Cô ấy chỉ nhìn thấy mặt chăm chỉ tiết kiệm và cố gặng của Tống Đại Hải, nhưng lại lơ là tam quan của hai người.
Đúng là cô ấy xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng đúng là cô ấy không
chê người nghèo, cũng đúng là cô ấy không ngại phải xem mắt để tìm người thích hợp.
Thế nhưng, không có nghĩa là, tam quan của cô ấy với đối phương là giống nhau.
Họ chỉ đi chơi cùng nhau mấy ngày nay thôi, Tống Đại Hải củng rất dịu
dàng chu đáo, cũng nói năng lịch sự ngọt ngào, nói tóm lại, tổng điểm
vẫn trên trung bình.
Nhưng mà, họ vẫn chưa từng nói gì về tam quan của họ, tiến hành hiểu biết nhau sâu hơn.
Thế nhưng, chuyện xảy ra lúc này, đã tạo nên một cái kết trong lòng của Cung Tử Á.
Cô ấy cảm thấy, cô ấy cần phải trò chuyện đàng hoàng với Tống Đại Hải một lần.
Việc đã như vậy, nên Cung Tử Á cũng không vội quay về nữa.
Cô ấy muốn nói chuyện với Tống Tiến Hải.
Chắc có lẽ là do có suy nghĩ này, nên cảm xúc vui vẻ bữa sáng ngày hôm đó đã giảm xuống mấy phân, Cung Tử Á cũng bình tĩnh hơn.
Tống Đại Hải thấy Cung Tử Á cũng không có ý muốn phản đối anh, nên trên mặt anh ta lại tăng thêm một chút vui mừng.
Đừng tưởng Tống Đại Hải du học ở nước ngoài bấy lâu nay, nhưng thật ra
sâu tận xương tuỷ của anh, vẫn là một người đàn ông truyền thống.
Đó chính là, ở cái nhà này, đàn ông quyết định hết tất cả.
Đàn ông là trời phụ nữ là đất.
Phụ nữ thì phải xoay quanh đàn ông.
Cho nên, những việc lớn nhỏ trong nhà, đều phải do đàn ông quyết định, phụ nữ chỉ cần nghe lời là được rồi.
Ba của Tống Đại Hải đã mất từ khi anh còn nhỏ, cho nên từ nhỏ anh đã rất hiểu chuyện.
Cộng thêm mẹ của Tống Đại Hải thật ra rất nhút nhát, cho nên, trong nhà anh, hầu hết là Tống Đại Hải quyết định hết.
Cho nên, dần dần, Tống Đại Hải mới cảm thấy, mọi gia đình bình thường thì đều như vậy hết.
Cho nên, anh ta cảm thấy anh ta quyết định giùm cho Cung Tử Á, không có
gì là không đúng. Cung Tử Á giơ tay kéo lấy Tống Đại Hải nói: “Em có
chút đói bụng, chúng ta tìm nơi nào đó ăn chút gì đi có được không?”
Tống Đại Hải chợt có chút do dự.
Anh xem xét lại ví tiền của mình, số tiền còn lại trong đó, đã không còn nhiều nữa rồi.
Những ngày nay, đa số đều là anh trả tiền.
Đã mấy lần Cung Tử Á muốn giành trả tiền, nhưng đều bị anh cản trở.
Anh cảm thấy, là đàn ông, thì phải trả tiền cho buổi hẹn hò của mình.
Lúc đầu, Cung Tử Á cũng không phản đối.
Nhưng bây giờ Cung Tử Á đang ngầm cảm thấy có chút không ổn.
Cung Tử Á nhìn thấy Tống Đại Hải do dự, chợt mở miệng nói: “Mấy ngày nay đều do anh mời, em còn chưa mời qua anh một chầu cho đàng hoàng, cho
nên lần này em sẽ mời anh! Anh muốn ăn gì thì cứ tùy ý gọi.”
Tống Tiến Hải nghe thấy Cung Tử Á nói như vậy, chợt thở phào nhẹ nhõm,
sau đó lại nói: “Chúng ta cũng đều là người một nhà rồi, còn phân biệt
anh hay em gì nữa. Sau khi chúng ta kết hôn, đều sẽ gộp lại hết những số tiền của mình. Nhưng mà, tính cách tùy tiện tiêu tiền của em phải sửa
đi. Sau này kết hôn, thì chúng ta phải sống lâu dài nữa. Không thể hao
phí tiền bạc như vậy được. Như vậy đi, sau khi kết hôn, thì thẻ lương
của em anh sẽ giữ giùm, anh sẽ chia ra một ít tiền tiêu cho em, nếu
không đủ thì anh sẽ đưa tiếp.”
Cung Tử Á chớp chớp mắt, hình như còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Đợi đã, họ chỉ mới gặp mấy lần thôi đúng không?
Mà anh ta đã muốn giữ thẻ lương của cô rồi sao?
Ok, được rồi, thật ra thẻ lương của cô ấy có mấy cái lận.
Có cái thì của công ty phát, có cái thì của Thẩm Hà phát, có cái thì của Chủ tịch phát, có cái thì của những người khác phát.
Nhưng mà, cô tạm thời không muốn nói về chuyện này.
Cung Tử Á khéo léo nói: “Bây giờ chúng ta đã không có việc gì cần phải
tiết kiệm tiền nữa. Công ty của em đã cho em một căn nhà hai trăm mét
vuông, nằm ngay khu nhà nhỏ tốt nhất tại thành phố Q. Tất cả những chi
phí như điện nước gas tiền nhà, đều do công ty em chi trả. Bởi vì căn
nhà đó, là do công ty em xây dựng nên, cho nên nhân viên được miễn phí
sử dụng và mua sắm. Trường học trong khu đó, cũng được miễn học phí,
những chi phí sau này của con cũng sẽ do nhà trường phụ trách. Vả lại,
chủ tịch còn nói với em, nếu sau này em có con, thì có thể vào học trong Học Viện Quốc Tế Duệ Hà, như vậy thì càng không cần phải tốn một đồng
nào cả. Cho nên, em không cảm thấy em cần phải tiết kiệm đến nỗi phải
kiềm chế tiêu chuẩn sống của mình để làm một số việc nào đó. Tiền lương
của em đủ để chi trả cho một cuộc sống kha khá.”
Nghe thấy Cung Tử Á nói như vậy, thì đôi mắt của Tống Đại Hải chợt sáng
chói lên, đợi đến khi Cung Tử Á nói xong, thì đôi mắt đó cũng sắp sáng
hơn bóng đèn điện rồi!
Đúng là ông thần tài mà!
Lắc lư một cái, thì sẽ có tiền rơi xuống!
Tống Đại Hải nhíu mày nói: “Nhưng ba mẹ và em trai của em sau này cũng cần phải tiêu tiền mà!”
Cung Tử Á không thay đổi sắc mặt: “Em đã để dành đủ số tiền sinh hoạt và tiền bảo hiểm cho họ hết rồi. Cho nên, điều này hoàn toàn không cần
phải lo lắng.”
Khuôn mặt Tống Đại Hải càng mừng rỡ hơn.
Nói như vậy, nghĩa là trong nhà của Cung Tử Á không hề có chút gánh nặng nào, nên tiền lương của Cung Tử Á có thể hoàn toàn nằm trong tay của
anh ư?
“Cho nên, em không hiểu tiết kiệm tiền có ý nghĩa gì.” Cung Tử Á tiếp
tục nói: “Chẳng lẽ chúng ta không thể hưởng thụ cuộc sống cho thoải mái
được sao?”
“Nhưng cũng không thể tiêu tiền hoang phí như vậy! Sau này khi anh về
nước tìm việc làm thì cũng phải tốn tiền, số tiền về hưu ít ỏi của mẹ
anh, cũng không đủ.” Tống Đại Hải thốt ra: “Lỡ như anh cần thi viên chức nhà nước, thì cũng cần phải tốn tiền. Chẳng lẽ em không nên tiết kiệm
chút tiền sao?”
Cung Tử Á đơ người ra.
Cô thật sự không ngờ, Tống Tiến Hải vừa mới quen biết cô mấy ngày lại có thể nói ra được những lời này.
Hình như họ vẫn chưa là vợ chồng mà?
Mà anh ta đã bắt đầu tính toán về tiền bạc của cô ấy rồi sao?
Cung Tử Á nhịn không nổi nữa bèn nhắc nhở anh ta: “Em nhớ những chi phí ở đây của anh đều do anh tự đi làm kiếm được.”
“Đúng vậy.” Tống Đại Hải rất tự hào và đắc ý nói: “Nhưng sau khi chúng
ta kết hôn, thì thu nhập của em cũng sẽ trở thành tài sản chung của vợ
chồng chúng ta rồi không phải sao? Anh thân là người đàn ông trong gia
đình, thì đương nhiên phải quản lý thẻ lương của em chứ!”
“Hả?” Cung Tử Á bất chợt kêu lên: “Em không có nói, em đồng ý cho anh quản lý thẻ lương của em mà.”
Tống Đại Hải chợt có chút không vui: “Từ xưa đến nay, đều là đàn ông
quản lý gia đình. Nhất là em cứ tiêu tiền hoang phí như vậy, nếu anh
không quản thẻ lương của em, thì bao nhiêu tiền cũng sẽ bị em tiêu hết!”
Cung Tử Á bất lực ôm lấy trán của mình nói: “Ờ, cái đó, em nhắc anh là,
chúng ta còn chưa kết hôn. Vấn đề này có chút xa xôi rồi.”
“Không xa đâu!” Chúng ta đã vui chơi cùng nhau nhiều ngày như vậy, anh
rất hài lòng với em. Em cũng rất hài lòng với anh. Chúng ta có thể về
nước kết hôn bất cứ lúc nào!” Tống Đại Hải trả lời theo lẽ đương nhiên:
“Nếu em đã lấy anh, thì đương nhiên phải làm theo quy tắc của nhà anh.
Em cũng biết đó, nhà anh chỉ có một mình anh, mẹ anh đã khó khăn nuôi
anh khôn lớn, cho nên em phải hiếu thảo với bà. Chúng ta đều là dân
thường, cũng không có nhiều tiền, cho nên phải tiết kiệm sống qua ngày.
Em đã có thói quen tiêu tiền hoang phí rồi, cho nên, anh cũng vì muốn
tốt cho em, nên mới nói như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT