“Vậy có liên quan gì đến tìm người yêu cho Tiểu Xuân chứ?” Lưu Nghĩa ngờ nghệch hỏi.
“Mấy năm trước, Tiểu Xuân đã từng quen nhau với một cô gái. Nhưng, điều
mà chúng ta không ngờ rằng, cô gái đó chính là gián điệp của doanh
nghiệp khác phái đến.” Văn Nhất Phi nói tới đây, chợt thở dài một tiếng: “Tuy nhiên, lần đó Nhật Ninh đã ra tay cứu giúp, nên không gây nên tổn
thất to lớn gì, chỉ là Tiểu Xuân rất áy náy. Cho nên, trong một thời
gian rất dài, bọn họ cũng không hề quen ai nữa.”
Lưu Nghĩa mở to mắt và gật đầu, dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Đúng rồi, khi đứng ở vị trí này, nhất định sẽ bị người khác dòm ngó.
Đúng là không thể làm theo ý mình, cũng không còn cách nào khác.
“Còn Tiểu Hạ, tên đó, chắc chắn cũng không hề muốn yêu đương gì đâu.”
Văn Nhất Phi cười lên: “Còn những người khác, chắc cũng có dự định của
chính mình rồi.”
Lưu nghĩa gật đầu: “Cũng đúng. Nhưng mà, bây giờ cũng không muộn. Bây
giờ ai cũng kết hôn muộn hết, ba mươi tuổi, thì cũng chưa muộn đâu.”
Lưu Nghĩa khi nói đến đây mới suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Vậy Phạm Thành Phạm Ly bọn họ sao rồi?”
“Họ cũng khỏe mà!” Văn Nhất phi thuận miệng nói: “Em hãy yên tâm đi, bọn họ mới chính là những người không có lương tâm đó!”
Lưu Nghĩa không trả lời thêm gì nữa.
Cô ấy cứ cảm thấy, Phạm Thành Phạm Ly, hai người họ không phải không có lương tâm.
Những người không có lương tâm thì sao lại trở thành bạn bè với Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi được?
Ngược lại, do họ che giấu tình cảm quá kỹ, nên mới khiến người khác không cách nào nắm bắt được.
Trong tích tắc thì mọi người đều đã đi vào trong phòng.
Tiểu Hạ tươi cười nói với Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân biết
chúng tôi phải qua đây, nên đã dặn dò tôi phải đem theo đồ ăn ngon cho
cô!”
Tiểu Hạ vừa xoay người qua, thì đã mang ra một giỏ đầy trái cây cho Thẩm Thất, đưa tận tay cô nói: “Giỏ trái cây này là tươi ngon nhất!”
Thẩm Thất cố tình chọc Tiểu Hạ nói: “Anh không có ăn vụng chứ?”
Tiểu Hạ mở to mắt lên: “Sao lại có chuyện đó được?”
Những người xung quanh cứ thế mà cười vang lên khắp phòng.
Không bao lâu thì Từ Vân Khê và Lưu Vân đã đi vào phòng.
Hai người cuối cùng cũng đình chiến, xem ra, tối nay có thể ăn một bữa cơm ngon miệng rồi.
Thẩm Thất bất chợt hỏi: “Nè nè, rốt cuộc mọi người đã đăng ký đoàn gì vậy?”
“Chính là đoàn du lịch nghỉ mát mà!” Lưu Nghĩa trả lời: “Nè, tất cả
những người trong nhà nghỉ này, đều chung một đoàn hết! Mọi người đều
nghỉ mát trong thị trấn này! Chi phí cũng không rẻ đâu! Một người cũng
phải bỏ ra 51 triệu, để chơi trong mười ngày!”
Văn Nhất Phi nói: “Anh cũng là xem báo mới phát hiện chương trình này.
Anh cảm thấy cũng khá tốt, nên giới thiệu cho bác trai và bác gái.”
Thẩm Thất nhìn hoàn cảnh xung quanh nói: “Đúng là cũng sang trọng lắm!
Nguyên một thị trấn đều là suối nước nóng hết, đúng là hiếm thấy mà! Đây là suối nước nóng tự nhiên sao?”
Hạ Nhật Ninh cười lên: “Ngốc à, suối nước nóng tự nhiên đâu có nhiều như vậy. Đây là nhân tạo hết đó. Nhưng mà, thật sự rất có ích cho sức khỏe
của con người.”
Tiểu Xuân ở kế bên bổ sung: “Đúng vậy, thưa thiếu phu nhân, sau khi trải qua thí nghiệm và phân tích. Suối nước nóng ở đây tuy là nhân tạo,
nhưng những thành phần trong nước, thật sự có thể làm thư giãn và giảm
mệt mỏi, giúp dễ chìm vào giấc ngủ hơn.”
“Đúng là giàu có mà!” Lưu Nghĩa nói: “Xây một thị trấn như vậy, chắc cũng phải tốn tiền lắm hả?”
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cùng gật đầu nói: “Chi phí bỏ ra không ít hơn 50 tỷ.”
Bọn trẻ cứ lo nói chuyện, nên Từ Vân Khê và Lưu Vân cũng không dám tiếp
tục cãi nhau nữa, mọi người cứ vui vẻ dùng hết bữa cơm này.
Sau khi ăn xong, mọi người đều háo hức đi tắm nước nóng với nhau.
Do đã có tiền lệ, nên trong bữa tối mọi người đều không hề uống rượu.
Cho nên cũng không sợ rượu tác động với thành phần trong nước nóng sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì!
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng ngồi xuống bồn nước nóng, thoải mái ngâm mình trong đó.
Lưu Nghĩa không ngừng đập tay lên nước nói: “May là mọi người đã đến
đây, nếu không thì hôm nay tớ vẫn còn phải chịu sự tra tấn của họ! Chắc
cậu cũng không ngờ rằng, hai người họ có thể vừa cãi nhau vừa đi tắm, ăn cơm, đi ngủ, sau đó tỉnh dậy tiếp tục cãi nhau đâu, và tớ còn phải ở
bên cạnh canh chừng họ! muốn tránh cũng không được!”
Thẩm Thất không nhịn được, bèn phá lên cười: “Tớ bị hai người đó làm cho cười chết đi được! Bao nhiêu tuổi rồi, mà sao lại như con nít vậy!”
Lưu Nghĩa bất lực nói: “Ai nói họ không phải chứ?”
Thẩm Thất cứ ngơ ngác ngắm nhìn mặt trăng, Lưu Nghĩa thấy thế bèn hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao say đắm quá vậy?”
Thẩm Thất chống cằm lên hỏi Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu có tin kiếp trước kiếp sau không?”
“Ồ? Sao cậu lại hỏi vậy?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại cô.
“Tớ cứ cảm thấy, kiếp trước tớ và Hạ Nhật Ninh đã từng quen biết nhau.
Vả lại, đã từng xảy ra chuyện gì đó.” Thẩm Thất nhìn mặt trăng đang từ
từ chuyển sang hình tròn và nói: “Đêm ba mươi tết, tớ đã mơ thấy một
giấc mơ kỳ lạ. Tớ nằm mơ thấy bảy tiên nữ, cô ấy mong tớ giúp họ, đem
Gương Pha Lê trở về chỗ cũ.”
Thẩm Thất lập tức nói hết những gì cô biết cho Lưu Nghĩa, thuật lại từ đầu đến cuối câu chuyện.
Lưu Nghĩa vốn dĩ biết Thẩm Thất đã có những trải nghiệm trong ngôi mộ
trước kia, nên bây giờ khi nghe Thẩm Thất nói như vậy, cũng nghiêm túc
theo: “Trời ơi, chuyện này thật không nói chắc chắn được! Không chừng có bí ẩn gì đó trong này! Nhưng vấn đề là, làm cách nào để đem Gương Pha
Lê trở về chỗ cũ được chứ?”
Thẩm Thất cũng suy nghĩ nói: “Đúng vậy, tớ cũng đang nghĩ về vấn đề này. Nhưng làm cách nào để đem về được chứ? Thật ra vật này đối với chúng ta mà nói, không có ích gì cả. Nếu có thể giúp được người khác thì đương
nhiên là tốt nhất rồi.”
“Được rồi! Đừng nghĩ về cái này nữa!” Lưu Nghĩa an ủi cô: “Cái gì tới sẽ tới thôi. Năm xưa chúng ta cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có chút liên quan gì đến hầm mộ của vua chúa mà! Khi thời khắc tới rồi thì cơ hội cũng sẽ tới thôi, thì lúc đó cũng sẽ tiếp xúc được thôi. Nói không chừng, khi
cơ hội tới, thì điều bí mật đó cũng sẽ hiện ra mà?”
Thẩm Thất như bừng tỉnh: “Đúng vậy! Sao tớ lại không nghĩ ra chứ? Hai ngày nay, tớ chỉ biết suy nghĩ lung tung thôi!”
Lưu Nghĩa tạt nước vào Thẩm Thất: “Cuối cùng cậu cũng biết mình thích nghĩ lung tung rồi!”
Nhìn thấy Lưu Nghĩa tạt nước vào mình, Thẩm Thất lập tức phản công lại,
tạt nước về phía Lưu nghĩa: “Tiểu Nghĩa xấu xa, dám tạt nước vào tớ!”
“Nào, đến đây đi! Ai sợ ai chứ?” Lưu Nghĩa lập tức xông vào chơi đùa với Thẩm Thất.
Hai người con gái chợt vui đùa với nhau như vậy.
Phòng bên kia chợt phát lên một tiếng động lớn.
Hai người đang tạt nước kia chợt dừng động tác của mình lại.
“Ồ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Thất chợt hỏi.
Lưu Nghĩa lắc đầu, sắc mặt cũng rất hoang mang.
Phòng kế bên có vị khách không quen đang ở, nên Thẩm Thất và Lưu Nghĩa không có ý định phải lo chuyện bao đồng.
Đúng lúc hai người chuẩn bị chơi tiếp, thì bên cạnh lại vang lên rất nhiều tiếng cãi nhau vang trời lở đất.
Giọng nói của một người con gái hét lên rất cao: “Mã Khởi Dân, anh phải
nói rõ cho tôi biết! Rốt cuộc anh và người đàn bà đó là sao?”
Một giọng nói của đàn ông trung niên vang lên: “Anh đã nói là em nghĩ nhiều rồi! Anh và cô ta không hề có chuyện gì cả!”
Người phụ nữ đó tiếp tục hét lên: “Anh còn dám nói không có chuyện gì
sao? Anh đã tốn nhiều tiền như vậy đến đây tắm suối nước nóng, có phải
là vì con đàn bà đê tiện đó không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT