*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 29: Trả lời


"Trương Trí Hằng, kỳ thực ta đối với ngươi..."


"A Âm!" giữa lúc Ngôn Âm định trả lời Trương Trí Hàng, Y Mặc rốt cuộc nhịn không được từ sau cây đại thụ đi ra, nàng không muốn nghe Ngôn Âm trả lời, nàng sợ nghe thấy liền khiến lòng mình tan nát, cho nên phải ra ngoài ngăn cản.


"Y Mặc? sao ngươi lại ở đây?" Ngôn Âm thấy Y Mặc cũng cả kinh, sau đó liền thở nhẹ một cái, tốt quá Y Mặc đến, ta cũng không cần trả lời chuyện tỏ tình của Trương Trí Hằng.


"Ta không thấy ngươi ở Mặc Âm Các thì đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại ở đây với Trương công tử." Y Mặc nói dối, còn không đỏ mặt tim đập nhanh, vẫn nghiêm túc như thường, "Trương công tử, đã lâu không gặp."


"A... Y cô nương đã lâu không gặp." Trương Trí Hằng cũng theo Ngôn Âm đứng dậy, trong miệng hắn đáp lời Y Mặc, trong lòng lại có chút nghi hoặc, không phải ban ngày chúng ta đã gặp qua rồi sao? sao lại nói là đã lâu không gặp?


"Các ngươi ở đây ngắm cảnh sao?" Y Mặc mỉm cười hỏi.


"Chúng ta ở..."


"Đúng vậy! chúng ta đang ngắm cảnh nói chuyện phiếm, cảnh sắc nơi đây rất đẹp, Y Mặc ngươi muốn đi chung không?" thấy Trương Trí Hằng muốn nói Ngôn Âm liền cắt lời hắn, không biết vì sao nàng thực sự không muốn Y Mặc biết Trương Trí Hằng tỏ tình với mình, hơn nữa nàng cũng không muốn một mình ở cùng Trương Trí Hằng, thực sự rất lúng túng.


"Được." Y Mặc một lời đáp ứng, nàng không thể để Ngôn Âm ở cùng Trương Trí Hằng được, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì khiến nàng không chịu được.


Ba người cứ như vậy theo đuổi tâm tư của mình, đứng trên núi nhìn phong cảnh quỷ dị trầm mặc, Ngôn Âm trong lòng gào thét thật xấu hổ a ~


"Tiểu Ngôn Tử, Y cô nương, thời gian không còn sớm, ta về trước." Trương Trí Hằng đoán chừng cũng không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, liền mở miệng phá vỡ bình tĩnh.


"Trương công tử đi thong thả, ta không tiễn." Y Mặc cười nhạt, nàng còn mong Trương Trí Hằng đi sớm một chút cho mát chỗ.


"Ta đi trước, Tiểu Ngôn Tử trưa mai ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi." Trương Trí Hằng tiến lên không quên nhắc nhở Ngôn Âm, nói xong hắn liền ngự kiếm phi hành ly khai.


Thấy Trương Trí Hằng đi rồi Ngôn Âm liền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bị tỏ tình thực sự đáng sợ, hơn nữa còn là hảo huynh đệ bày tỏ nữa chứ, thực sự là khiến nàng thấy khó ở a.


"A Âm, vừa rồi Trương công tử nói gì với ngươi a?" Y Mặc ghé sát vào Ngôn Âm vờ làm như đang nghi hoặc, biết mà còn hỏi.


"Không có... không có gì, hắn hỏi ta khi nào về thăm cha mẹ mà thôi." Ngôn Âm giả vờ cười nói, nàng không muốn nói chuyện này cho Y Mặc, nàng không muốn Y Mặc biết, không biết vì sao nàng lại sợ Y Mặc biết chuyện sẽ nổi giận.


"Thật không?" Y Mặc thiêu mi không dứt khoát lên tiếng, A Âm lại nói dối ta, xem ra Trương Trí Hằng này không thể không phòng rồi.


Trương Trí Hằng cứ như vậy bị Y Mặc dán lên cái mác 'địch nhân'.


"Đúng... đúng vậy." Ngôn Âm cảm thấy lời nói của Y Mặc có gì đó lạnh sống lưng, lúng tứng cười dời đi trọng tâm câu chuyện, "đêm khuya rồi, trên núi Thái Dương có chút lạnh, chúng ta đi về thôi."


"Được." Y Mặc cũng không muốn hỏi Ngôn Âm nhiều, kéo Ngôn Âm về Mặc Âm Các, đối vói A Âm có ý? ah, xem ra ta phải đề phòng cao rồi.


Ngôn Âm về Mặc Âm Các vào phòng nhưng không nghỉ ngơi, mà ngồi trên giường nghĩ cách làm sao từ chối mà không khiến Trương Trí Hằng bị tổn thương.


Trương Trí Hằng đối với nàng mà nói cùng lắm chỉ là hảo huynh đệ, căn bản không có tình cảm nam nữ, nếu còn ép nàng với Trương Trí Hằng thành đôi, nàng sẽ chết không yên ổn, dưa hái xanh thì không ngọt, cho nên nàng phải cự tuyệt.


Nhưng phải cự tuyệt thế nào mới là vấn đề lớn, nàng sợ chỉ nói một câu ta không thích ngươi với Trương Trí Hằng, sẽ khiến cho lòng hắn bị tổn thương lớn.


Mà ở đời trước cũng chưa từng gặp qua trường hợp này, thậm chí sống hết 19 năm đời trước cũng đâu có ai tỏ tình với nàng, cũng không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, hoàn toàn vô lực a.


Nghĩ hồi lâu Ngôn Âm cũng không nghĩ ra được làm sao cự tuyệt Trương Trí Hằng, nàng liền cho qua.


"Quên đi, thuyền đến đâu thì tự nhiên thẳng đến đó, đến trưa mốt rồi nói..." Ngôn Âm nhức đầu đưa tay xoa xoa thái dương.


Hai ngày sau, Ngôn Âm đúng hẹn vào buổi trưa gặp Trương Trí Hằng, vừa thấy Trương Trí Hằng thì Ngôn Âm cũng có chút lúng túng.


"Tiểu Ngôn Tử, đi thôi, chúng ta lén xuống núi." ngược lại Trương Trí Hằng tùy tiện vỗ vai Ngôn Âm cười nói, phảng phất hai ngày trước tỏ tình với Ngôn Âm cũng không phải hắn.


"À.. Oh! chúng ta đi thôi." Ngôn Âm đối với biểu hiện của Trương Trí Hằng có chút nghi hoặc, cảm giác này như người không có chuyện gì, làm gì có chỗ nào giống người tỏ tình chờ đợi câu trả lời chứ a, không lẽ chỉ có mỗi ta rối rắm chuyện này thôi sao?!


Hai người lén ngự kiếm phi hành xuống chân núi Ngũ Dương và thành Thiếu Dương, tìm một cái khách điếm tốt, ngồi xuống gọi chút đồ ăn.


"Ngươi gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn hết không?" Ngôn Âm nhìn đồ ăn đưa tới nói.


"Ăn không hết thì để lại, dù sao cũng là ta mời khách, ngươi sợ cái gì, ăn hết mình đi." Trương Trí Hằng không để ý cười cười, sau đó giơ tay hướng tiểu nhị hô, "tiểu nhị, cho hai vò Thanh Tửu."


"Có ngay, khách quan đợi một chút, sẽ đến ngay a!" điếm tiểu nhị liền lên tiếng, chạy đi lấy rượu.


"Ngươi còn uống rượu, nói trước, ta không uống rượu." Ngôn Âm nói.


"Đã vất vả ra ngoài ăn cơm, sao lại không gọi rượu, hơn nữa Thanh Tửu này còn lại không nhiều, ngươi uống một chút đi, không sao đâu.'' Trương Trí Hằng cười sang sảng.


"Khách quan Thanh Tửu ngài cần, mời từ từ dùng." đang nói chuyện, điếm tiểu nhị cẩm hai vò Thanh Tửu lên.


Trương Trí Hằng cho điếm tiểu nhị một thỏi bạc, điếm tiểu nhị liền vui vẻ đi tiếp khách.


