“Đừng nói bừa!” người đàn ông liền hạ thấp giọng nói: “Mọi người đều ở chung một nhà nghỉ, bà đừng càm ràm!”
“Sao? Có gan làm không có gan nhận sao? Nếu hôm nay tôi mà không qua
đây, thì cũng không biết ông tuy nhiên lén lút kiếm người phụ nữ khác!
Con hồ ly tinh kia không phải là trẻ hơn đẹp hơn, thân hình tốt hơn một
chút thôi sao? Ông liền bị mê hoặc đến không biết trời trăng mây gió rồi sao?” người phụ nữ đó tiếp tục kêu lớn.
“Có lẽ là chửi mẹ tớ!” sắc mặt Lưu Nghĩa ảm đạm: “Nếu đoán không lầm,
người đàn ông cách vách, chính là người đàn ông suốt chặng đường đặc
biệt ân cần với mẹ tớ. Mã Khởi Dân.”
Thẩm Thất liền cạn lời: “Chuyện gì với chuyện gì thế này! Cha nuôi còn
đang đi theo mà. Ông ta hiến ân cần gì chứ? Não có vấn đề sao?”
“Ai nói không phải chứ?” Lưu Nghĩa than nhẹ một hơi: “Cả chặng đường tớ thấy ông Mã Khởi Dân cứ hiến ân cần với mẹ tớ. Tớ không quan tâm. Vốn
dĩ tính tận dụng cơ hội này kích thích cha tớ. Nói không chừng, bị kích
thích một chút lại tốt. Kết quả, hai người bị kích thích quá.”
Thẩm Thất không nhịn được cười: “Cũng tốt. Bây giờ vợ của Mã Khởi Dân
cũng đã tìm đến, cũng bớt được phiền phức. Chúng ta ở đây thoải mái mà
nghỉ mát! Chuyện của họ, chúng ta đừng quản!”
“Làm sao mà quản cho được!” Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, nói: “Cũng
nhờ có các cậu đến, cha mẹ tớ mới không cải nhau nữa! Mẹ tớ có lẽ có
chút ngại chăng? Nói cho cùng, năm đó do bà ấy đưa ra đề nghị ly hôn.”
Thẩm Thất cảm thấy mình không cách nào hiểu được cặp người lớn này rồi.
Được thôi, cứng đầu cũng là một đặc điểm của Từ Vân Khê.
Người ta cũng là công chúa!
Cuộc cải vã sát vách vẫn cứ mãi lên cao trào, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cũng không có tâm trạng chơi bời.
Không dễ gì khuyên ngăn được Từ Vân Khê và Lưu Vân, làm sao mà biết được sát vách lại cải nhau.
Được, không ngâm nữa, về phòng nghỉ ngơi.
Hai gười kéo lấy khăn tắm, quấn lấy người đi vào phòng.
Cửa phòng vừa đóng, tiếng chửi nhau bên cạnh cũng được cách âm.
Hai người thay đồ xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chưa kịp bước vào cửa phòng, ngoài kia lại vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Thất đi qua mở cửa, thấy một người phụ nữ lạ mặt với vẻ háo hức
nói: “Phòng bên cạnh các cô cải nhau rồi! Các cô mau đi xem xem!”
A? Phụ nữ đánh nhau? Cải nhau sao lại háo hức thế chứ?
Chuyện gì với chuyện gì thế này!
Thẩm Thất nhìn ra phía bên ngoài, liền trừng to mắt!
Hỏng chuyện rồi, mẹ nuôi đang qua!
Thẩm Thất thấy Từ Vân Khê đang kích động mà đi sang phía bên này, mục tiêu chính là phòng bên cạnh!
Được, đây là tiếng chửi nhau của họ, cuối cùng cũng truyền đến tai của
mẹ nuôi, tính khí của mẹ nuôi là như thế nào? Nóng tính đó!
Làm gì mà chấp nhận bị người ta tùy ý bêu xấu danh tiếng của mình chứ?
Bà ấy tốt xấu gì cũng là nhà nghệ thuật vũ đạo nổi tiếng!
Lần đi ra ngoài này, ai cũng không đem trợ lý theo, do đó, chuyện này, chỉ có thể tự mình giải quuyết!
Thấy Từ Vân Khê với tư thế này có khả năng tự xắn tay áo lên mà giải
quyết lắm, Thẩm Thất vội trở về thay quần áo, kéo lấy Lưu Nghĩa chạy ra.
Quả nhiên, Từ Vân Khê vừa đến liền cùng với một người phụ nữ trung niên mập kia cải nhau.
“Ê, bà nói chuyện nói cho rõ! Ai là hồ ly tinh?” Từ Vân Khê mở miệng
hỏi: “Chỉ dâu mắng hòe vui lắm sao? Tôi quyến rũ ông ấy sao? Là do ông
ấy tự hiến ân cần! Làm ơn quản thật tốt đàn ông nhà bà! Được không?”
“Hả! Thì ra bà chính là con hồ ly tinh đó!” vợ của Mã Khởi Dân liền tức giận: “Vừa nhìn là biết ngay không phải người đàng hoàng gì! Cũng không xem lại tuổi tác của mình, lại còn trang điểm màu mè thế kia!”
Từ Vân Khê là nhà nghệ thuật, cho nên cách ăn mặc rất đặc sắc.
Hơn nữa còn rất trẻ hóa, luôn đi theo xu hướng thịnh hành.
Trong những người trẻ, hoàn toàn là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng trong đám người năm sáu chục tuổi, thực sự rất ít gặp.
Từ Vân Khê hận nhất chính là người ta nói đến tuổi tác của bà ấy, một khi nhắc đến tuổi tác liền sôi máu.
“Làm ơn! Bà tự từ bỏ quyền được theo đuổi thì thôi, xin bà tôn trọng
một chút. Người ta theo đuổi cái đẹp, không chút liên quan gì đến bà!”
Từ Vân Khê lớn tiếng cải nhau: “Hai người các người cải nhau là chuyện
của hai người, đừng liên lụy đến người vô tội!”
“Hả! Tôn trọng là phải xem người! Người phụ nữ không biết xấu hổ chỉ
biết quyến rũ chồng người khác như bà, làm gì cần tôn trọng?” người phụ
nữ mập trung niên khinh thường mà khạc nhổ nước bọt qua hướng của Từ Vân Khê.
Từ Vân Khê không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đi qua lý luận lý luận với bà đó.
Thẩm Thất vừa thấy không ổn, liền chen vào đám đông, vội ôm lấy Từ Vân Khê: “Mẹ nuôi, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Lưu Nghĩa cũng đi qua: “Sao thế? Muốn đánh mẹ tôi? Qua cửa của tôi trước đã!”
Lưu Nghĩa xắn tay áo liền chuẩn bị xông lên.
“Ây da nhóc con, đây là chuyện giữa phụ nữ với nhau.” Người xung quanh nói.
“Tôi cũng là phụ nữ!” Lưu Nghĩa quay đầu trừng mắt: “Cần xem giấy chứng minh không?”
Người lên tiếng vừa rồi liền bị nghẹn họng.
Người phụ nữ mập trung niên đó vừa nhìn thấy chiều cao của Lưu Nghĩa, liền không dám lên tiếng.
Từ Vân Khê bị Thẩm Thất ôm chặt, không cử động được, nhìn về phía người
phụ mập trung niên kia kêu lớn: “Hôm nay phải nói cho rõ! Rốt cuộc ai
mới là hồ ly tinh!”
Từ Vân Khê đang cải, Lưu Nghĩa đang lắc cơ thịt, người phụ nữ mập trung niên đờ người không dám lên tiếng.
Người ta có con gái, bà ấy không có!
Tuy rằng bị Thẩm Thất ngăn lại, nhưng sức chiến đấu củaTừ Vân Khê vẫn
không hạ xuống, trực tiếp bắn: “Phụ nữ giống như bà, mới là đáng buồn!
Từ bỏ bản thân, từ bỏ quyền lợi theo đuổi cái đẹp, chỉ biết vây quanh
bên người đàn ông của mình. Bà không thích thấy người ta tốt, không
thích người ta đẹp hơn bà, cho nên bà cố hết sức dùng ngôn từ để đả kích tấn công người khác! Bà mới là người đáng thương! Thế nhưng người phụ
nữ như bà, căn bản không đáng để tội nghiệp! Một người phụ nữ kể cả cái
tôi cũng không có, cả tư cách được tội nghiệp cũng không có!”
“Bà” người phụ nũ mập trung niên muốn xông qua phía Từ Vân Khê, Lưu
Nghĩa chỉ đưa ra một đầu ngón tay liền chặn lại người phụ nữ mập trung
niên.
“Dám bước lên trước một bước thử xem! Tôi là tuyển thủ quyền anh chuyên nghiệp, muốn thử không?” Lưu Nghĩa không khách sáo mà chế giễu: “Mẹ tôi nói có sai sao? Tôi cả quá trình đều đi theo, cha tôi cũng đi cùng, là
đàn ông nhà bà không biết xấu hổ mà hiến ân cần. Bà tuy nhiên lại trách
tội lên đầu chúng tôi! Đúng thật không biết tốt xấu!”
Mọi người xung quanh liền thì thầm bàn tán.
Từ Vân Khê là cả nhà ba người cùng đi với nhau, mọi người đều biết.
Tất nhiên, mọi người cũng biết, Từ Vân Khê và chồng hình như có chút vấn đề, nói chung là không phải vợ chồng bình thường.
Được thôi, cả nhà ba người này đều không phải bình thường!
Nữ chủ nhân quá trẻ đẹp, nam chủ nhân một thân lệ khí, con gái đẹp trai như một cậu trai trẻ.
Thẩm Thất đẩy Từ Vân Khê ra một bên, nói: “Được rồi được rồi, đừng cải
nhau nữa! Đều là một số hiểu lầm! Tình cảm của cha mẹ nuôi của tôi rất
tốt, chỉ là có chút mâu thuẫn, ông chú đây chắc là có gì hiểu lầm! Hơn
nữa, ông chú đây với mẹ nuôi tôi rất trong sạch, cái gì đều không có!
Mọi người đừng tụ lại một chỗ nữa! Đều giải tán đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT