Tiêu phu nhân chưa vui vẻ được bao lâu, đợi Trình Thủy trở về, nàng trông thấy trên thái dương trượng phu u lên một cục, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn ngay lập tức giận không có chỗ phát tiết, cầm lấy một vò rượu gỗ đập nốt vào bên thái dương còn lại, cho Trình đại tướng quân vừa hay góp thành một đôi.
Màn đêm buông xuống, Trình Thủy đợi đến khi cơn giận của Trình mẫu tiêu tan, trên trán mang hai cục u cân xứng lại đi vào phòng Trình mẫu, cuối cùng đem diễn xuất ban ngày chưa phát huy cùng với cảm tình chân thật thể hiện một phen ra trò, mẹ con cuối cùng hòa thuận.
Kế tiếp là củng cố tình hình chiến đấu.
Đầu tiên là Trình Thủy đem một bà lão khuôn mặt khổ cực mái tóc hoa râm dẫn đến, Trình mẫu vừa thấy lập tức nước mắt rơi như mưa. Năm đó thời điểm Đổng gia còn sung túc, Đổng thái công từng thuê một vài tá điền, vị lão phụ nhân này chính là người lúc trước giúp việc làm nông ở Đổng gia, Trình mẫu và nàng cùng ở thôn quê vui đùa mà lớn lên, tình nghĩa tỷ muội rất sâu sắc. Về sau kinh tế gia đình ngày càng khó khăn, Đổng thái công bất đắc dĩ phải cho bọn họ nghỉ việc.
Tiêu phu nhân rất có tính toán, thời điểm theo trượng phu đi khắp nơi chinh phạt vẫn luôn để ý tìm kiếm những đồng hương đồng tộc năm đó chạy nạn tứ tán, vốn muốn tìm mấy vị họ hàng phương xa của Đổng gia làm trợ lực, kết quả tìm tới tìm lui vẫn không có tin tức, cho thấy tộc nhân Đổng gia xác thực đã chết gần hết rồi.
Kết quả vẫn là Trình Thủy một đường chinh chiến, tiếng tăm ngày càng lan xa, lão phụ nhân họ Hồ này tự mình tìm tới cửa. Nói tới cũng trùng hợp, lúc trước thời điểm Hồ lão bà theo phu tế mới gả rời đi quê hương, Trình mẫu mới sinh hạ Trình Thủy không lâu, nếu đổi lại là nhi tử khác của Trình gia, Hồ lão bà chưa hẳn đã dám lên trước nhận người.
Tiêu phu nhân chợt cảm thấy đầu cơ kiếm lợi, nhanh chóng thu xếp cẩn thận cho nhi tử thương nặng cùng tôn tử bệnh nặng của Hồ lão bà, một đường mang về đô thành. Vốn là Trình Thủy vừa về đã lập tức muốn mang người dẫn đến, lại bị Tiêu phu nhân can ngăn, lập ra trình tự kế sách một hai ba bốn.
"Quân cô là trưởng bối nhà ta, không phải quân địch đại nhân cần chinh phạt, chỉ cần chiến thắng mà không quản thương vong." Tiêu phu nhân mỉm cười nói, "Phải làm từ từ, trước tiên để quân cô đem hỏa khí mười năm này trút ra, tiếp đó làm tiêu tan khúc mắc giữa mẫu tử hai người, cuối cùng là lão tỷ muội nhận nhau, như vậy mới có thể nước chảy thành sông, làm ít công to."
Trình mẫu quả nhiên mừng rỡ, ôm Hồ lão bà vừa khóc vừa cười, lại đập Trình Thủy một cái rồi cười mắng vì sao không sớm đưa người ra. Trình Thủy nhanh chóng đem lý do đã nghĩ sẵn trong đầu ra nói: "Lúc đó a mẫu đang tức giận, con dẫn người ra có vẻ giống như có mưu đồ khác, hiện giờ a mẫu không giận con nữa, con muốn để a mẫu biết, con chỉ là vì muốn a mẫu vui vẻ thôi." Trình mẫu nghe xong, quả nhiên càng thêm cảm động, lại biết Trình Thủy đưa con cháu Hồ gia về bộ khúc, cũng để Hồ lão bà làm quản sự bên người nàng, chỉ cảm thấy nhi tử đối với mình thật sự để tâm.
Hồ lão bà ở bên ngoài chịu khổ mấy chục năm, am hiểu thế đời, có thể lừa gạt cũng có thể khuyên giải, bản lĩnh suy xét tâm tư Trình mẫu hơn xa Đổng cữu mẫu, đó là bản lĩnh nàng từ nhỏ đã luyện ra được. Nàng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Tiêu phu nhân, tự nhiên biết mình nên nói như thế nào mới tốt.
