Edit: An Ju

Cộc cộc cộc ——- Từ miệng cầu thang truyền đến tiếng bước chân vững vàng, là tên nhà tư bản vạn ác kia tay xách cặp tài liệu cùng một thân tây trang thẳng thớm đạp bước cầu thang cũ nát về.

Thấy người đầu trò đã trở về, Cố Hạo giận không biết xả vào đây liền ném cặp xách trong tay xuống, xắn tay ảo lên định bụng nói lý với Kỷ Á Kiệt.

“Đầu anh có lỗ à! 4000 đồng! Đùng hẳn 4000 đồng để mời một người đàn ông về cho Meo Meo nhà tôi sờ, anh có tiền nhưng cũng đừng tiêu như tát nước thế chứ, có tiền để không thì hãy cứ gừi đi ủng hộ những gia đình ở Vấn Xuyên để họ trùng tu lại sau tai họa đi!”

“Dừng…” Kỷ Á Kiệt đỡ trán, cái ‘phương pháp kích thích’ tìm một người đàn ông thân thiết với Meo Meo trước mặt Cố Hạo là do Vũ Mặc đề xuất, tiền thì đương nhiên là do bản thân hắn tài trợ, vợ hắn sớm biết rằng Cố Hạo có tật suy nghĩ cực đoan, trực tiếp trốn trong nhà không chịu ra, bản thân hắn đã vừa mất tiền lại còn không được cảm ơn, bị coi là tên khốn vung tiền như rác chỉ có thể ở ngoài cửa chịu mắng.

“Chẳng phải tôi đang giúp quốc gia tăng chỉ số GDP hay sao, tiền tiêu kiểu gì mà chả là tiêu, cậu sao có thể biết được cậu trai này sẽ không đem tiền kiếm được quyên tặng cho những nơi gặp tai ương chứ. Tôi chẳng qua là tiêu tiền ở chỗ tôi cần tiêu, cậu trai này cũng sẽ tiêu ở chỗ cậu ấy cần, chúng ta tuy rằng nhỏ bé, nhưng vẫn sẽ vì nền kinh tế chung của tổ quốc đóng góp một viên gạch, nền kinh tế tổ quốc phát triển nhanh chóng là có thể nâng cao phúc lợi của toàn xã hội, phúc lợi xã hội tốt là có thể khiến càng nhiều người hơn có thể được ăn ngon, sống tốt, vấn đề ấm no của mọi người đều được giải quyết, hạnh phúc toàn dân sẽ nhanh lên theo lũy thừa, quốc gia chúng ta sẽ phồn vinh ổn định. Nói chung là, tôi dùng tiền thuê người về chăm sóc Meo Meo là một hành động cực kỳ lợi nước lợi dân!”

Một hơi nói xong, Kỷ Á Kiệt lau mồ hôi, hắn lén nhìn đồng hồ đeo tay, hắn nói những lời này chỉ mất hai phút, nhưng nếu như thành công thì hắn có thể bớt được hai tiếng đồng hồ tranh luận với tên cực đoan này. Trước khi ra ngoài chim công nhỏ đã dạy hắn, “Cái người cực đoan phẩm tính đơn thuần, hiền lành ở cạnh nhà ta kỳ thực rất đơn giản, phương pháp chính là ‘Làm rối hắn!’, chỉ cần đem chuyển nhỏ nhặt không đáng kể kéo tới biến thành chuyện dân sinh quốc sách là có thể tạm thời dọa hắn sửng sốt một chút, sau đó trước khi hắn phản ứng kịp thì phải chuồn ngay.”

Để có thể sớm thoát khỏi Cố Hạo trở về thân thiết với chim công nhỏ, Kỷ Á Kiệt cuối cùng đành vứt bỏ cái giá đại thiếu gia, xóa bỏ mặt mũi của một thanh niên văn học nghệ thuật, cứ thế bê nguyên những tin tức thời sự thường phát sóng chắp vá nói ra từ trong trí nhớ, thấy Cố Hạo như đang suy nghĩ gì, Kỷ Á Kiệt biết cơ hội tới rồi! Chỉ thấy đại thiếu gia như có gió dưới lòng bàn chân, tay cầm chặt tú tài liệu xuất chiêu ‘lăng ba vi bộ’ vọt đến trước cửa nhà mình, điên cuồng đập cửa, chim công nhỏ nhô đầu ra nhìn thoáng qua Cố Hạo lại liếc Kỷ Á Kiệt, cấp tốc hiểu tình huống, nhanh chóng kéo người yêu vào cửa rồi ‘Rầm—’ một cái đóng cửa lại, rất sợ lại bị Cố Hạo lôi kéo lại.

“Ừm…? Hình như hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau mà…!” Qua 10 phút sau, Cố Hạo đang đắm chìm trong chuyện lớn quốc gia đại sự hoàn toàn tỉnh ngộ lại, chẳng lẽ mình lại bị người khác đùa hay sao!

Xem ra cái người bảo mẫu mèo này nhất định là quyết tâm ở lại nhà mình rồi, đuổi hắn thì hắn chắc chắn không đi, nếu như cứ tiếp tục dây dưa lằng nhằng ở cửa khẳng định rất nhanh sẽ dẫn tới một nhóm các bác giá hàng xóm vừa lúc ăn xong cơm tối nhàn rỗi không có chuyện gì làm đến xây xem. Vì sự trong sạch cảu mình… Cố Hạo cân nhắc đến việc tạm thời để tên bảo mẫu này ở lại…

“Tôi nói này cậu đẹp trai…”

“Anh có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.” ‘Người chuyên môn chăm mèo’ tự xưng ‘ Tiểu Bạch’ ôm Meo Meo ngồi trước bàn chuyên tâm gỡ xương cho mèo.

“À…Tiểu Bạch…” Cố Hạo trợn to mắt nhìn một bàn ăn đủ sắc, vị, hương như được ma thuật biến ra trên bàn cơm, cơm thức ăn đồ mặn đều được làm và trang trí cũng rất đẹp, dinh dưỡng cũng cân đối, khiến cho Cố Hạo cả ngày mệt mỏi chảy nước miếng tùm lum, miệng cũng ngứa ngáy.

“Thức ăn trên bàn là do sếp Kỷ đặc biệt đặt ở một nhà hàng cao cấp làm cho thiếu gia mèo, anh chịu khó chút, tự làm đồ ăn đi.” Tiểu Bạch cấm đũa chỉ hướng nhà bếp rồi gắp một miếng thịt kho tàu, khá cố tình đập vỡ huyễn tưởng của Cố Hạo.

“…”

Trên chiếc bàn rộng bày đầy món ngon, mà ‘người’ được hưởng thụ mấy món đó cũng chỉ có một con mèo to bằng nắm đấm. Trên một chiếc bàn trà nhỏ bày một gói mỳ Tiểu Hoán Hùng, đáng thương là người ăn nó lại là chủ nhân nhà này.

“Thiên lý không tha…” Trong lòng Cố Hạo hò hét.

Nhà bên cạnh là một đôi tình nhân đút cơm cho nhau xong liền bắt đầu nói chuyện về cuộc sống của hai người cạnh nhà.

“Honey, anh nói xem, liệu chuột nhỏ có thể sẽ bị kích thích quá, sau đó quả quyết chui vào lòng của hổ già hay không?” Chim công nhỏ dùng vẻ mặt mong đợi hỏi Kỷ Á Kiệt, hắn rất tự tin với ‘diệu kế’ của mình.

“Kế sách của em đương nhiên là tốt nhất.” ‘Chụt—-‘, Kỷ Á Kiệt nhẹ nhàng hạ xuống trán của chim công nhỏ một nụ hôn. Nhiệm vụ của hắn chỉ là bỏ vốn vô điều kiện, chỉ cần dỗ được bảo bối hài lòng thì có chuyện gì là không thể đây, về phần có đáng tiêu tiền hay không thì người nào đó có bị chọc cho kích thích hoặc là nguyện vọng của ‘người’ nào đấy có thể đạt được hay không mới chính là chuyện hai người cần quan tâm.

Hết chương 27.2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play