*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 3: Bị đuổi ra ngoài tu tiên.


Ngôn Âm phát hiện từ sau lần gặp phải Trương Trí Hằng rồi đánh hắn ra ngoài, thì Trương Trí Hằng lại đặc biệt thích chạy đến chỗ nàng, thuận tiện còn trêu chọc nàng, tỷ như hai người cùng đi Tô Châu dạo phố, Trương Trí Hằng đưa Ngôn Âm còn chưa thuộc đường vào thanh lâu, sau đó cmn hắn bỏ lại Ngôn Âm rồi bỏ chạy, tỷ như Trương Trí Hằng cố ý cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn kể chuyện Ngôn Âm không cẩn thận ngã xuống hồ nước rồi mất trí nhớ, rồi cùng cái đám đó cười nhạo nàng.


Nếu không phải là đánh không lại Trương Trí Hằng, Ngôn Âm đã sớm đem Trương Trí Hằng trói lại cầm roi da ba ba ba đét liên hồi rồi, mdzz!


Vì vậy Ngôn Âm quyết tâm không ra ngoài cùng chướng khí Trương Trí Hằng kia nữa, ra ngoài tự mình tự chuốc khổ, đụng đến cái thể loại "thanh mai trúc mã" như vậy thực sự mệt mỏi a... orz.


Hôm nay, Ngôn Âm đang ngồi trong đình hoa viên nhà mình ăn bánh ngọt uống trà, có thể nói là nhàn nhã tự tại.


"Âm nhi." lúc này Ngôn phu nhân từ nơi xa chậm rãi đi tới.


"Mẫu thân." Ngôn Âm nhẹ kêu một tiếng, sau đó cắn bánh ngọt một miếng.


Nhìn bộ dạng khuê nữ nhà mình không chút hình tượng, Ngôn phu nhân cảm giác khuê nữ mình nuôi 15 năm trước hiểu lễ nghĩa biết cầm kỳ thư họa, sau một buổi sáng mất trí, hiện tại đã không còn dáng vẻ thục nữ nữa rồi. Nếu không phải biết khuê nữ mất trí nhớ bà nhất định sẽ lấy mền che khuê nữ lại (thực tế thì cũng đã che mền rồi.)


"Ngôn nhi, vi nương qua đây là có chuyện nói với ngươi, việc này liên quan đến nửa đời sau của ngươi." Ngôn phu nhân lần đầu có khuôn mặt nghiêm túc.


"Phốc, khụ khụ.... mẫu thân người nói gì? nửa đời sau của con?!" Ngôn Âm suýt chút bị nước trà làm sặc chết, EXM?! thân thể này của ta chỉ mới 15 tuổi thôi mà?! vị thành niên a, nửa đời sau, ta không phải sắp lập gia đình rồi chứ!!


Ngôn Âm không ngờ đến ở thế giới này 15, 16 tuổi lấy chồng là không thể bình thường hơn được rồi, mà mới mười mấy tuổi không lấy chồng cũng coi như gái ế rồi, huống chi là hơn 20 tuổi? đoán chừng đều bị gọi là lão thái bà rồi, ngoại trừ có tình huống đặc biệt, tỷ như được cao nhân đắc đạo coi trọng, thu làm đồ đệ đi tu tiên, với người phàm xem ra người ta đã là tiên nhân, tiên nhân có kết hôn hay không cũng không đáng kể, chính là già nhăn nheo còn chưa kết hôn cũng không có sao, dù sao tiên nhân không giống chúng ta, tiên nhân là thần.


Cho nên nói, ở thế giới này người tu tiên đối với dân chúng bình thường mà nói, chính là thần tiên trên trời, dùng để sùng bái.


"Âm nhi, con đừng kích động, nghe vi nương nói hết đã." Ngôn phu nhân vỗ vỗ lưng Ngôn Âm bị sặc, "Vi nương nói nửa đời sau không phải muốn con lập gia đình, mà là muốn con đi tu tiên, trở thành tiên nhân người phàm không thể theo kịp."


"Tu tiên?" Ngôn Âm sửng sốt, trong nguyên tác Ngôn Âm thực sự là được người nhà đưa đến Thiếu Dương phái tu tiên, bất quá chuyện này thực sự đến với mình sao, nàng vẫn còn rất hiếu kỳ với thứ tu tiên này.


"Phải, chính là tu tiên lúc con 5 tuổi từng có một vị thầy tướng số nổi danh xem cho con, nói mệnh con năm 15 tuổi nhất định phải đi Thiếu Dương tu tiên, nếu không sẽ không sống qua 18 tuổi được."


Ngôn Âm nghe xong khóe miệng giật một cái, ta sao lại không biết khi còn nhỏ còn có cái lão thần nào làm thầy tướng số, còn bắt ta đi tu tiên? cũng phải, dù sao trong nguyên tác Ngôn Âm cũng chỉ là vai phụ, ai mà viết vai phụ chi tiết được chứ.


"Vậy như nương nói thì chẳng phải năm nay ta phải đến Thiếu Dương rồi sao?"


"Nói đúng hơn thì sau 3 ngày ngươi phải lên đường đến Thiếu Dương rồi."


"Sau ba ngày? nhanh như vậy."


"Cũng không tính là nhanh Thiếu Dương phái cách bốn năm thu đệ tử một lần, năm nay vừa đúng 4 năm, nửa tháng sau là lúc Thiếu Dương phái bắt đầu thu đệ tử, ba ngày sau con xuất phát, nửa tháng cũng đủ đến Thiếu Dương phái rồi."


"Mẫu than con nhớ hình như không chỉ có mỗi phái Thiếu Dương a, con có thể đến chỗ khác tu tiên không?" Ngôn Âm không muốn đến cùng một môn phái với nữ chính đâu, nữ phụ trước mặt nữ chính cho đến giờ cũng không có kết cục tốt.


"Không được, thầy bói nói con chỉ có thể đến Thiếu Dương phái huống hồ Thiếu Dương phái cũng là một trong ngũ đại môn phái tu tiên đứng đầu, con đi chỉ có lợi không có hại."


"..." đây có thể coi như mệnh lệnh lão thần côn kia hãm hại ta?


"Vi nương biết con lần đầu rời nhà, sẽ có bất an không sao đâu, nhị thiếu gia Trương gia - Trương Trí Hằng sẽ đi cùng con đến đó, trên đường có hắn che chở con vi nương cũng yên tâm."


"Trương, Trương Trí Chướng, phi! không được, Trương Trí Hằng cũng đi theo sao? mẫu thân con không thể đi cùng với Trương Trí Hằng được không?" vừa nghe tới Trương Trí Hằng muốn đi cùng, Ngôn Âm cả người liền khó chịu, đi cùng Trương Trí Chướng này một đường có mà ta bị cười nhạo đến chết sao.


"Không được, con là nữ hài tử trong nhà, không có võ thuật đường đi lại không an toàn, nhị thiếu gia Trương gia nhà người ta từ nhỏ học võ, tuy nói là công phu bên ngoài, nhưng so với con bình thường mạnh hơn nhiều, có hắn trên đường che chở con vi nương và cha cũng yên tâm." Ngôn phu nhân dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ngôn Âm, "Huống hồ con và hắn chơi chung từ nhà đến lớn, quan hệ lại tốt như vậy, lần này hắn nghe con muốn đi tu tiên lại nghĩa vô phản cố muốn đi theo con, ta thấy hắn đối với con cũng có ý, hai ngươi sau này cũng có thể thành một đôi, hảo hảo mà nắm chặt."


"Con..." con không có ý với hắn a, cái loại quỷ chướng khí này có hắn mới có ý a, cái gì mà một đôi, bản cô nương là cẩu độc thân cao quý có được không!


"Được rồi, vi nương đến nói với con chính là chuyện này, mấy ngày này con nên kiềm chế lại, chuẩn bị tốt tình thần đi." nói xong, Ngôn phu nhân liền phất tay áo một cái rồi đi, để lại Ngôn Âm oán niệm trong đình đờ ra.


Sau ba ngày, Ngôn Âm dọn dẹp xong xuôi liền ngồi xe ngựa Ngôn gia chuẩn bị cho, mang theo y phục dùng hàng ngày cùng chút tiền, còn có nha hoàn thân cận Tiểu Lục cùng tên chướng khí xuất phát.


Thiếu Dương phái là vùng trung nguyên nằm phía đông là núi cao nhất trong Ngũ Dương sơn, Ngũ Dương sơn chia làm 5 ngọn núi, mỗi ngọn đều cao vút chìm trong mây, theo thứ tự thì có Thái Dương sơn, Hằng Dương sơn, Hoa Dương sơn, Tung Dương sơn và Lâm Dương sơn, trong đó Thái Dương sơn là ngọn núi cao nhất trong 5 núi, 5 ngọn núi dính sát nhau, trên núi không có đường lên, người trong môn phái đều dùng ngự kiếm phi hành hoặc 5 người cùng dùng phi thuyền sơn, cho nên trừ phi là đệ tử của bản phái, còn là người bình thường thì không cách nào lên được 5 ngọn núi này.


Ngôn Âm vì đã xem qua nguyên tác cho nên đối với Thiếu Dương phái cũng đã hiểu nhiều rồi, dù sao cũng là chỗ để nữ chính tu tiên a.


Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.........


Bánh xe mã xa không ngừng lăn phát ra âm thanh không nhanh không chậm đi, Ngôn Âm ngồi trong xe ngựa buồn chán ăn điểm tâm, Tiểu Lục ngồi bên cạnh nàng, bên ngoài ngoại trừ một người đánh xe thì còn người cưỡi ngựa chính là Trương Trí Hằng.


Bọn họ đã đi hơn nửa ngày rồi mông Ngôn Âm ngồi trong xe ngựa cũng đã tê rần.


"Hu ~" đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh người đánh xe, ngay sau đó xe ngựa liền dừng lại, xe dừng đột ngột khiến Ngôn Âm không kịp chuẩn bị, cả người bị đụng vào thành xe.


"Tiểu thư người không sao chứ?" Tiểu Lục thấy vậy vội vàng đỡ đầu Ngôn Âm.


"Ah ~ đầu của bản cô nương ah, sao lại đột nhiên dừng xe a? biết như vậy nguy hiểm lắm không." Ngôn Âm ôm trán bực bội nói.


"Tiểu Ngôn tử, đường phía trước có cường đạo đang cướp bóc, vậy chúng ta đi đường vòng nha?" Trương Trí Hằng cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe ngựa, vén rèm vải lên nhìn Ngôn Âm bên trong nói.


"Đánh cướp?" Ngôn Âm nghe xong sửng sốt sau đó lại hưng phấn, "Đi vòng làm gì a, đánh cướp như vậy cũng hay, chúng ta cũng nên xem thử đi!"


Không sai Ngôn Âm nàng đang hưng phấn, sống hai đời lần đầu tiên nhìn thấy đánh cướp, nàng đặc biệt hiếu kỳ!


"Được được, đi, ta đưa ngươi đi." Trương Trí Hằng cũng không sợ thiên hạ đại loạn mà đặc biệt hưng phấn.


"Đi, đi, đi!" Ngôn Âm hai bước liền nhảy xuống xe ngựa, Trương Trí Hằng vươn tay ra dùng sức nắm tay Trương Trí Hằng leo lên ngựa, hai người liền cưỡi ngựa đi xem đánh cướp.


"Tiểu thư, tiểu thư, không thể đi a, rất nguy hiểm, tiểu thư người mau trở lại a!" Tiểu Lục ở đằng sau đưa tay níu khóc không ra nước mắt, tiểu thư nhà mình từ sau khi mất trí thì thần kinh cũng không bình thường nữa rồi.