Kì diệu hơn chính là, trong toàn bộ quá trình, Tiêu phu nhân cực kì thông minh hoàn toàn trong trạng thái ẩn thân, tự trông nom tự bận rộn việc nhà, an ủi gia quyến binh sĩ thương vong trong bộ khúc, để lại hai mẹ con tự thuật tình hình những năm xa cách, một hồi nước mắt nước mũi kể chiến sự gian nan, một hồi nước miếng văng tung tóe nói về phong quang bên ngoài, cộng thêm Hồ lão bà ở bên cạnh gạt lệ phụ họa. Trong lúc nhất thời, mẹ con hai người quả thực là tình vững như vàng.
Trình mẫu lại nghe Hồ lão bà nói tiền phương chiến sự thảm khốc thế nào, bao nhiêu tướng quân đều gãy tay gãy chân, thiếu đi con mắt lỗ tai, nàng sờ vết thương cũ năm xưa trên người con trai, quả thực tâm cũng muốn nát, nghĩ đến nhi tử khó khăn như vậy, Đổng cữu phụ còn ở phía sau đào chân tường kiếm tiền, hận không thể lập tức cắt thịt đệ đệ hầm cho nhi tử tẩm bổ.
Cát thị đã mấy lần muốn đến chỗ Trình mẫu để nói xấu Tiêu phu nhân, nếu không phải gặp Trình Thủy đang kể chuyện xưa, bị mẫu tử hai người không muốn kẻ thứ ba xen vào nhất loạt xem thường, thì chính là đụng phải Trình mẫu cùng Hồ lão bà đang đắm chìm hoài niệm chuyện cũ, bị tức giận đuổi ra ngoài.
Trình Thiếu Thương tất nhiên không biết quá trình cụ thể ra sao, chỉ biết mỗi ngày Trình lão cha dường như so với hôm trước càng vui vẻ hơn một chút, cho đến một ngày Trình Thủy nói cho nàng biết trong nhà có thêm một Hồ lão bà; sau khi biết được sơ sơ nguyên nhân hậu quả, Trình Thiếu Thương không khỏi cảm thán, trước đó Tiêu phu nhân bận rộn cùng trượng phu dốc sức gây dựng gia nghiệp, lấy đại sự làm trọng, không rảnh cùng Trình mẫu Cát thị so đo, một khi muốn ra tay chỉnh đốn gia sự, quả thực chỉ cần vài phút đã giải quyết xong đám phụ nữ mít đặc này rồi, thực lực quá mạnh.
Sáng sớm ngày hôm đó, a Trữ mặt mày mỉm cười nói với Trình Thiếu Thương: "Bữa trưa hôm nay người một nhà cùng ăn cơm", nàng lập tức ngửi thấy một cỗ mùi vị thu dọn chiến trường.
Vừa uống xong thuốc đi ba vòng quanh phòng thì thấy Thanh Thung phu nhân mang tới một kiện thâm y mới tinh cùng một hộp gỗ sơn mài, phía trên cẩm y màu trắng gạo dệt hai nhánh hồng mai đỏ thắm, viền cổ và ống tay áo được khảm sa tanh màu đỏ thẫm rộng bằng bốn ngón tay, trung y trắng tuyết mới tinh hoàn toàn bằng vải bông. Thâm y rộng thùng thình, cả Liên Phòng và a Trữ cùng nhau hợp lực mới mặc được vào cho Trình Thiếu Thương, gấm vóc tinh mỹ từng lớp từng lớp mặc lên, lại phối hợp với đai lưng đỏ sậm khảm ngọc sức cũng rộng bằng bốn đầu ngón tay, cho dù không có gương toàn thân, Trình Thiếu Thương cũng có thể cảm giác được phục sức hoa lệ lộng lẫy.
Sau đó Thanh Thung phu nhân tự mình trải đầu cho Trình Thiếu Thương, đối diện gương đồng mờ ảo, Trình Thiếu Thương mơ hồ thấy nàng chải cho mình hai búi tóc đáng yêu hoạt bát, tóc thừa phía sau thì đơn giản buộc lại, lúc này Liên Phòng mở ra hộp gỗ nhỏ kia, Thanh Thung phu nhân lấy ra một đôi minh châu rực rỡ loá mắt, sau đó cài lên hai búi tóc cho Trình Thiếu Thương.
A Trữ nhìn, hơi hơi nhíu mày nói: "Thanh quân, cái này —— "
Thanh Thung phu nhân cười nói: "Không sao." Lại cúi đầu nói với Trình Thiếu Thương, "Đây đều là đồ tốt phu nhân chuẩn bị cho tứ nương tử đã lâu, cuối cùng cũng có thể dùng đến rồi."
