*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 19: Hỗn độn yêu thú


"Manh mối?" Ngôn Âm hồ nghi nhìn Hoa Ngọc, ngay cả đại sư huynh cùng Y Mặc đều không tìm ra manh mối gì hữu dụng, thì Hoa Ngọc này có manh mối tốt gì.


"Sao hả? ngươi không tin ta? ngươi nên biết là ta đây không cần gạt ngươi, gạt ngươi căn bản không có gì tốt." Hoa Ngọc cười nói.


Ngôn Âm suy nghĩ một chút, đúng vậy Hoa Ngọc cũng không cần gạt mình, cho dù nàng lừa mình thì đạt được cái gì đâu, cùng lắm thì khiến mọi người bận rộn thêm vài ngày thôi.


"Manh mối gì, ngươi nói đi."


"Hạ nhận Triệu gia chết phần lớn đều là huyết khí phương cương (sức khỏe dồi dào) người còn trẻ tuổi, hơn nữa người chết hiện tại là 6 nam 6 nữ, ngươi không có nghĩ qua vì sao lại như vậy sao?"


Nghe vậy, Ngôn Âm sững sốt, chính xác là vậy nàng thật không ngờ đến chuyện này, người chết đúng thực là 6 nam 6 nữ, hơn nữa trước đó một ngày ở Triệu gia lại chết thêm một nữ tử, qua vài ngày lại có thêm một nam nhân chết, nghĩ lại sợ là một loại yêu có thể hấp thụ được tinh nguyên và máu của 1 nam và 1 nữ luân phiên a.


"Yêu vật kia không phải là muốn luân phiên hấp thụ tinh nguyên cùng máu của nam nhân cùng nữ nhân để tu luyện chứ?" mặc dù trong lòng Ngôn Âm đã chắc chắn, nhưng vẫn có chút không dám tin, nếu thực là như vậy, thì yêu vật kia quá độc ác.


"Nếu không, ngươi cho là yêu vật kia làm gì lại vô duyên vô cớ đi giết nhiều người như vậy?" Hoa Ngọc thiêu mi nói.


"Vậy đây rốt cuộc là yêu vật gì?"


"Hỗn độn yêu thú, biết chứ?"


"Lúc trước từng ở trong Tàng Thư Các của phái Thiếu Dương có xem qua [Yêu Thú Lục], đó là một loại yêu thú sinh ra là hỗn độn ở sơn cốc, trời sinh hung tàn thí sát, lấy âm dương khí làm thức ăn mà tu luyện, bất quá loại yêu thú này vô cùng hiếm thấy, cho dù có cũng ít khi chạy ra khỏi hỗn độn sơn cốc, sao lại có thể xuất hiện ở đây? trong hỗn độn sơn cốc có nhiều âm dương khí độ như vậy lại không muốn, hà tất phải đến chỗ như thế?"


"Nói vì sao lại đến đây ta cũng không rõ lắm, thế nhưng ta biết có một loại phương thức tu luyện dùng âm dương khí độ, nhưng so với hỗn độn sơn cốc lại tốt hơn mấy chục lần."


"Ngươi nói chính là hút âm dương khí trên người nam nữ để khí độ? đây quả thực là độc ác tột cùng, nó coi mạng người là cái gì chứ?"


"Nhưng đối với loại yêu thú từ nhỏ đã có tính thí sát như vậy mà nói thì mạng người quả thực không đáng nhắc đến."


"Quả thực không thể tha thứ!"


"Ngôn cô nương, ngoài ra ta cũng nói cho ngươi biết một việc nữa, Hỗn Độn yêu thú lẩn trốn trong đám hạ nhân của Triệu phủ, nói không chừng ngươi đã sớm gặp qua hắn, chỉ là không chú ý đến mà thôi." Hoa Ngọc không nhanh không chậm nói.


"Ngươi nếu biết nhiều như vậy, vì sao không trực tiếp nói cho ta biết yêu thú kia có dáng vẻ thế nào cùng thân phận chứ?" Ngôn Âm nhíu mày.


"Việc này vốn là ủy thác cho phái Thiếu Dương các ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy đã là không tệ rồi, huống hồ nếu nói hết ngươi biết thì còn ý nghĩa gì nữa." Hoa Ngọc cười giả dối.


Đúng là xú hồ ly quá giảo hoạt đi!


Ngôn Âm trong lòng thầm mắng một tiếng, nét mặt vẫn như trước cảnh giác nhìn Hoa Ngọc: "vậy ngươi nói cho ta biết là có ý gì? ta cũng không tin, ngươi chí công vô tư đến mức không cầu hồi báo."


"Mục đích của ta a..." ngón tay Hoa Ngọc đột nhiên vuốt môi suy tư, sau đó đôi mắt mê người nheo lại, mị nhãn phóng về phía Ngôn Âm, nhẹ nhàng cười, "nếu không ngươi lấy thân báo đáp cho ta, ta sẽ cho ngươi biết a."


"..." đệch ~ gian xảo a.


"Ha ha, giỡn thôi mà, ta cũng không thèm một tiểu nha đầu chưa dứt sức nha." Hoa Ngọc nhìn thấy mặt Ngôn Âm đen như than liền cười vui vẻ, tiểu nha đầu này thực sự là chọc vui ghê ha ha.


"Chắc ngươi cũng đã già lắm rồi." lời này vừa nói ra Ngôn Âm liền hối hận, bởi vì người tu tiên tuổi cũng không như bề ngoài có thể nhìn thấy được, như Chung Ly Ngạo nhìn qua tưởng 20 tuổi, nhưng thực tế cũng đã hơn 60 rồi.


"Tiểu nha đầu, tỷ tỷ ta cũng đã hơn 70 tuổi rồi."


Ngôn Âm liếc mắt, được a, đây không chỉ là một hồ ly tinh còn là một cái lão yêu bà.


"Tiểu nha đầu ngươi hình như đang bất mãn a." Hoa Ngọc chớp mắt nhìn Ngôn Âm nói.


"Không có." Ngôn Âm liền lắc đầu, ta thực sự rất bất mãn, nhưng ta không thèm nói a.


"Được rồi, tiểu nha đầu, ta cũng không giỡn với ngươi nữa, chúng ta nói tiếp đi." Hoa Ngọc cũng không tiếp tục chọc Ngôn Âm nữa, "mục đích của ta kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần phái Thiếu Dương các ngươi giúp ta diệt trừ Hỗn Độn yêu thú là tốt rồi."


"Chỉ vậy thôi sao?" Ngôn Âm có chút không dám tin, yêu cầu của Hoa Ngọc lại đơn giản như vậy.


"Dù sao yêu thú kia nếu cứ ở mãi Việt thành này, đối với chúng ta cũng không có lợi, sớm diệt trừ thì tốt hơn."


"Mặc dù ta không biết ngươi ở môn phái nào, nhưng ngươi cũng là người tu tiên a, nếu biết nội tình yêu thú kia, vì sao ngươi không tự mình tiêu diệt yêu thú đó?"


"Ngươi cho là Hỗn Độn yêu thú có thể dễ dàng diệt trừ như vậy sao? nó sống trong Hỗn Độn, lấy âm dương làm thức ăn, khống chế âm dương để khí độ, nếu đơn giản thì có thể diệt trừ, ta đã sớm động thủ trước khi Triệu Kim Sinh ủy thác phái Thiếu Dương rồi, cần gì phải chờ các ngươi đến đây."


"Nếu Hỗn Độn yêu thú lợi hại như vậy, ngươi tin là chúng ta có thể diệt trừ được nó sao?"


"Ta cũng không trông chờ nhìn các ngươi diệt trừ nó, bất quá là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Thiếu, ta nghĩ ba người các ngươi hợp lực đánh trọng thương một cái yêu thú cũng được a, sau đó ta có thể ngư ông đắc lợi rồi."


"Cũng phải nhìn xem, có thể ngư ông đắc lợi được không rồi hãy nói." Ngôn Âm cong môi tự tin cười, nàng cũng không thích người bên cạnh coi thường mình như vậy, nàng đã sớm coi mình là thành viên phái Thiếu Dương, cứ như vậy thì càng không thể người khác ném đi mặt mũi của phái Thiếu Dương được.


"Xem ra Ngôn cô nương đối với chuyện diệt trừ yêu thú kia rất tự tin a, ta đây sẽ chờ xem kịch vui a." Hoa Ngọc nhíu mày.


Ngôn Âm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoa Ngọc một cái, sau đó cầm cổ tay Triệu Phi Tuyết bị mị thuật làm mơ màng, chậm rãi truyền linh lực vào cho Triệu Phi Tuyết, một bên không lạnh không nóng nói: "ngươi cứ ngồi trong thanh lâu này mà nhìn cho thật kỹ a!"


Nghe vậy, Hoa Ngọc cười nhạt, không nói gì, chỉ là nhìn Ngôn Âm đang vì Triệu Phi Tuyết hóa giải mị thuật.


"Ah? xảy ra chuyện gì vậy?" Triệu Phi Tuyết đột nhiên từ mị thuật giật mình tỉnh lại, nhìn khuôn mặt Ngôn Âm trước mắt không hiểu gì, nàng nhớ rõ vừa rồi mình vẫn còn ở cùng Hoa Ngọc trò chuyện vui vẻ, sao lại biến thành Ngôn Âm ở trước mặt mình rồi?


"Phi Tuyết, chúng ta về thôi, nếu không bị cha ngươi phát hiện sẽ không tốt." Ngôn Âm cũng không nói sự thật cho Triệu Phi Tuyết nghe, chuyện như vậy Triệu Phi Tuyết biết càng ít càng tốt.


"Ai nha ~ thiếu chút là ta quên mất cha ta rồi, không được ta phải nhanh về nhà!" Triệu Phi Tuyết vừa nghe đến Triệu Kim Sinh cả người đã sợ đến run lên, nàng đã bị cha mình dọa sợ rồi.


"Mau đi, mau đi, mau về nhà a!" Triệu Phi Tuyết ngay cả Hoa Ngọc còn ngồi đó không lo lắng gì, lôi kéo Ngôn Âm chạy ra ngoài.


Ngôn Âm để tùy ý Triệu Phi Tuyết kéo mình đi, khi đi ngang qua Hoa Ngọc liền đọc khẩu âm, Hoa Ngọc nhìn thấy mắt nheo lại, cười mị hoặc, nàng nói:


"Ngư ông thì cũng phải có lợi mới làm."


Triệu Phi Tuyết kéo Ngôn Âm một đường nhanh chóng chạy ra khỏi Thanh Hồng Lâu, rời khỏi Thanh Hồng Lâu xa một chút, trên đường cái lúc này Triệu Phi Tuyết mới dừng lại.


"Phi Tuyết, ta còn có chút chuyện, cũng không thể trở về cùng ngươi được, ngươi một mình về trước đi." Ngôn Âm nhìn sắc trời một chút, cũng đã sắp đến trưa rồi.


"Ngươi định đi đâu?" Triệu Phi Tuyết hỏi.


"Hôm qua không phải lại chết thêm một người đó sao, ta từ trên thi thể có phát hiện thêm manh mối, ta muốn nhân lúc này còn thời gian đi điều tra một chút." Ngôn Âm cũng không có tính là giấu Triệu Phi Tuyết cái gì, thực sự nàng muốn đi điều tra một chút.


"Như vậy a, ngươi có chút lo lắng." Triệu Phi Tuyết nghe đến Ngôn Âm phải đi điều tra đồ bẩn trong phủ cùng buông tha ý muốn đi chung, nàng chỉ là người bình thường, không biết nhiều về tu tiên, đi cùng sẽ trở thành phiền phức.