"Khách quan mời vào, xin hỏi ngài đi mấy vị a?' điểm tiểu nhị thấy một nữ tử xuyên y phục màu xanh, vóc người cao gầy đi đến, hắn liền ra nghênh tiếp.


"Ta đến một mình.'' trên đầu nữ tử đội nón rộng vành màu đen, quanh vành mũ có lớp màng che lại khuôn mặt, âm thanh cũng rất dễ nghe.


"Khách quan, mời ngài đến bên này." điếm tiểu nhị dẫn nữ tử đến một bàn sau lưng Trương Trí Hằng, "khách quan ngài muốn ăn gì? đồ ăn bổn điếm đều là ngon nhất, ăn rất ngon."


"Đem cho một bàn giống bàn kia." nữ tử thản nhiên nói, âm thanh không lớn.


"Khách quan, ngài gọi nhiều đồ ăn như vậy, sợ là ăn không hết a?!" điếm tiểu nhị có chút kinh ngạc, nữ tử này nhìn gầy nhỏ, sao lại một mình có thể ăn nhiều món như vậy?


"Không sao đâu, ngươi cứ lấy đi, tiền ta không thiếu trả." nữ tử trực tiếp lấy một thỏi vàng đưa cho điếm tiểu nhị.


"Được, đến ngay!" điếm tiểu nhị thấy nữ tử xuất thủ rộng rãi, liền không xía vào cười híp mắt chạy đi gọi thức ăn.


Nàng nhìn điếm tiểu nhị đi khỏi, im lặng rót cho mình chén trà, hơi nghiêng người quan sát Ngôn Âm và Trương Trí Hằng không để lại vết, tay phải cầm ly trà ma sát viền ly.


Nữ tử này kỳ thực chính là người nghe lén Trương Trí Hằng tỏ tình với Ngôn Âm, Y Mặc.


Nàng thực sự lo lắng Ngôn Âm và Trương Trí Hằng cùng ra, lỡ như phát sinh chuyện khiến mình hối hận cả đời phải làm sao đây? cho nên nàng lén đi theo, nàng sợ Ngôn Âm đáp ứng Trương Trí Hàng, nếu Ngôn Âm đáp ứng, thì nàng khả năng đến chỗ khóc cũng không có.


Cho nên nói, nữ nhân khi yêu luôn lo được lo mất, nhất là khi đối tượng còn chưa quải đến tay.


"Đây, ngươi nếm thử, nồng độ thực sự không mạnh." Trương Trí Hằng rót cho Ngôn Âm một chén nhỏ trước.


Ngôn Âm và Trương Trí Hằng không phát hiện ra có Y Mặc tồn tại, trước không nói hôm nay Y Mặc đến mặc y phục khác ngày thường một trời một vực, mà hai người này thần kinh đôi khi thô quá mức, đối với người hay để ý thì sẽ phát hiện ra ngay.


Ngôn Âm nhíu mày, cầm chén rượu để lên mũi ngửi ngửi, mùi rượu thực sự không nồng, nàng nghi ngờ nhấp một ngụm nhỏ.


"Khụ khụ, khụ khụ! Trương Trí Hằng ngươi gạt ta..." kết quả Ngôn Âm bị rượu cay làm ho khan, đến mắt cũng đỏ lên, "khụ khụ, rượu này cay như vậy ngươi còn gạt ta uống!"


"Làm gì cay chứ? ta uống cũng không thấy, nhất định là ngươi quá vô dụng." Trương Trí Hằng rót cho mình một ly, một hơi uống sạch, mặt không đỏ thở một cái nhìn Ngôn Âm.


"Ngươi mới vô dụng, ngươi uống quen rượu không thấy cay, nhưng ta không uống được!" Ngôn Âm nổi giận đánh Trương Trí Hằng.


"Là do ngươi vô dụng, Thanh Tửu này đã là loại rượu nồng độ thấp nhất rồi." Trương Trí Hằng cười né tránh chiếc đũa Ngôn Âm đánh đến.


"Hừ, tiểu nhân ngươi cứ đắc chí đi!" Ngôn Âm không phục hừ lạnh, vùi đầu dùng bữa không để ý đến Trương Trí Hằng.


Y Mặc ngồi sau lưng Trương Trí Hằng luôn bất động thanh sắc quan sát hai người, đồ ăn của nàng cũng đã lên đủ, còn có hai vò Thanh Tửu điếm tiểu nhị cẩn thận mang lên, nàng rót một chén uống một ngụm, cảm thấy cũng không quá cay, ngược lại mùi vị cũng rất nhạt, không có cảm giác gì, xem ra tửu lượng của A Âm thực sự kém cỏi, sau này không nên cho uống rượu mới được.


"Tiểu Ngôn Tử, ngươi.... ngươi cho ta câu trả lời... rốt cuộc là thế nào?" đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng Trương Trí Hằng có chút mong chờ lại thấp thỏm.


Nghe vậy, Y Mặc liền dựng lỗ tai lên, mục đích nàng lén đi theo đến đây là vì nghe câu trả lời của Ngôn Âm với Trương Trí Hằng, ngay lúc quan trọng này sao có thể phân tâm được.


"Phốc, khụ khụ, ngô, cay quá..." nghe Trương Trí Hằng nói, Ngôn Âm đang ăn liền bị sặc nghẹn, vọi vàng cầm chén rượu lên uống rồi phun ra, sau đó bị cay là thè lưỡi.


"Ngươi từ từ a, không ai dành ăn với ngươi a." Trương Trí Hằng thấy vậy, vội rót chén trà đưa cho Ngôn Âm.


Ngôn Âm uống trà xong lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều, khóe mắt mất tự nhiên kéo ra, ta thực sự giống con nít ba tuổi đang ăn không có gì cũng bị nghẹn a, còn không phải câu ngươi nói khiến ta sợ đến dọa người lúc đang ăn sao!


"Trương Trí Hằng, ta kỳ thực... kỳ thực... " Ngôn Âm buông chén đũa xuống, do dự không biết nói thế nào, nàng căn bản không cõ nghĩ trước lời nói uyển chuyển để từ chối Trương Trí Hằng.


"Tiểu Ngôn Tử, ngươi cứ việc nói là được, mặc kệ đáp án thế nào ta đều tiếp nhận." Trương Trí Hằng mỉm cười, hắn không cưỡng cầu Ngôn Âm cái gì, mọi thứ đều xem Ngôn Âm, đồng ý cũng được cự tuyệt cũng được, hắn tôn trọng lựa chọn của Ngôn Âm.


Hít sâu một hơi, Ngôn Âm nghiêm túc nhìn Trương Trí Hằng, nàng quyết định không do dự nữa, vì nói thế nào cũng không hữu hiệu, nàng muốn cự tuyệt Trương Trí Hằng, trái phải cũng phải đả thương người, cần gì phải nghĩ nhiều, không bằng khô khan một chút thì được rồi.


"Trương Trí Hằng, ta thực sự cảm tạ ngươi đã thích ta, nhưng ta thực sự đối với ngươi một chút tình cảm đó cũng không có, ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ tốt của ta, ngươi... hiểu chứ?" thở một cái đem những lời này nói ra, Ngôn Âm trong lòng thở phảo một cái, mấy ngày qua chuyện này khiến nàng phiền lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống, tiếp đó thì xem phản ứng của Trương Trí Hằng.


Nghe Ngôn Âm trả lời Trương Trí Hằng, nhắt mắt thân thể cứng ngắc, tuy sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe hắn vẫn nhịn không được mà thấy buồn, có chút đau.


Bên này Trương Trí Hằng tâm lạnh, nhưng Y Mặc nghe thấy Ngôn Âm trả lời thì miệng đã cười đến mang tai, may là có nón rộng vành che đi, nếu không... sẽ nhìn thấy nữ tử tướng mạo xuất chúng cười một cách quái dị, nàng thực sự hận không thể ôm Ngôn Âm hôn mãnh liệt hai cái, nàng biết A Âm nhà nàng sẽ không ở chúng với người khác a!


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


(///ω///) tuần này nhập V bốn, cùng ngày nhập V ba.


Cảm tạ các thiên sứ nhỏ tiếp sức, mua mua mua ~, chụt chụt, a la la ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play