*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 43: Ta sẽ hận ngươi, Y Mặc


Đám Huyễn Điệp ngàn mắt bao vây năm người Ngôn Âm ở giữa, không ngừng công kích.


"Đừng để bọn chúng cắn, nọc độc của chúng rất nguy hiểm." Y Mặc nhắc nhở.


Mọi người cũng đang cực lực bảo vệ chính mình trong đám Huyễn Điệp ngàn mắt, dùng hết tinh thần để ứng phó từng con Huyễn Điệp ngàn mắt đánh đến.


Nếu chỉ là một hai con, với bản lĩnh của bọn họ thì có thể hoàn toàn ứng phó, nhưng hiện tại đám Huyễn Điệp này không dưới trăm con, mỗi người chỉ có thể cực lực bảo vệ chính mình, không cho Huyễn Điệp ngàn mắt làm mình bị thương, hay bị trúng độc của Huyễn Điệp ngàn mắt, muốn chạy hiện tại cũng là vấn đề.


Chi chi chi!


Trong lúc năm người Ngôn Âm đang mệt mỏi ứng phó, thì đại quân Huyễn Điệp ngàn mắt từ phía sau cũng đuổi theo, thành công vây khốn bọn họ.


Lần này, năm người Ngôn Âm rơi vào hiểm cảnh thực sự, có thể nói là họa vô đơn chí.


"Chúng ta nghĩ cách chạy trước, tiếp tục như vậy sẽ bị đám súc sinh này giết chết." Chung Ly Ngạo vừa ứng phó Huyễn Điệp ngàn mắt vừa nói.


"Chúng ta bị vây kín không kẽ hở, đến cả bên ngoài như thế nào cũng không thấy được, sao mà ra ngoài được?" Ngôn Âm phóng xuất một mũi băng giết chết một con Huyễn Điệp ngàn mắt sau đó nhíu mày nói.


"Cách tốt nhất là dùng sức phá đường xông ra." Hoa Ngọc chém chết một con Huyễn Điệp ngàn mắt, quay đầu nói, "ngoại trừ cách đó ra cùng không còn cách nào khác."


"Vậy thì cứ làm như vậy đi!" Y Mặc cùng Chung Ly Ngạo nói.


Chi chi chi!


Huyễn Điệp ngàn mắt kêu liên tục, phóng đến năm người Ngôn Âm phun ra nọc độc màu tím.


Ngôn Âm thấy vậy, nhãn thần đông lại, linh lực trong cơ thể điên cuồng khởi động, hàn khí bao quanh thân thể, nhiệt độ chung quanh nháy mắt hạ xuống dưới 0, tay phải vung lên, bàn tay thành chưởng.


Ngay lúc đó hai Băng Hổ xuất hiện trên không trung, rống giận nhắm đến phía Huyễn Điệp ngàn mắt, những chỗ Băng Hổ đi qua thì nọc độc đều bị đông thành khối băng rơi xuống đất.


Chiêu Mãnh Hổ Khiếu Thiên cố học cũng vì môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái lần này, giống như Hàn Long Trảm đều là pháp thuật được ghi lại trên Băng Linh Ký, uy lực so với Hàn Long Trảm kém hơn một chút, nhưng cũng đủ để ứng phó tình hình hiện tại.


Ngôn Âm khống chế hai Băng Hổ vong quanh mọi người rồi nhanh chóng bay lên không trung một vòng, thế hung manh xông về phía Huyễn Điệp ngàn mắt đang bao vây năm người, đánh chết một đám lớn bằng băng lạnh.


Vù ~


Khi Ngôn Âm vừa công kích xong thì Y Mặc phóng ra một trường thương lôi điện màu tím, trường thương lôi màu tím là do linh lực của Y Mặc tư lôi hệ tạo thành, dùng tư thế phá không mang theo bạo lôi tàn sát bừa bãi cuồng bạo, đánh vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, nơi đi qua còn mang theo điện lưu.


Ầm ầm !


Một tiếng sét vang vọng, trường thương lôi xuyên qua thân năm sáu con Huyễn Điệp ngàn mắt, làm chúng nổ tung, lôi điện có lực tàn sát bừa bãi, khiến một đám Huyễn Điệp ngàn mắt cháy đen toàn thân, co quắp rơi xuống.


Ngôn Âm cùng Y Mặc phối hợp công kích có thể nói là vô cùng ăn ý, thành công mở đường thoát.


"Nhân lúc này, nhanh dùng tốc độ cao nhất ngự kiếm phi hành xông ra." Y Mặc hô lớn, "lát nữa Huyễn Điệp ngàn mắt lại xông đến sẽ không có hội tốt như vậy đâu."


Nghe vậy, Hoa Ngọc cách gần nhất là người đầu tiên ngự kiếm toàn lực xông ra, Chung Ly Ngạo theo sát phía sau, Mặc Liên, Y Mặc cùng Ngôn Âm ba người ở phía sau.


Hoa Ngọc là người đầu tiên thoát khỏi vòng vây của Huyễn Điệp ngàn mắt, Chung Ly Ngạo theo sát mà vọt ra, hai người vừa tới thì liền thấy Thiên Nhất đứng bên ngoài.


"Đại sư huynh các ngươi không sao chứ?" Thiên Nhất vừa nhìn thấy Chung Ly Ngạo cùng Hoa Ngọc đi ra liền tiến lên hỏi.


"Chúng ta không sao, sao ngươi lại ở chỗ này?" Chung Ly Ngạo quay đầu nhìn một chút, thấy không Huyễn Điệp ngàn mắt như bị chặn lại không đuổi theo liền thở phảo nhẹ nhõm.


"Ta nghe nói các ngươi gặp chuyện không may, liền đến ứng phó giúp các ngươi, đây là chỗ đặt kết giới, Huyễn Điệp ngàn mắt không qua được, các ngươi có thể yên tâm." Thiên Nhất nói, "Ngôn Âm, Y Mặc cùng nữ tử tên Liên Khanh kia đâu rồi?"


"Họ còn ở trong đó, sẽ nhanh ra thôi." Hoa Ngọc nhìn thoáng qua rồi nói, Ngôn Âm ba người cách lối ra hơi xa, lao ra ngoài sẽ mất chút thời gian.


Lúc này, Ngôn Âm, Y Mặc cùng Mặc Liên ba người vẫn còn bị đám Huyễn Điệp ngàn mắt bao vây vẫn đang xông ra, chỉ một chút nữa sẽ ra được.


Chi!


Đột nhiên một con Huyễn Điệp ngàn mắt hướng về phía Mặc Liên phóng đến, đột nhiên phát sinh tình huống khiến Mặc Liên không kịp phản ứng.


Dưới tình thế cấp bách, Ngôn Âm ngự kiếm bên cạnh Mặc Liên liền phóng linh lực, đánh ra một chường phía Mặc Liên, dùng linh lực túm lấy Mặc Liên rồi đẩy ra.


Ngôn Âm một chưởng cứu Mặc Liên, rồi đẩy Mặc Liên ra ngoài, còn chính mình lại lâm vào khốn cảnh, một con Huyễn Điệp ngàn mắt đa há to miệng phóng về chỗ nàng, đang lúc nàng đứng không vững, sức chưa hồi lại được, không thể tránh né.


Phập!


Âm thanh đến trước rồi mới thấy được, huyết dịch ấm áp văng đến trước mặt Ngôn Âm, con ngươi của nàng co rút nhanh lại, trái kim như bị cào, hô hấp cũng đình trệ.


Thì ra trong lúc Huyễn Điệp ngàn mắt muốn cắn Ngôn Âm, Y Mặc liền lao thân đến che trước người nàng, thay nàng đỡ công kích này, vai trái bị Huyễn Điệp ngàn mắt làm tổn thương, máu phun ra, nhiễm đỏ bạch y của Y Mặc.


"Y Mặc!" âm thanh của Ngôn Âm có chút run rẩy, trong lòng đau đớn như bị đâm một nhát, tay tụ lại linh lực một chưởng đánh bay Huyễn Điệp ngàn mắt đang cắn Y Mặc bị thương, không ngờ đến cả người lại mơ màng vô lực, ngay cả đứng cũng không vững.


Y Mặc chịu đau quay đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm, phát hiện thân thể Ngôn Âm mềm nhũn sắp ngã, nàng bất chấp vai đau đớn, vôi phóng lôi điện đánh bay Huyễn Điệp ngàn mắt, sau đó liền xoay người tự tay ôm hông Ngôn Âm kéo vào ngực mình.


Nàng nhìn qua tình huống của Ngôn Âm, tỉ mỉ nghĩ lại thì mới nhớ có lẽ do trước đó tránh công kích của người rơm, nàng đã ôm Ngôn Âm lăn vòng trong biển hoa, Ngôn Âm không cẩn thận hít phải mùi của hoa vàng.


Toàn thân Ngôn Âm vô lực tựa vào ngực Y Mặc, ánh mắt liếc qua nhìn thấy vai Y Mặc đỏ thẩm một mảng, trong lòng liền tê rần, dời ánh mắt đi thì chính là Y Mặc một mình bảo vệ cho mình và chiến đấu với Huyễn Điệp ngàn mắt.


Đôi mắt hơi rũ xuống Ngôn Âm mím chặt miệng, khóe miệng mân mê vì sao luôn là Y Mặc bảo vệ ta? là ta quá yếu hay vô dụng? ta cuối cùng chỉ là sự cản trở, lần đó ở Việt thành cùng vậy, lần này cũng vậy, ta cuối cùng chỉ là phiền phức cho Y Mặc...


"A Âm, ta đưa ngươi ra ngoài." Y Mặc nhìn đám Huyễn Điệp ngàn mắt sắp xông lên tiếp, mà Ngôn Âm không thể khôi phục nhanh được, nàng liền quyết định cho Ngôn Âm trước.


Nếu hai người cùng ở chỗ này, vậy thì phần lớn sẽ chỉ có chết, nhưng nàng có hai lựa chọn, một chính là để Ngôn Âm lại còn mình bỏ đi, hai chính là nàng tự mình ở lại, để Ngôn Âm ra ngoài.


Nàng dứt khoát lựa chọn người cách thứ hai, nàng thà để chính mình ở lại bị Huyễn Điệp ngàn mắt vây công, cũng phải đưa Ngôn Âm đi, trong lòng nàng Ngôn Âm là trên hết, ngay cả báo thù chuyện này cũng đã để sau chuyện Ngôn Âm rồi, từ khi nàng trọng sinh đối với mọi người cùng mọi việc đều hờ hững lạnh lùng, chỉ cần không ảnh hưởng đại kế báo thù của nàng thì nàng cũng không để ý đến nữa, nàng phong bế tìm mình, không muốn phát sinh tình cảm với bất kỳ ai, cho dù là bạn bè cũng không cần, nhưng khi nàng có tình cảm với ai thì sẽ đối với người đó vô cùng tốt, huống chi đây là còn là tình cảm, vì trước đó đã từng bị phản bội, cho nên nàng so với những người khác đều coi trọng tình cảm này hơn.


"Y Mặc, ta không muốn." Ngôn Âm không ngốc, nàng cũng hiểu tình trạng hiện tại, nàng biết nếu Y Mặc đưa mình ra ngoài thì sẽ phải ở lại, mà người ở lại sẽ không có kết quả tốt.


"Nghe lời đi, nếu hai người chúng ta cùng ở lại thì sẽ không ra được, ta đưa ngươi ra ngoài." Y Mặc nhẹ nhàng nói.


"Vậy ngươi đi, ta ở lại." Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn thẳng Y Mặc, "ngược lại ta cũng chỉ là cản trở, để lại ta đều tốt cho mọi người."


"Nói ngốc gì vậy? A Âm không phải là cản trở!" nghe Ngôn Âm nói vậy, Y Mặc có chút tức giận, "nói tóm lại ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, ngươi không được lựa chọn, phải ra ngoài cho ta!"


"Ta không muốn! Y Mặc, nếu ngươi ép ta, ta sẽ hận ngươi!" Ngôn Âm không biết lấy sức ở đâu, đưa tay nắm áo Y Mặc, nàng hiện tại đang được Y Mặc bảo vệ, nếu là như vậy nàng có chết cũng không nguyện ý, so với để Y Mặc lại, trong lòng nàng càng muốn để chính mình ở lại hơn.


"Vậy ngươi cứ hận ta đi." Y Mặc đột nhiên nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt xanh lam mang tâm tình phức tạp Ngôn Âm nhìn không hiểu.


"Y Mặc ngươi..." Ngôn Âm nhất thời nghe được lời này của Y Mặc liền bị tức nghẹn không thể nói được.


Y Mặc cũng không nói gì nhiều, nắm tay phải Ngôn Âm xoay ngược lại, vận chuyển linh lực một tay đẩy Ngôn Âm ra ngoài, không dài dòng động tác nhanh đến Ngôn Âm không kịp phản ứng.


Ngôn Âm đột nhiên bị Y Mặc làm cho cả kinh, còn chưa kịp kinh hô thì đã bị Y Mặc đẩy ra, bất quá sau khi kinh ngạc thì liền phản ứng lại, muốn vận chuyển linh lực quay về bên cạnh Y Mặc, nhưng vì cả người trúng độc hoa vàng nên không thể làm gì được, dưới tình thế cấp bách nàng chỉ có thể nắm chặt được góc áo của Y Mặc.


Y Mặc thấy vậy liền đưa tay ngưng tụ linh lực, dùng tay chém xuống, cắt đứt tay áo Ngôn Âm nắm, sau đó không liếc lại nhìn Ngôn Âm mà xoay người đối phó với Huyễn Điệp ngàn mắt.


"Y Mặc!" tay Ngôn Âm buông lỏng, cả người liền bay ra ngoài, nàng chỉ kịp hô một tiếng, chính mình rời càng xa Y Mặc, lòng nàng càng đau hơn, từng trận từng trận khiến nàng rơi lệ.


Những người bên ngoài kết giới nhìn thấy Ngôn Âm ra khỏi đám Huyễn Điệp ngàn mắt thì ánh mắt sáng lên, lúc đầu bọn họ vừa ra ngoài chốc lát không thấy Ngôn Âm và Y Mặc đi ra liền cho chút lo lắng, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy được Ngôn Âm.


Ngôn Âm vừa ra khỏi kết giới Mặc Liên không kịp đợi liền dùng lực bay lên tiếp lấy Ngôn Âm đang rơi xuống.


Sau khi hạ xuống ổn định, Mặc Liên vội vàng kiểm tra người Ngôn Âm có tổn thương hay không, lại phát hiện Ngôn Âm đang khóc, vẻ mặt đầy lệ.


"Ngươi... ngươi làm sao vậy?" Mặc Liên bối rối, nàng chưa bao giờ đụng phải tình huống như vậy, nhìn thấy nước mắt Ngôn Âm rơi liên tục có chút mơ màng, tay đưa lên cũng không biết có nên giúp Ngôn Âm lau nước mắt hay không.


Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn Mặc Liên, cũng không biết khí lực ở đâu ra, đưa tay bắt lấy vạt áo Mặc Liên, nghẹn ngào cầu xin: "ngươi mau đi cứu Y Mặc đi, được không, vân cầu ngươi, mau cứu nàng, mau cứu nàng..."


Mặc Liên thấy Ngôn Âm làm vậy thì liền luống cuống, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại bị âm thanh khác cắt ngang.


"Ngôn sư muội, Y sư muội làm sao chứ?" Chung Ly Ngạo nghe thấy Ngôn Âm nói liền vội vàng chạy đến.


"Đại sư huynh, Y Mặc nàng vì đưa ta ra ngoài nên đã ở lại đấu với Huyễn Điệp ngàn mắt, ngươi nhanh đi cứu nàng." Ngôn Âm nhìn thấy Chung Ly Ngạo liền vội vàng nói, trong ấn tượng của nàng Chung Ly Ngạo thích Y Mặc, thực lực cũng mạnh, nhất định có thể cứu được Y Mặc tuy trong lòng nàng không nguyện ý cho Chung Ly Ngạo đi, nhưng hiện tại không thể vì bản thân mình mà làm trễ nãi mọi chuyện được.


Ed: hôm qua thiệt cám ơn các thím đã chúc mừng sinh nhựt của ed, hôm nay ed đăng chương sớm, chiều sẽ có chương mới nữa, các thím hãy ủng hộ ed nha, hi hi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play