Bởi vì Trình Thiếu Thương tuổi còn nhỏ, bên tai chỉ đeo một đôi hoa tai đinh hương tơ vàng đơn giản, trên cổ tay là đôi vòng ngọc trai san hô đỏ thắm, a Trữ cùng Liên Phòng Xảo Quả ở một bên liên tục thưởng thức, đồng loạt tán dương.
Đi trên hành lang, Trình Thiếu Thương khoác một bộ áo choàng lông màu xám tro, lặng lẽ quan sát bốn phía —— đình viện thật sự không lớn nha, liếc mắt là có thể trông thấy cửa nhỏ phía trước. Trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc, nhìn mình một thân ăn mặc lộng lẫy thế này, vì sao phủ đệ lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ giá phòng nơi này cũng là giá trên trời?
Đi không đến năm sáu mươi bước là đến chỗ ở của Trình mẫu, Liên Phòng hầu hạ Trình Thiếu Thương cởi giày đặt lên thềm, lại cởi ra áo choàng lông dày nặng trên người, tất vớ vải nhung tuyết trắng giẫm lên sàn nhà gỗ sơn đỏ sậm, càng lộ ra đôi chân xinh xắn đáng yêu. Người đương thời dùng bữa đều là chia ra ăn riêng, mỗi người một cái bàn nhỏ, phân ra xếp thành hai hàng tại sảnh đường, Trình Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mọi người đều đã đến đủ cả, mình là người cuối cùng, nàng lập tức thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, 'thúc mẫu tốt' Cát thị ngồi ngay vị trí thứ ba phía bên trái kiềm không được, chỉ nghe giọng nàng the thé nói: "Ai da, trưởng bối đều đến hết rồi, chỉ chờ tứ nương tử thôi đấy. Trước kia thúc mẫu dạy ngươi thế nào, phải thạo lễ kính trên, hôm nay..."
Còn chưa nói xong, Trình mẫu ngồi trên vị trí cao nhất ở giữa đã không kiên nhẫn được nữa, nói to: "Ngươi bớt nói hai câu đi, chỗ này ngoại trừ mấy đứa nhỏ ai cũng đều lớn hơn ngươi, chúng ta còn chưa mở miệng, việc gì đến ngươi!"
Trình mẫu xuất thân nông gia, nói chuyện thẳng như ruột ngựa, trước kia lúc không cho Tiêu phu nhân mặt mũi cũng là ở trước mặt như thế này để người ta không xuống được đài, lúc đó Cát thị vô cùng thích nghe Trình mẫu mắng người, hiện giờ rơi xuống đầu mình thì không dễ chịu chút nào.
A Trữ vội vàng đỡ Trình Thiếu Thương quỳ xuống, hành lễ với từng trưởng bối, đầu tiên là Trình mẫu ở chính giữa, sau đó là Đổng cữu phụ chếch phía bên cạnh, tiếp theo là vợ chồng Trình Thủy ở vị trí thứ nhất hai bên trái phải, sau đó là Đổng ngoại đệ vị trí thứ hai phía bên phải, Trình Thiếu Thương phải gọi là ngoại thúc phụ, tiếp theo là Đổng Lữ thị ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, không đợi Trình Thiếu Thương hành lễ xong, Đổng Lữ thị đã rời ghế đứng lên, kéo Trình Thiếu Thương cười nói: "Niệu Niệu thật xinh đẹp, ngày thường còn không cảm thấy, mấy ngày nay trưởng tẩu vừa sắm sửa phục trang một cái, quả là biến thành người khác rồi."
Trình Thiếu Thương hành lễ đến hoa mắt chóng mặt, không kịp phản ứng, người khác đều hiểu ý của Đổng Lữ thị, Cát thị ngồi thẳng lên bất mãn nói: "Ngươi có ý gì đây, nói ta bình thường đối xử với tứ nương tử không tốt sao."
Đổng Lữ thị liếc qua Tiêu phu nhân, quay đầu cười nói: "Thứ tẩu suy nghĩ nhiều rồi, ý ta là tứ nương tử cùng phụ mẫu cửu biệt trùng phùng*, đứa trẻ này vừa vui vẻ lên thì tinh thần liền tốt hơn nhiều, khí sắc cũng rất tốt."
Cửu biệt trùng phùng*: xa cách lâu ngày mới được gặp lại
Cát thị tức giận ngồi xuống, ai ngờ lúc Đổng Lữ thị trở lại chỗ ngồi, dùng giọng 'nhẹ nhàng' người khác đều có thể nghe thấy, nói: "Đứa trẻ đáng thương, rõ ràng là a phụ mình ở bên ngoài dùng mạng đổi lấy đồ tốt xiêm y tốt, nhưng mỗi lần ta tới, lại trông thấy nàng chỉ có thể mặc đồ người khác chọn xong còn thừa lại."
Lời này vừa nói ra, Cát thị cùng nữ hài đang ngồi ngay ngắn ở hàng ghế cuối mặt đều đỏ lên, Trình Thiếu Thương xoa trán lập tức nghĩ "Cát thị này nhất định là thừa nước đục thả câu lấy hết đồ của Trình lão cha cho mình rồi", còn không đợi nàng nghĩ tiếp, a Trữ lại ấn nàng xuống tiếp tục hành lễ với nhị thúc Trình Thừa cùng Cát thị theo thứ tự, Cát thị tức giận đến phát run nói không ra lời.
Hàng cuối cùng xếp ba chỗ ngồi, Trình Thiếu Thương ngồi ở chính giữa, phía bên phải là nữ hài mặt đỏ kia, bên trái là một nam hài béo trắng, đã đến tuổi có thể dùng đũa thành thạo, cách ăn mặc của hai đứa bé đều là đeo vàng mang bạc phú quý giàu sang, nữ hài làn da màu mật ong, mày rậm mắt to, chỉ là bộ dáng mặt ủ mày chau, run rẩy co lại, giống như thời gian qua cuộc sống còn thảm hơn Trình Thiếu Thương vậy.
Lúc này, vú già nối đuôi nhau tiến vào bưng đồ ăn lên từng bàn, tiệc nhỏ gia đình, một đĩa thịt heo quay hương tiêu tỏa ra bốn phía, một đĩa gà hấp măng bương, một bát canh thịt hươu, hai đĩa rau xanh muối, trên bàn người lớn còn có rượu, ba đứa trẻ Trình Thiếu Thương chỉ có một bình sữa gạo mới làm nóng hổi, hương thơm ngào ngạt.
Đổng cữu phụ nâng lên bát gỗ có hai tai cầm, hướng Trình Thủy nói: "Chén rượu thứ nhất này ta kính cháu trai trước, lần này có thể bình an trở về đều nhờ có cháu, ta, ta..."
Trình Thiếu Thương len lén nhìn qua, chỉ thấy Đổng cữu phụ cùng Trình mẫu khá giống nhau, đều là dáng vẻ cao lớn to béo, có điều hình như gần đây hắn tham gia khóa giảm béo cấp tốc, da thịt hai bên má nhão ra rũ xuống; hắn hết sức e ngại Trình Thủy, ánh mắt cũng không dám đối diện nhìn thẳng, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Cát thị ánh mắt lóe lên, khẽ cười nói: "Cữu phụ sao giống như bị dọa sợ vậy? Người nhà mình mà sao phải sợ như thế."
Tiêu phu nhân nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Nhà lao Bắc quân cũng quá không chú ý rồi, mặc dù nhận nhờ vả của đại nhân tạm hoãn xử trí, nhưng lại làm trò ngay trước mặt cữu phụ đem mấy kẻ cùng tội đánh chết, cữu phụ chắc là đã bị dọa sợ."
Lời này vừa nói ra, Đổng cữu phụ ngay cả bát rượu cũng cầm không vững, thực ra lúc Trình Thủy đưa hắn ra còn cố ý mời hắn một đường đi qua từng hình thất*, bên trong quỷ khóc sói gào, các loại cực hình gọt xương cạo thịt quất roi từng cái đều lọt vào mắt, Đổng cữu phụ chân cũng mềm nhũn, suýt nữa không đi ra nổi.
Hình thất*: Phòng hình phạt
Cát thị cũng không biết tiếp lời này thế nào, Đổng Lữ thị vội nói: "Vẫn là nhờ có tướng quân, nếu không không biết quân cữu còn phải nhận bao nhiêu tội nữa." Vừa nói vừa trừng lang tế nhà mình đối diện một cái, Đổng ngoại đệ cũng vội vàng nâng bát hướng Trình Thủy tạ ơn.
Đổng ngoại đệ có một cái tên rất nổi tiếng trong đoàn kịch nam*, Đổng Vĩnh, sinh ra cũng là một bộ dáng tiểu bạch kiểm* thường gặp trong kịch nam, ánh mắt lấp loé không yên, da mặt nhão lộ vẻ tửu sắc quá độ; vừa nói tạ ơn còn vừa vụng trộm liếc Tiêu phu nhân hai cái.
Kịch nam*: kinh kịch phương nam, một loại hình kinh kịch địa phương dựa trên các bài hát dân gian truyền thống, các làn điệu nhỏ và các bài hát, điệu múa dân gian
Tiểu bạch kiểm*: những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm
Trình Thiếu Thương lập tức vui vẻ, thầm nghĩ bạn học Đổng Vĩnh chẳng lẽ coi người khác đều là người mù sao, không nhìn thấy tròng mắt Trình Thủy lão cha sắp thành cá thờn bơn rồi à —— vì hai cái liếc mắt này, ngày thứ hai bạn học Đổng Vĩnh bị nhân sĩ vô danh ra sức đánh cho một trận ngay trên đường, nằm liệt giường mấy tháng, từ đó trở đi không bước vào Trình phủ thêm lần nào.
Trừng Đổng Vĩnh xong, Trình Thủy cũng nâng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói: "Cữu phụ nên hưởng thanh phúc rồi, về sau quản lý ruộng đồng cửa hàng trong nhà thật tốt, an nhàn sống qua ngày là được."
Đổng cữu phụ vội vàng nói: "Thế sao được, cái gọi là đánh hổ thân huynh đệ, xuất trận phụ tử binh*, lời này của cháu trai khách khí rồi, cháu ở bên ngoài vất vả liều mạng, ta sao có thể hưởng thanh phúc, dù sao cũng nên giúp đỡ..."
Đánh hổ thân huynh đệ, xuất trận phụ tử binh*: đánh hổ phải cùng nhau tiến lên như anh em, đánh trận phải đoàn kết như cha con.
Trình Thủy không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, trực tiếp nhìn Trình mẫu, hiển nhiên mấy ngày nay mẹ con khai thông vô cùng thuận lợi, Trình mẫu vỗ bàn ăn nặng nề nói: "Nhanh ngậm miệng đi! Lúc trước con ta vừa khởi sự sao không thấy ngươi đánh hổ thân huynh đệ? Lúc con ta vùng vẫy giành sự sống sao không thấy ngươi xuất trận phụ tử binh? Ngươi bớt giúp đỡ đi một chút, con ta còn dễ thở hơn đấy!"
Đổng cữu phụ kinh ngạc nhìn lão tỷ nhà mình, nói: "A tỷ, người, người..."
Hắn nhìn vợ chồng Trình Thủy một cái, rất muốn nói 'A tỷ nếu không có hỗ trợ của ta thì sao đấu lại được con dâu', nhưng đang ở trước mặt người ta làm sao nói ra được, con ngươi vừa chuyển, cười híp mắt nói: "A tỷ đang quan tâm đệ đệ phải không, nhưng mà cháu trai cùng thê tử cả ngày bận rộn, tỷ tỷ thường ngày thích nghe chút chuyện lý thú, ai đến nói chuyện cùng tỷ chứ."
Trình mẫu mặt không chút thay đổi nói: "Sau này ta rảnh rỗi rồi, gọi cháu dâu đến nói chuyện là được, cha con các ngươi dù sao cũng là nam tử, ở đây cả phủ đều là nữ quyến, ra ra vào vào cũng không tiện, về sau không có việc gì thì ít đến đi." Nhìn sang Hồ lão bà đang ở bên cạnh hầu hạ cầm đũa, lại bổ sung, "Trong nhà có việc ta cũng sẽ gọi Lữ thị tới nói, tóm lại các ngươi đừng đến nữa. Thủy nhi muốn thăng quan, trong nhà cũng phải chú ý quy củ một chút, không thể giống như lúc còn ở nông thôn được, có chuyện gì cũng tùy tiện gọi tiểu cữu huynh đệ đi loạn trong nhà."
Đổng cữu phụ cứng họng, trừng mắt nhìn con dâu Lữ thị một cái, mặt mũi dữ tợn mắng: "Tiện phụ này, ngươi đã nói gì với a tỷ!" Đổng Vĩnh cũng đứng phắt lên, vén tay áo muốn đi tát Lữ thị, Trình Thủy ngồi ở một bên thân hình bất động, duỗi một tay túm lấy Đổng Vĩnh, cũng không biết làm thế nào vừa chuyển một cái đã đem cánh tay Đổng Vĩnh đè lại trên mặt đất, tiếp đó tay kia khẽ động, chỉ nghe 'bộp' một tiếng giòn vang, mặt Đổng Vĩnh lập tức sưng lên như đầu heo.
Trình Thủy lạnh lùng nói: "Đây là Trình gia, không tới phiên ngươi diễu võ dương oai." Âm u nhìn qua Đổng cữu phụ.
Trình Thiếu Thương thầm nghĩ đây đúng thật là mẹ con ruột, một người hai người nói chửi là chửi nói đánh là đánh, một chút khéo léo cũng không có.
Mọi người trong tiệc vẻ mặt khác nhau: Trình mẫu quay đầu giả bộ như không nhìn thấy không để ý, Trình nhị thúc cúi đầu không biết đang nghĩ gì, không biết là thật sự không nhìn thấy hay không thèm để ý, Đổng cữu phụ bị Trình Thủy nhìn đến toàn thân phát run, Đổng Lữ thị lấy tay áo che mặt, khóe miệng lại có chút nhếch lên, Tiêu phu nhân điềm nhiên như không có việc gì, chỉ có Cát thị cùng hai đứa bé ngồi phía cuối nhìn trợn mắt há mồm.
Tiêu phu nhân nhấp một ngụm rượu, ưu nhã đặt xuống, nói: "Cữu phụ cùng ngoại đệ thật là uy phong, không biết còn tưởng rằng Trình gia đều do các ngươi làm chủ nữa đấy." Quay đầu hướng phía Lữ thị ôn hòa nói, "Quân cô ngày thường tịch mịch, ngươi lui tới nhiều một chút, cùng quân cô nói chuyện."
Đổng cữu phụ biết tính toán của vợ chồng Trình Thủy, lập tức quỳ xuống đất khóc lớn nói: "A tỷ mặc kệ đệ đệ sao, chẳng lẽ a tỷ đã quên trước khi a phụ qua đời tỷ đã đáp ứng gì à? Tỷ không thấy có lỗi với a phụ sao."
Chỉ là trò con bò, sao có thể qua được ánh mắt Tiêu phu nhân, Trình mẫu sớm đã được Hồ bà bà dạy qua, nàng phản pháo nói: "Ta mặc kệ ngươi lúc nào, hiện tại đồ ngươi mặc là gấm vóc vải bông, ăn chính là gà vịt thịt cá, ra vào đều có nô tỳ sai sử, a phụ có lúc nào được sống tốt như vậy chưa, có thể sống thoải mái hơn nhiều so với trước kia rồi. Vậy ta có lỗi với a phụ chỗ nào?"
Đổng cữu phụ lắp bắp nói: "Nhưng a tỷ các ngươi được lĩnh tơ lụa, sống càng..."
"Càng cái gì mà càng? !" Trình mẫu ngắt lời nói, "Trình gia có ngày hôm nay là do nhi tử ta chém giết từ trong máu lửa ra, liên quan gì đến ngươi, lúc trước nếu ngươi chịu góp sức một chút, hiện tại cũng có thể trải qua những ngày sung sướng như vậy rồi."
Đổng cữu phụ nước mắt cũng chảy cả ra, giận dữ: "A tỷ ngươi mặc vàng mang bạc, đệ đệ ta cũng chỉ có thể sống tốt hơn nông gia một chút thôi à?" Trình Thiếu Thương nghe xong thầm nghĩ, chỉ trách Đổng gia các ngươi xuất phát điểm quá thấp, không gian tiến bộ lại quá lớn.
Trình mẫu đập đũa gỗ trợn mắt nói: "Vậy không bằng ta đem khố phòng Trình gia chuyển cho ngươi một nửa?" Nàng ăn mềm không ăn cứng, nếu như đệ đệ nhẹ nhàng thỉnh cầu, không chừng sự việc còn có thể xoay chuyển, đáng tiếc Đổng cữu phụ lại dùng sai cách. Trình mẫu mắng to, "Những năm gần đây, ngươi ăn của Trình gia dùng của Trình gia, bây giờ còn muốn ra oai với Trình gia phải không?! Ngươi rõ ràng đã biết, ngươi là con cái Đổng gia, ta là phụ nữ Trình gia, tuy là tay chân nhưng tổ tông đã không còn giống nhau. Ta cũng không thể đem cả Trình gia đi trợ cấp cho ngươi." Trình mẫu nói ngay thẳng khắc nghiệt, nhưng hiệu quả lại rất tốt, Đổng cữu phụ có chút mờ mịt.
Khố phòng*: nhà kho
Trình Thủy đối với lão mẫu nhà mình biểu hiện hết sức hài lòng, khuôn mặt đầy râu quai nón hướng Trình mẫu nhu thuận cười một tiếng, Trình Thiếu Thương không nhịn được run cầm cập, Trình mẫu lại cực kỳ hưởng thụ, càng thêm vui vẻ.
Đổng cữu phụ lấy lại tinh thần, nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ, nhỏ giọng nói: "Lời này của a tỷ, ta nào dám ra oai trước mặt cháu trai. Chỉ là hiện nay cháu trai càng thêm tiền đồ, ta, ta...", khóc không ra tiếng, "Ta chỉ là muốn hưởng nhờ chút ánh sáng, ai bảo đệ đệ ta không có tiền đồ chứ, văn không thành võ chẳng xong, tương lai thật sự là không có mặt mũi đi gặp a phụ..." Nói đến đây nước mắt chảy dài.
Vừa thấy đệ đệ nhận sai, Trình mẫu lại có chút không đành lòng, Tiêu phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, nghiêng người hòa nhã nói với Đổng Lữ thị: "Lần sau mang các con đến đây cho ta gặp một chút, đã mười năm không thấy, cũng không biết lớn như thế nào rồi." Trình Thủy vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, cũng đến lúc nên đi học, tính toán tương lai rồi, chớ học tổ phụ bọn hắn chỉ biết ham ăn biếng làm, trộm gian mánh lới!"
Đổng Lữ thị tinh thần chấn động, nàng có trượng phu cũng như không, bây giờ tâm huyết đều đặt trên người mấy đứa con, có câu nói này của vợ chồng Trình Thủy, nàng tội gì không theo.
Trình mẫu nhận được nhắc nhở, lập tức nói với đệ đệ, "Ngươi đừng khóc nữa, cũng biết tuổi tác là do số trời, hơn nửa đời người đều không thành công, chẳng lẽ già rồi còn có thể đột nhiên thay đổi? Đổng Vĩnh cũng vậy, nếu thật sự có chí khí thì đã không phải đợi đến tận hôm nay. Đã không có tiền đồ thì sống những ngày không có tiền đồ thôi, đừng có cả ngày nghĩ đến chiếm lợi của người khác, ỷ vào tên tuổi cháu trai ngươi đi chèn ép người ta, quay đầu lại đem tai họa về cho Trình gia. Tranh thủ thời gian dạy bảo các con mới quan trọng, như vậy mới là không làm a phụ thất vọng!"
Đổng cữu phụ lúc này cũng không biết nên nói gì nữa.
Nhìn môi đệ đệ khẽ động một chút, dường như vẫn không phục, Trình mẫu vội vàng nói: "Ngươi cũng đừng có dùng hoa ngôn xảo ngữ mọi ngày lừa ta. Tiền triều cái vị. . . cái vị thái hậu gì kia. . . , không phải là muốn trợ giúp nhà mẹ đẻ sao, kết quả giúp đến mức đem toàn bộ giang sơn nhà phu quân trao cho chất tử nhà mẹ đẻ, lúc này thiên hạ mới đại loạn, khiến bao nhiêu người nhà tan cửa nát! Cuối cùng hối hận thì trễ rồi, ta xem nàng có mặt mũi nào mà xuống mồ!"
Trình Thiếu Thương kinh ngạc: Má ôi, còn có loại thái hậu xuất sắc thế này nữa hả, sao ta chưa từng nghe thấy? Mới nhớ ra mình là sinh viên ngành kỹ thuật thuần đến không thể thuần hơn, mấy lớp lịch sử gì gì đó dường như đã mấy đời không lên rồi.
Thái hậu nổi danh trong lịch sử nàng chỉ biết có Từ Hi với Võ Tắc Thiên, ngoài ra còn có một nửa Hiếu Trang. Hiếu Trang là muốn cho cũng không cho được, bởi vì cháu trai nàng là □□* nha; còn Từ Hi nếu đem giang sơn cho nhà mẹ đẻ rồi, thế mấy nhóm cường quốc làm sao bây giờ; chẳng lẽ người bọn họ nói là Võ Tắc Thiên? Trình Thiếu Thương cúi đầu nghi hoặc nhìn ngực mình một chút, thế tại sao cổ áo lại cao như vậy, không lộ ra tí ngực nào, quần áo thời Đường có bảo thủ như thế đâu? Cứ cho là ngực mình phẳng đi, nhưng Tiêu phu nhân sóng lớn mãnh liệt nha, sao cũng không lộ ra chút nào hết vậy.
□□*: chỗ này là nguyên văn tác giả để hai cái ô vuông á
So sánh với vị thái hậu xui xẻo này, Trình mẫu cảm thấy mình quả thực rất có chừng mực, cực kỳ đắc ý nói: "Còn có thê tử nhà lão tam Đông Lư gia kia, cũng là cả ngày đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, khi đó Vương tiên sinh sống nhờ ở Đông Lư gia nói muốn đi theo Nghiêm thần tiên học tập, chỉ có thể mang theo một đệ tử, nàng ta thế mà lén lút để chất nhi nhà mẹ đẻ đi, hừ, chẳng lẽ Đông Lư gia lớn như vậy cũng không tìm ra được một đứa trẻ thông minh. Chính hai nhi tử của nàng cũng rất chăm chỉ học hành, về sau thì tốt rồi, chất nhi nhà mẹ đẻ nàng đọc sách làm quan, Đông Lư gia lại muốn quay sang nịnh bợ. Hừ, thật nên để phụ nhân khắp thiên hạ đều biết!"
Nói xong, Trình mẫu còn cố ý nhìn qua Tiêu phu nhân, ai ngờ Tiêu phu nhân thần sắc tự nhiên, Trình Thủy lúng túng nói: "A mẫu nói cái gì đó." Chuyện trước là Tiêu phu nhân bảo hắn nói cho Trình mẫu nghe, còn chuyện sau lại là Trình mẫu tự mình phát huy, "Nếu như nhóm ngoại chất thật sự có tiền đồ, ta tất nhiên sẽ giúp. Huống chi Đông Lư gia hiện tại chẳng lẽ kém sao?"
Trình mẫu trừng mắt nói: "Đó là bọn họ đánh cược tính mệnh của con cháu, quăng đến dưới trướng ngươi chém giết ra chức quan! Sao so được với ngồi đọc sách thoải mái làm quan!"
Trình Thiếu Thương nghe say sưa, nếu không phải sợ bị mắng, nàng thật sự muốn hỏi một câu 'Nàng dâu ăn cây táo rào cây sung kia về sau thế nào'.
Trình mẫu càng nói sức lực càng mạnh, hướng về phía Đổng cữu phụ nói: "Ngươi cũng đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa, lần này ngươi trộm xe quân rước cho cháu trai ngươi tai họa không nhỏ, sao, còn muốn tiếp tục liên lụy đến nó à. Phát tài hưởng phúc ngươi nhận, chịu tội liều mạng con ta đi, ở đâu có chuyện tốt như vậy! Nếu tổ tông ngươi là Trình gia đi, thì lúc đó ta tạo điều kiện cho ngươi cũng không phải không được!"
Đến nước này, cha con Đổng gia đều không cần nói gì nữa, cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Đổng Vĩnh bụm mặt khe khẽ rên lên một tiếng. Trình Thủy hết sức hài lòng, quay đầu hung hăng nói với cha con Đổng gia: "Nếu để ta biết Lữ thị có làm sao, ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho hai cha con các ngươi!"
Trình Thủy chém giết trong biển máu bao năm, khí thế hung ác lần này không thể coi thường, cha con Đổng gia vốn đã mềm chân tôm, nghe vậy chỉ có thể thưa dạ. Trình Thiếu Thương trong lòng hô "bravo", biện pháp này quá xuất sắc, chú ý từng chi tiết, không có chút sơ hở nào; trong nhà ngoài nhà đều không phản đối.
Trình Thủy trừng mắt nhìn cha con Đổng gia, trầm giọng nói: "Đều nghe rõ chưa?" Đổng Vĩnh ngồi gần đó sợ lại bị đánh, liên tục gật đầu, Đổng cữu phụ chậm một nhịp cũng vội vàng gật đầu.
"Vậy dùng cơm thôi!" Trình Thủy vừa hô một tiếng, cha con Đổng gia vội vã trở về chỗ ngồi nâng lên đũa gỗ, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mọi người cũng đều nhấc đũa dùng cơm, toàn bữa tiệc chỉ có Cát thị nôn nóng bất an. Từ trước mấy ngày sau khi Đổng cữu mẫu bị đuổi đi, nàng đã mơ hồ cảm thấy tất cả đều không bình thường, Trình mẫu cùng Tiêu phu nhân giống như đã hòa giải, mấy ngày nay lúc mẹ chồng nàng dâu gặp mặt đã không còn tức giận nữa, cho dù mình có châm ngòi thế nào đều chỉ là tự mình tìm chán nản, không ai phản ứng.
Nàng nhìn trượng phu ở đối diện, lại nhìn Trình mẫu ngồi bên trên, vừa một trận cãi vã như bão táp mưa rào, nàng muốn chen miệng vào cũng không được, huống chi chuyện liên quan đến Đổng gia, cái tát mấy ngày trước còn mơ hồ có chút đau đớn.
Nhịn lại nhịn, thấy bầu không khí đã hoà hoãn lại, Cát thị vẫn là không nhịn được gượng cười nói: "Quân cô..."
Trình Thiếu Thương vui vẻ như một con chuột nhỏ: Tới rồi tới rồi, thiếu đòn tới rồi.
Ai ngờ không đợi nàng nói tiếp, Trình Thủy đã nói trước: "Yến tiệc hôm nay, thứ nhất là an ủi cữu phụ, thứ hai là ta có chuyện vui muốn nói."
Cắt ngang Trình Thiếu Thương đang xem kịch vui, nàng tức giận nghĩ thầm, chuyện vui gì, chẳng lẽ ngươi muốn lấy vợ bé?