"Ừ, ngươi lúc về nhớ chú ý an toàn, ta đi trước." Ngôn Âm gật đầu, xoay người rời đi.


"Ngôn Âm, ngươi nhớ về sớm chút a." Triệu Phi Tuyết hướng về phía bóng lưng Ngôn Âm hô.


"Ta biết rồi." Ngôn Âm quay đầu mỉm cười.


Triệu Phi Tuyết nhìn thân ảnh Ngôn Âm chậm rãi rời đi khuôn mặt đờ ra, tâm tình phức tạp trong mắt không nói ra được, thực sự ngươi đừng có cười với ta như vậy a, ta sẽ không nhịn được mà càng ngày càng thích ngươi a.


(ed: thính ở đâu thính bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung....)


Cùng Triệu Phi Tuyết chia ra, Ngôn Âm đi tìm thợ may vá, thế nhưng vì nàng đối với Việt thành này không quen thuộc nên tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, rơi vào đường cùng nàng không thể làm gì khác hơn là hỏi đường người khác.


"Vị đại bá này, xin hỏi ngươi biết ở đâu có thợ may vá không?" Ngôn Âm nhìn thấy một đại bá tuổi hơn 40, liền lễ phép hỏi.


"Nhìn là biết ngươi không phải người bản xứ a, cư nhiên cả điều này cũng không biết." đại bá cười nói.


"Ta thực sự không phải người bản xứ, ta cũng bằng hữu đi ngang qua đây du ngoạn." Ngôn Âm trả lời.


"Trong Việt thành này a, thợ may vá tốt nhất cũng chỉ có thợ của Triệu gia thôi, vải vóc cùng y phục nhà họ cũng rất lớn a." đại bá chỉ vào phía trước nói, "ngươi đi dọc theo con đường này, thẳng về phía trước sau đó quẹo trái qua ba cái nhà, thì đến chỗ thợ may vá Triệu gia rồi."


"Đa tạ đại bá." nghe vậy Ngôn Âm chắp tay với đại bá liền xoay người ly khai, trong lòng cũng tự mắng mình ngốc, sao lại không nghĩ đến Triệu gia là nơi buôn bán vải vóc chứ, muốn tìm thợ may vá thì không thể không tìm đến thợ của Triệu gia a.


Căn cứ theo hướng đại bá chỉ Ngôn Âm liền tìm được thợ may vá của Triệu gia, mặt tiền cửa hàng bố trí đơn giản, nhưng không mất phóng khoáng, bên trong có ba người làm.


"Hoan nghênh khách quan, xin hỏi khách quan cần gì không a?" một người trong cửa hàng thấy Ngôn Âm đi đến lập tức tiếp đón hỏi.


"Ta muốn xem qua một chút." Ngôn Âm cũng không nói ngay ý mình đến đây vì mảnh vải kia, hơn nữa người ta làm ăn, ngươi không mua đồ thì người ta cũng sẽ không quan tâm đến ngươi, còn chưa nói là sẽ giúp ngươi.


Ngôn Âm nhìn xung quanh một hồi, kỳ thực nàng căn bản không biết mình muốn mua cái gì, trong này thợ may vá cũng treo vài bộ y phục, đều do cửa hàng làm, chế tác không cần nói vải dĩ nhiên cũng có tốt có xấu.


Ánh mắt hơi đổi Ngôn Âm nhìn thấy có một bộ y phục trắng, kỳ thực nói là màu trắng cũng không phải thuần trắng, có chút ngà ngà, thoạt nhìn đơn giản sạch sẽ lại lộ ra một cổ thanh nhã rất khác biệt, điều này khiến nàng nhớ đến một người, người đó luôn thích mặc bạch y, là một người luôn ôn nhu đạm nhã.


E là bộ y phục này rất xứng với nàng.



(Ed: A Âm tính mua quà, nịnh nọt tiểu Mặc sao a??? :)))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play