" Ngôn Âm kỳ lạ đưa tay chọt máy vi tính, thấy máy vi tính không có phản ứng gì, sau đó khom người xuống chọt chọt vào CPU, kết quả nàng vừa chạm vào ổ điện liền bị dòng điện lớn xộc vào cả người, nàng còn chưa kịp kêu đau thì hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.


#thiếu nữ ở nhà vọc máy tính, vì CPU bị rò điện nên giật chết#


———————————————————————————————— ta là tuyến chia nhỏ manh manh đây ————


Bên trong một gian phòng hoa lệ trên giường là một nữ hài khuôn mặt non nớt không mất đi sự tinh xảo đang nằm.


"A..." nữ hài rên nhẹ một tiếng, mở hai mắt ra, trong mắt một mảng mê man.


Không sai đó chính là Ngôn Âm bị điện giật chết.


"Tôi đang ở đâu đây? không phải tôi bị điện giật chết rồi chứ?" Ngôn Âm từ trên giường ngồi dậy vẻ mặt mê mang nhìn chung quanh, phát hiện đây là một căn phòng cổ, trang trí còn rất hoa lệ.


Két két...


"Ai ~ tiểu thư người tỉnh rồi! quá tốt rồi! tiểu thư người rốt cuộc cũng tỉnh!" tiếng mở cửa truyền đến, tiếp đó là giọng nữ vô cùng mừng rỡ.


"Tiểu, tiểu thư?" Ngôn Âm mặt đầy mơ màng nhìn tiểu nha đầu xuất hiện trước mặt mặc y phục cổ đại.


"Tiểu thư người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, khi còn bất tỉnh khiến mỗ gia cùng phu nhân vội muốn chết." Tiểu Như tự mình đi đến trước mặt Ngôn Âm nói, "Người không biết được từ khi người trượt chân rơi xuống hồ thì cũng đã hôn mê ba ngày, lão gia cùng phu nhân đều đem các đại phu tốt nhất kinh thành này mới đến một lần, hôm nay người tỉnh rồi, lão gia cùng phu nhân có thể nhẹ lòng rồi."


"Khoan đã, cô đang nói vì vậy? sao tôi nghe cái gì cũng không hiểu? cô là ai? lão gia và phu nhân là ai? đây là đâu?" Ngôn Âm nhìn mặt nha đầu kia đầy cảnh giác hỏi, nàng đối với chỗ xa lạ này không biết gì, rồi đột nhiên xuất hiện một người dường như rất quen với mình, đúng là khiến người ta nghi ngờ.


"Tiểu thư người nói gì vậy? ta là nha hoàn thân cận của người Tiểu Lục a."


"Tiểu thư cái gì mà tiểu thư, tôi không phải tiểu thư của cô, tôi là Ngôn Âm."


"Không sai nha, tiểu thư người đúng là tên Ngôn Âm, Ngôn gia chúng ta có một vị tiểu thư, đó chính là người nha."


"..." Ngôn Âm đã hoàn toàn hồ đồ, "Tôi tên Ngôn Âm không sai, nhưng tôi không phải tiểu thư nhà cô, tôi cũng không biết Ngôn gia gì hết, cũng không nhận ra cô, có phải cô lầm gì không?"


Tiểu Lục nhìn Ngôn Âm một hồi, sau đó đột nhiên luống cuống chân tay hai mắt đỏ lên, dáng vẻ sắp khóc: "Tiểu thư! tiểu thư! người như vậy là thế nào?! sao vừa tỉnh lại ngay cả Tiểu Lục ta cũng không nhớ!"


"..." xin hỏi trước kia chúng ta biết nhau sao?


"Oa ~ lão gia phu nhân! tiểu thư mất trí nhớ rồi! tiểu thư không nhớ ta! lão gia phu nhân, không xong không xong rồi!" Tiểu Lục thấy bộ dạng Ngôn Âm vẫn không hiểu, đột nhiên kêu lên liền vọt ra khỏi phòng, để lại Ngôn Âm ngồi trên giường mơ màng.


Ai có thể nói cho nàng biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?


Trong lúc Ngôn Âm đang đánh giá căn phòng cổ này, thì bên ngoài truyền đến tiếng cộp cộp huyên náo, tiếp đó thì cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra, một đám người xông vào.


"Âm nhi! Âm nhi của ta! con như vậy là thế nào a!" đứng mũi chịu xào là một vị phụ nhân kêu khóc xông lên ôm lấy Ngôn Âm.


"..." đây là mẹ của ai? sắp siết chết ta, cầu tha cho!


Phụ nhân thấy bộ mặt Ngôn Âm lạnh lùng, liền khóc dữ dội hơn, đến tê tâm liệt phế: "Âm nhi! Âm nhi của ta! con sao lại không nhớ vi nương ta a! vi nương chỉ có Âm nhi con a! Âm nhi a!"


Nương?


Ngôn Âm cuối cùng cũng nghe được chút tin tức hữu dụng, sau đó kết nối mọi chuyện lại suy nghĩ một hồi, đột nhiên hiểu ra, hình như sau khi mình bị điện giật chết, thì trọng sinh quay về một thời đại xa lạ khác.


Đối với Ngôn Âm sống ở thế kỷ 21 mà nói, phải tiếp nhận sự thật này thật ra rất đơn giản, dù sao trong tiểu thuyết cũng đã viết qua rất nhiều.


"Nương... nương, người đứng lên trước, ta chỉ là không nhớ ra được vài chuyện mà thôi..." Ngôn Âm có thể nhanh chóng hiểu được thời đại này, liền giả vờ mất trí đến cùng.


"Âm nhi, con thật sự không nhớ được? cả vi phu cùng nương cũng không nhớ được?" lúc này, phụ nhân đứng sau lưng tướng mạo là một nam nhân trung niên liền mở miệng.


"Phải, có vài việc không nhớ rõ được... nhưng nương và cha vẫn còn nhớ một chút." Ngôn Âm nghiêm túc nói, đúng như mình bị mất trí nhớ vậy.


"Âm nhi, Âm nhi số khổ của ta, sớm biết như vậy, thì khi đó sẽ không con đến hồ nước một mình, lần này thì tốt rồi, ngã xuống hồ, còn sinh bệnh nặng, tỉnh lại suýt nữa đến cả nương cha con cũng không nhớ..." phụ nhân khóc mặt đầy nước mắt nước mũi, hay gọi là lê hoa đái vũ a.


"Cha nương, các người không cần phải lo lắng, Âm nhi chỉ là không nhớ vài chuyện, không có gì đáng ngại." Ngôn Âm lúc nói chuyện cũng tận lực theo cách cổ nhân hay làm.


"Vậy thì tốt rồi, chỉ cần Âm nhi còn nhớ cha nương, những chuyện khác không nhớ cũng không có gì đáng ngại, chúng ta cứ từ từ đi." nam nhân gật gật đầu nói, "Chỉ để an tâm một chút, vẫn nên gọi đại phu đến xem một chút."


Ngôn Âm đối với lần này cũng không có ý kiến gì, sau đó nàng cùng cha nương ở thế giới này hàn huyên một hồi, rồi mượn cớ mình mệt mỏi, đuổi bọn họ đi, chỉ để lại Tiểu Lục.


Mấy ngày sau đó Ngôn Âm hỏi Tiểu Lục rất nhiều chuyện, cũng biết mình là người ở đâu, bất quá điều này cũng khiến nàng buồn bực rất lâu.


Nàng trọng sinh lại vào trong bộ truyện 《 Tu Tiên Duyên 》này!



Hơn nữa còn là nhân vật nữ phụ độc ác nhất, cái này khiến nàng cảm thấy không dám yêu nữa, người khác trọng sinh không phải vai chính thì cũng là ngón tay vàng nghịch thiên, nhưng nhìn lại mình xem! không phải vai chính cũng được, ngay cả ngón tay vàng cũng không có! đúng là khi dễ người có mộc hữu! 〒▽〒

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play