"Hí hí, cô nương dáng dấp không tệ a, đem tiền trên người ngươi giao ra đây, sau đó bồi gia vui một chút, gia để cho ngươi đi thế nào?" cướp đường híp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ bạch bạch nộn nộn.


"Trên người ta không có tiền." thiếu nữ nhìn tên cướp nhàn nhạt nói, nét mặt không chút sợ hãi.


"Không tiền không sao a,, theo ta về làm thiếp là được rồi." tên cướp lưỡi liếm liếm vành mỏ, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đám cướp theo sau hắn cũng ồn ào theo.


"..." thiếu nữ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tên cướp cùng đám cướp theo sau hắn, ánh mắt lóe lên tia sát ý.


"Ngươi không nói lời nào, ta liền coi như ngươi đồng ý bây giờ thì có thể thoải mái rồi, hí hí." tên cướp thấy thiếu nữ không nói gì nghĩ nàng sợ, liền đưa tay nắm vai thiếu nữ.


"Dừng tay!" đột nhiên có một tiếng khẽ vang lên, chỉ thấy thiếu nữ dung mạo xinh đẹp cưỡi con ngựa nâu căm tức nhìn bọn cướp, phía sau là một vị thiếu niên anh tuấn đang nắm cương ngựa, hai người chính là Ngôn Âm và Trương Trí Hằng đi xem đánh cướp.


Lúc đầu Ngôn Âm thực sự đến đây xem náo nhiệt, lại không ngờ đánh cướp lại mà một thiếu nữ gần tuổi với mình, tên cướp này còn định cướp sắc, đúng là tên cặn bã nên nàng lên tiếng.


Nghe tiếng cường đạo cùng vị thiếu nữ bị đánh cướp cùng nhìn về phía Ngôn Âm và Trương Trí Hằng cô gái kia nhìn thấy Ngôn Âm thì ánh mắt lóe lên.


"Ey ~, lại có thêm một người đẹp đến cho gia chơi a, xem ra vận khí hôm nay không tệ." tên cướp dâm đãng, vừa cười vừa nói hắn không nhìn ra sau Trương Trí Hằng còn ngồi sau lưng Ngôn Âm, vì bọn chúng đến đây hơn mười mấy người, chỉ một Trương Trí Hằng sao có thể đánh lại bọn hắn được.


"Trương Trí Hằng chỉ cần ngươi giải quyết bọn chúng, cơm tối nay ta mời, tùy ngươi chọn." Ngôn Âm lười nói nhảm với cướp đường, liền nói với Trương Trí Hằng sau lưng.


"Chỉ có một bữa a, có chút ít a."


"Ba bữa!"


"Thành giao."


Trương Trí Hằng cười sang sảng, mũi chân điểm nhẹ, trực tiếp từ trên ngựa bay vọt lên vào giữa đám cường đạo.


Đám cướp ỷ mình đông người nên coi thường người khác, biết công phu căn bản không có mấy người, sao bằng Trương Trí Hằng từ nhỏ luyện võ ở nhà, tu luyện chỉ là công phu bên ngoài, nhưng cũng đủ dọn được đám cường đạo này rồi.


Không quá lâu, đám cường đạo đã bị Trương Trí Hằng đánh ngã trên đất, từng tên một nằm lăn xoa mình mẩy mà kêu rên.


Ngôn Âm thấy vậy lúc này mới thúc ngựa đi qua xem thiếu nữ bị đánh cướp kia, kết quả nàng lại quên mình căn bản không biết cưỡi ngựa, bệ xuống ngựa Trương Trí Hằng còn không có, nàng vội đưa chân thò xuống đạp vào khoảng không lập tức cả người ngã xuống đất, bịch!


Vị thiếu nữ bị cướp kia thấy vậy khóe mặt giật một cái, người này sao lại ngốc như vậy?


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Ai nha ~ nghe nói nữ chính xuất hiện? (///ω///)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play