Lúc đầu Cung Tử Á vẫn chưa kịp phản ứng.

Đợi đến khi Tống Đại Hải gọi hết hai món thì cô mới kịp phản ứng.

Cảm giác lúc vừa mới gặp mặt, đã tiêu tan đi phần nào.

Nhưng Cung Tử Á vốn nghĩ họ vẫn đang ở nước ngoài, đểu phải biết chăm sóc cho nhau, vì thế nên cũng không muốn làm cho Tống Đại Hải mất mặt, chỉ tiếp tục giả khờ, nói những chuyện thường ngày cùng anh ta.

Tống Đại Hải cũng có thể nói là một người biết kiếm chuyện để nói.

Nếu hai người lạ ăn cơm chung với nhau lần đầu tiên, mà không có gì để nói, thì đúng là dễ cảm thấy lúng túng.

Cho nên, Tống Đại Hải đem hết những chuyện của mình từ lúc nhỏ, kể cho Cung Tử Á biết từ đầu tới cuối.

Tống Đại Hải kể, còn Cung Tử Á lắng nghe.

Khi thức ăn được mang đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nên cũng không cảm thấy lúng túng.

Nói thật là, con người của Tống Đại Hải, thật ra cũng không phải một người thú vị lắm.

Nhưng mà, anh ta đúng là một người rất có suy nghĩ của riêng mình trong cuộc sống.

Anh ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, cho nên anh ta tràn đầy hy vọng đối với cuộc sống.

Anh ta đã lập kế hoạch ra cho cuộc sống của mình hết rồi.

Lúc nào nên làm gì, làm đến mức độ nào, đều được vạch ra rất tốt, vả lại cũng rất kiên trì tiến về phía trước theo kế hoạch của mình.

Có thể nói là, nghiêm túc mà nói, anh ấy đúng là một nhân vật rất vừa ý ba mẹ của mình.

Nhưng đối với Cung Tử Á, hình như còn thiếu chút gì đó.

Cứ cảm thấy, có chút gì đó không ổn.

Tuy cô chưa từng yêu qua ai, nhưng cô đã từng thấy qua tình yêu của Thẩm Hà và Thẩm Duệ! Cô ấy đã từng thấy qua Thẩm Hà giận Joel như thế nào, cũng thấy qua Thẩm Duệ theo đuổi Vu Tiểu Uyển như thế nào mà!

Tuy cô ấy đi xem mắt với Tống Đại Hải, đã lược bớt đi những quá trình trước đó.

Nhưng cảm giác yêu thương, ít nhiều gì thì cũng phải có chứ?

Nhưng tại sao Cung Tử Á cứ cảm thấy như mình đang làm việc, đang nghe thuộc hạ của mình báo cáo công việc, chứ không phải đang yêu đương vậy?



Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phấn khởi của Tống Đại Hải, thì Cung Tử Á cũng không nỡ phải ngắt ngang, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Sau khi dùng xong bữa cơm này, thì Cung Tử Á thân thiện nói lời từ biệt với đối phương.

Cung Tử Á đã từ chối lời đề nghị muốn đưa cô về của đối phương, rồi cô tự bắt xe đi về.

Vừa rời khỏi, thì Tống Đại Hải đã gọi điện cho người nhà của mình, thể hiện sự hài lòng vô cùng của anh đối với Cung Tử Á, anh đồng ý tiếp tục tiếp xúc với cô.

Cho nên, người nhà anh mừng rỡ vô cùng.

Ngược lại Cung Tử Á không hề gọi điện về nhà, cô ấy muốn quan sát thêm nữa.

Nhưng mà, khi cô ấy vừa về đến nhà, thì cũng đúng lúc Thẩm Hà cũng về tới.

Thẩm Hà biết tối nay cô ấy có hẹn đối tượng xem mắt đi ăn cơm, cho nên mới bám lấy Cung Tử Á bắt đầu hỏi: “Sao rồi sao rồi? Cảm thấy người đó sao?”

Cung Tử Á rất do dự.

Cung Tử Á suy nghĩ một hồi lại hỏi: “Thẩm Hà, tớ hỏi cậu! Cậu nói thử xem, xem mắt có phải là phải có cảm giác thì mới có thể tiếp tục tiếp xúc với nhau hay không?”

Thẩm Hà bị làm khó rồi, cô ậm ừ hết nửa ngày, rồi mới trả lời: “Chắc là vậy?”

Đôi lông mày của Cung Tử Á nhíu lại, cô nói: “Tại sao tớ cứ cảm thấy khi nói chuyện với người đó, thì không có cảm giác đang yêu vậy? Chỉ như đang nghe thuộc hạ của mình báo cáo công việc? Hoàn toàn không có cảm giác ngọt ngào của tình yêu gì hết? Chẳng lẽ tình yêu của tớ đặc biệt như vậy sao?”

Thẩm Hà cười phì lên một tiếng nói: “Không ngọt ngào, thì đúng là có vấn đề thật. Nhưng mà, chắc là vì xem mắt nên hai người cảm giác hơi chậm một chút thôi. Dù sao thì hai người lạ, muốn có tình cảm với nhau, thì đâu phải là chuyện dễ đâu!”

Cung Tử Á do dự một hồi nói: “Vậy tớ có nên gặp tiếp hay không?”

Thẩm Hà nhéo má của mình một cái, do dự hỏi: “Vậy, hay là gặp tiếp thử xem?”

Được, hai người cũng không có kinh nghiệm xem mắt đang góp ý cho nhau, nên chắc chắn cô đã hỏi sai người rồi!

Nhưng mà, sau khi Cung Tử Á trở về, thì Tống Đại Hải đã gửi mấy tin nhắn tới, xác nhận cô đã về đến khách sạn thì mới yên tâm.

Nhìn thấy Tống Đại Hải cũng có thể nói là phù hợp với yêu cầu của ba mẹ mình, nên Cung Tử Á quyết định sẽ tiếp tục giao tiếp với anh ta.

Dù sao thì, ở đây thì cũng không có gì làm.

Dù sao thì, mấy ngày nay Thẩm Hà cũng không có chuyện gì cần làm.

Dù sao thì, quốc vương bệ hạ dạo gần đây rất bận rộn, ngài bận rộn với việc phải kỳ hợp đồng với Hạ Gia hay gì đó, mọi người đều rất bận, ngoại trừ Thẩm Hà.

Cho nên, cô ấy cũng không có gì làm.



Vậy thì cứ tiếp tục đi.

Thế nên, hai ngày tiếp theo, Tống Đại Hải lại hẹn Cung Tử Á ra ngoài hai lần.

Mỗi lần đều chơi hết mình.

Thường ngày, thật ra Cung Tử Á cũng rất ít đi ra ngoài chơi.

Cho nên, cứ như vậy, thì dần dần mới thả lỏng tinh thần, cảm thấy tinh thần được thoải mái hơn.

Chơi đến ngày thứ năm, thì Cung Tử Á đã càng ngày càng thân thiết hơn với Tống Đại Hải.

Hai người cuối cùng cũng bãi bỏ hết tất cả ngượng ngùng và bất an, có thể thoải mái nói chuyện với nhau rồi.

Tống Đại Hải cũng bắt đầu quan tâm những việc trong sinh hoạt của Cung Tử Á bằng thân phận bạn trai của cô

Lúc đầu, thì Cung Tử Á còn cảm thấy mới mẻ, nên không từ chối.

Nhưng Tống Đại Hải nhìn thấy Cung Tử Á không từ chối anh ta, thì càng ngày càng can đảm hơn.

Ngày hôm đó, Cung Tử Á và Tống Đại Hải vừa mới đi dạo hết một vòng để tham quan những địa điểm nổi tiếng ở đó, trên đường về, thì Cung Tử Á nói đi bộ mệt mỏi quá, không muốn ngồi xe buýt, nên đã tự quyết định kêu một chiếc taxi, chuẩn bị ngồi xe taxi về.

Nhưng Tống Đại Hải lại không đồng ý với đề nghị của Cung Tử Á, nên đã trực tiếp hủy bỏ lượt đặt xe, sau đó nói với Cung Tử Á: “Phí đặt xe ở đây mắc lắm, từ nơi chúng ta đang đứng cách trạm xe buýt chỉ khoảng một cây số thôi, chúng ta đi bộ qua đó là được rồi.”

Đối với việc không được sự đồng ý của Cung Tử Á mà Tống Đại Hải đã tự tiện hủy bỏ chuyến xe, cô chợt có chút không thích, nên cô rất nghiêm túc nói với Tống Đại Hải: “Nhưng em đang phải trở về khách sạn để xử lí việc gấp. Anh cũng biết đó, chức vụ của em là trợ lý hàng đầu của đại tiểu thư. Nếu cấp trên của em có chuyện cần đến em, thì em phải lập tức có mặt mới được! Mấy ngày nay em đã nghỉ liên tục hết mấy ngày rồi. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của em, cho nên em phải về sớm để chuẩn bị. Tuy rằng, chúng ta đi xe buýt có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng trong khoảng thời gian đã bị lãng phí đó, thì em có thể làm được rất nhiều việc. Việc tiết kiệm nhỏ nhặt này, sẽ tạo nên một lãng phí rất lớn trong thời gian của em.

Đối với cách nói của Cung Tử Á, Tống Đại Hải dường như có chút không đồng tình.

Tống Đại Hải mở miệng nói: “Bây giờ đúng là em đang là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh đại tiểu thư của Hạ gia là không sai, nhưng trong tương lai em cũng sẽ phải kết hôn mà.”

Cung Tử Á ngờ nghệch nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?”

“Sau khi kết hôn, thì không phải em phải ở nhà giúp chồng trông con hay sao?” Tống Đại Hải nhíu mày lại, dường như có chút không vui đối với sự ngờ nghệch của Cung Tử Á.

“Giúp chồng trông con?” Cung Tử Á vẫn còn có chút phản ứng không kịp: “Vậy thì có liên quan gì đến công việc của em?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi! Em mang thai rồi, thì không thề vác theo cái bụng bầu chạy khắp nơi với đại tiểu thư Hạ Gia nữa đúng không? Đương nhiên em phải tập trung hết tất cả tinh thần vào gia đình nhỏ của chúng ta rồi! Sau này sau khi sinh con, thì em còn phải làm việc nhà, nấu cơm, dạy dỗ con cái nữa.”

Cung Tử Á hình như còn tưởng mình đã nghe lầm: “Sau đó thì sao?”

“Hết sau đó rồi! Người dân nước ta không phải đều như vậy hết sao?” Tống Đại Hải cứ cảm thấy Cung Tử Á đang chuyện bé xé ra to, mở miệng nói tiếp: “Mẹ của anh cũng sống như vậy mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play