Tảng sáng hôm sau, Trình Thủy đã sai người tới Thành môn úy xin nghỉ từ sớm, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, lại thuận tiện xin nghỉ giúp Lâu thái phó, cuối cùng mới chậm chạp cùng Tiêu phu nhân rửa mặt chải đầu.
Tiêu phu nhân thoáng nhìn qua khóe miệng không kìm được mà cong lên của trượng phu, dùng sức thắt chặt đai lưng: "Căng mặt ra đi, hôm nay chúng ta đi từ hôn, không phải đi lĩnh thưởng."
Trình Thủy sờ sờ đai lưng gần đây có hơi lỏng, khẽ nói: "Nghe Trình Thuận báo lại tình hình hai ngày hôm nay, chẳng lẽ trong lòng nàng không đắc ý sao! Úi... nàng nhẹ tay một chút, nhất là hôm qua, hôm qua ấy! Hai nhi lang triển vọng nhất đô thành đều nằm trong bát nữ nhi nhà ta rồi!"
"Sao chàng nói chuyện khó nghe thế." Tiêu phu nhân tăng lực tay lên gấp đôi, "Sau chuyện này với Lâu gia, chúng ta phải cẩn thận với hôn nhân đại sự của mấy đứa hơn, miễn cho trở thành trò cười của người ngoài."
"Lại vờ vịt đấy, nàng cứ vờ vịt tiếp đi! Đêm qua là ai lăn qua lộn lại không ngủ được hả? Hừ, lúc trước nàng còn lo lắng Niệu Niệu không gả đi được hoặc gả cho mối không tốt, bây giờ xem ra đều là buồn lo vô cớ!"
Tiêu phu nhân đáp: "Ta nói cho chàng biết, mấy ngày tiếp theo cho dù ai tới cầu thân cũng phải cẩn thận cho ta, đừng có như với Lâu gia ngày trước, đỏ mặt tía tai đồng ý ngay tắp lự, làm như ba đời chưa được người ta cầu thân bao giờ ấy."
Nghĩ tới việc tuyển chọn con rể tương lai, quả thực mặt Trình lão cha hồng hào như bôi mỡ heo: "Rồi rồi, nàng nói xem khi nào thì có người tới cầu thân? Ta cá là trong vòng nửa tháng nữa thôi. Còn nữa, nàng nói xem ai sẽ đến trước?"
"Chớ nói nhảm." Tiêu phu nhân nói: "Mới vừa từ hôn với Lâu gia, dù sao cũng phải chờ ít nhất thêm hai tháng nữa, gấp gáp như vậy người ta lại nghĩ rằng nhà chúng ta đã sớm chuẩn bị chọn lang tế khác. Về phần chọn người nào... thật ta ta lại thích Viên Thiện Kiến hơn..."
"Ồ? Sao không phải là Lăng Tử Thịnh?" Suy nghĩ của Trình Thủy vô cùng đơn giản trực tiếp, "Hắn quyền cao chức trọng hơn mà."
Tiêu phu nhân trầm ngâm thật lâu, sau đó thở dài: "Ta nhìn không thấu hắn, sống trầm lặng, dầu muối không ăn. Hơn nữa nếu chàng có chút chắc chắn, lát nữa ra ngoài nói với Niệu Niệu xong xuôi. Đến sau người ta lại không tới cầu hôn, chàng nghĩ xem Niệu Niệu sẽ thấy thế nào."
Trình Thủy lập tức hoảng sợ: "Chuyện này nói ra cũng không chắc lắm, lỡ như là chúng ta tự mình đa tình, tốt nhất không nên khiến Niệu Niệu mừng hụt thì hơn. Thôi thôi, có lẽ là ta và nàng nghĩ nhiều, người ta căn bản không có ý định thành thân, chẳng qua là tiện tay giúp đỡ một chút mà thôi."
Vậy nên, khi hai vợ chồng xuất hiện ở Lâu gia, người nào người nấy đều mang bộ dáng nặng nề phiền muộn, phía sau là Thiếu Thương đang ngồi ghế cúi đầu, ai không biết còn tưởng là vội về nhà chịu tang.
Hôm nay chính đường Lâu gia đóng chặt, một trái một phải ngồi giữa là Lâu thái phó và Trình Thủy. Dưới hai người là Lâu đại phu nhân và Tiêu phu nhân, dưới Tiêu phu nhân là Thiếu Thương, mà dưới Lâu đại phu nhân là Lâu nhị phu nhân cùng Lâu Nghiêu. Lâu đại thiếu phu nhân và Lâu nhị thiếu phu nhân thì ngồi xa hơn chút.
Trình Thủy nói dăm ba câu đã bày tỏ rõ ràng ý từ hôn, Lâu Nghiêu vừa nghe xong lập tức nóng nảy, vội nói: "Thiếu Thương, mới hôm qua vẫn còn tốt, tại sao hôm nay nàng lại...lại... Đêm qua ta cho người tới nhà nàng, nhưng thị tỳ nói nàng đã đi nghỉ rồi."
Hốc mắt Thiếu Thương sưng đỏ, cảm thấy nước mắt cần rơi hôm qua đã rơi hết rồi, hiện tại trong lòng nàng chỉ còn lại cảm giác hài hước: "Hôm qua lúc ta lên xe ngựa Hà gia mới là quá ngọ một khắc, kết quả đến đêm huynh mới đi tìm ta, nếu An Thành quân có ý hãm hại ta, lúc ấy nàng đã có thể hủy thi diệt tích rồi, chết không đối chứng, như vậy hôm nay bá phụ huynh Lâu thái phó cũng không cần xin nghỉ đâu."
Lâu đại thiếu phu nhân muốn cười nhưng không dám cười, nhị thiếu phu nhân lắc đầu mỉm cười, Lâu nhị phu nhân lại không biết phải làm thế nào; Còn lại bốn người đã tu luyện thành tinh, trên mặt không có biểu cảm nào khác. Chỉ có Lâu Nghiêu cứng họng: "Không không, không phải..." Hắn cho rằng sau khi xong việc Thiếu Thương sẽ lập tức đến nói với mình, kết quả đợi mãi đến tối cũng không thấy động tĩnh gì.
Trình Thủy quay đầu nhìn Lâu thái phó, chỉ thấy ông khẽ lắc đầu thở dài một hơi, vẻ mặt xót xa, không nói được một lời.
Cuộc đời hắn ghét nhất chính là bộ dáng này của kẻ đọc sách, trực tiếp hạ đòn sát thủ: "Nếu thái phó không nói lời nào, hôm nay sau khi bước ra khỏi cửa Lâu gia, ta sẽ lập tức thông báo với bên ngoài rằng Trình gia chúng ta đã tới cửa từ hôn, nhưng bất luận thế nào Lâu gia cũng không chịu, sống chết không đồng ý!"
Lâu thái phó vô cùng hoảng sợ: "Ấy..." Lâu đại phu nhân kích động lên tiếng: "Trình giáo úy nói cho cẩn thận!"
"Vậy thì nên đồng ý từ hôn thôi." Trình Thủy nói: "Nên nhanh chóng trả lại tín vật. Hôm nay ta có mang dương chi ngọc giác tới, không phải Lâu quận thừa đã đem pho tượng kim hổ của ta về đô thành rồi sao, lấy ra đi. Lát nữa xé bỏ văn thư đính hôn của hai nhà là mọi chuyện xong xuôi."
Lần này ngay cả Lâu đại phu nhân cũng không biết nên nói cái gì, sảnh đường lâm vào sự im lặng xấu hổ, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng Trình gia làm việc lưu loát như vậy, ngược lại khiến cho mọi người trong Lâu gia không biết nên làm thế nào cho phải.
Vẫn là Lâu tiểu công tử muốn làm rõ vấn đề, hoang mang sốt ruột truy hỏi đến cùng: "Thiếu Thương, thế này là sao vậy, không phải nàng nói chỉ cần ta không lật lọng, nàng sẽ không lùi bước sao?"
Vẻ mặt Thiếu Thương không chút thay đổi, nói: "Câu hỏi này của huynh có hai đáp án. Nói ngắn gọn là, gia phụ gia mẫu cảm thương trung thần lương tướng, vì quốc gia chiến đấu đến cửa nát nhà tan, vậy nên Trình gia quyết ý thành toàn cho di ngôn lúc lâm chung của Hà tướng quân."
Nói xong đoạn này, tất cả mọi người trong Lâu gia đều ngơ ngác nhìn nàng, nhất là Lâu đại phu nhân —— Đó không phải là lời mấy ngày trước ta nói sao? Ngươi còn châm chọc khiêu khích mấy câu mà.
Lâu nhị thiếu phu nhân mỉm cười: "Lời của Trình tiểu nương tử ý nghĩa sâu xa, xả thân vì nghĩa, thật khiến người khâm phục."
"Thứ tẩu!" Lâu Nghiêu hô to một tiếng.
Mí mắt Lâu nhị thiếu phu nhân cũng không chớp lấy một cái: "Sao vậy, Trình nương tử nói sai ở đâu ư? Hay là đệ thật sự muốn để cho mấy vị huynh trưởng hưu thê lấy người khác?"
Khuôn mặt Lâu Nghiêu đỏ lên, rồi lại từ đỏ chuyển sang tím. Hắn vốn nói chuyện vụng về, lúc này đối phương lại nói toàn đạo lý, hắn càng không thể thốt ra thêm lời nào, chỉ có thể lo lắng đứng đó.
Ánh mắt Tiêu phu nhân xẹt qua khuôn mặt từng người, thẳng thắn mở miệng: "Nếu hai bên đều không có gì dị nghị, vậy mau trả lại tín vật, xé bỏ hôn thư thôi."
Lâu nhị phu nhân cũng khẽ nức nở: "A Nghiêu, con nghe mọi người đi, ta cũng thích Thiếu Thương, nhưng... nhưng..."
"Nhưng tình thế đã như vậy, A Nghiêu, con phải nghe lời!" Ngữ khí Lâu đại phu nhân mang theo áp bách.
Lâu Nghiêu sững sờ đứng trên mặt đất nửa ngày, đột nhiên thẳng người, bi phẫn hô to: "Ta sẽ không từ hôn, ta sẽ không! Từ nhỏ các người đã dùng một đống đạo lý lừa gạt ta, phải như vậy mới là nhân nghĩa, phải thế này mới là báo ân, thế nhưng cả cái nhà này người oan ức nhất chỉ có ta, chỉ có ta! Các người hoặc là bàng quan, hoặc là nói mấy lời hời hợt, cho dù a mẫu có thương ta, nhưng cũng không thể thay ta sống nửa đời sau! Dựa vào cái gì cứ phải là ta, dựa vào cái gì?!"
Nghe xong lời này, Lâu nhị phu nhân đã che mặt ngã xuống đất nức nở, khuôn mặt Lâu đại phu nhân lộ ra vẻ không vui, Lâu thái phó thì thở dài quay lưng đi. Trình Thủy và Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, không muốn can thiệp vào chuyện nhà Lâu gia. Đối với thế gia như Lâu thị, hôn sự có được hay không đều phải xem ý bề trên, con cháu sao có quyền xen vào.
Thiếu Thương nhìn khuôn mặt phẫn nộ uất ức của thiếu niên, bật cười nói: "A Nghiêu, chân của huynh khỏi rồi?"
Lâu Nghiêu sửng sốt, cơn tức giận nhất thời bị nghẹn lại, ngượng ngùng đáp: "Thật ra ta sớm có thể đứng lên được rồi, có điều thị y bảo ta điều dưỡng thêm vài ngày, thế nên ta vẫn kêu người tới đỡ."
Thiêu Thương có chút thương cảm: "Vậy thì tốt rồi, An Thành quân nhất định sẽ nhanh chóng thành thân báo hiếu, đến lúc đó chân của huynh cũng sẽ thuận tiện hơn."
"Nàng... nàng..." Lâu Nghiêu lại bắt đầu nôn nóng.
Giọng nói Thiếu Thương dịu dàng: "A Nghiêu, huynh nghe ta nói đã. Nào, ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói..."
Thấy Lâu Nghiêu kiềm chế cơn giận, chậm rãi ngồi xuống, bấy giờ nàng mới mở miệng: "Trong mấy tháng này chúng ta không có gì giấu giếm nhau. Huynh nói với ta rằng tuy huynh không thích An Thành quân, nhưng Hà tướng quân lại đối xử với huynh rất tốt. Từ nhỏ huynh đã yêu võ, ở Lâu gia không có ai dẫn dắt huynh, Hà tướng quân dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt thời gian chỉ dạy, có thể nói vừa là cha vừa là thầy, trong lòng huynh vô cùng kính yêu ông ấy, có phải vậy không? Những năm này huynh nhường nhịn Hà Chiêu Quân, nửa là vì ân nghĩa, nửa còn lại cũng là vì Hà tướng quân."
Nộ khí của Lâu Nghiêu thuyên giảm, trầm mặc không nói.
Thiếu Thương tiếp tục: "Còn có Ngũ công tử Hà gia, hắn chỉ lớn hơn huynh hai tuổi, từ nhỏ đã mang huynh đi mò cá bắn chim, dạo khắp đông tây. Cây cung trúc đầu tiên của huynh cũng là hắn làm cho, dường như bất cứ thứ gì huynh thích hắn cũng đều cho huynh. Thế nhưng..."
Ngữ khí nàng chợt thay đổi: "Thế nhưng huynh biết không, khi Hà ngũ công tử dẫn theo một đội thám báo muốn phá vòng vây đi báo tin, đã bị nghịch tặc Tiêu gia chặn lại ném xuống đất, sau đó bị loạn mã giẫm thành thịt nát!"
Lâu thái phó thở dài một tiếng, gạt lệ quay đi. Những chuyện này ông đều đã biết, nhưng nữ quyến trong nhà lại không biết. Mẹ chồng nàng dâu Lâu đại phu nhân kinh hãi co rụt về phía sau, Lâu nhị phu nhân trực tiếp bị dọa khóc, chỉ có Lâu nhị thiếu phu nhân còn xem như trấn định, nhưng cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Lâu Nghiêu trừng hai mắt thật to, nước mắt lộp bộp lăn xuống.
"Ta đã cẩn thận hỏi qua tứ huynh ta. Không chỉ Ngũ công tử chết thảm, còn có Đại công tử và Tứ công tử. Trong chiến trận sinh tử là chuyện thường tình, nhưng vì muốn kích động Hà tướng quân ra khỏi thành, nghịch tặc đã buộc thi thể hai vị công tử vào sau ngựa rồi kéo lê quanh thành, cuối cùng thậm chí còn chém đầu họ cắm lên mũi thương diễu võ dương oai. A Nghiêu, lúc huynh còn nhỏ không phải Đại công tử vẫn thường hay cõng huynh trên vai đi hái trái cây sao, cưỡi ngựa cũng là Tứ công tử dạy huynh. Thế nhưng bọn họ... chết không toàn thây!"
Lúc này Lâu Nghiêu đã lệ rơi đầy mặt. Nữ quyến trong phòng đều thấp giọng nức nở, ngay cả Trình Thủy và Tiêu phu nhân cũng không đành lòng, quay đầu thở dài.
"... Nhị công tử ở trên tường thành bị vạn tiễn xuyên tim, kéo dài một ngày một đêm, không có khả năng sống sót. Khi Tam công tử dẫn viện quân quay về bị trúng mai phục, kiệt lực chết trận..." Hốc mắt Thiếu Thương bất tri bất giác lại ẩm ướt. "Phu nhân của Nhị công tử mang thai trong mình, bị nghịch tặc tàn bạo đâm một đao vào bụng mà chết, phu nhân Đại công tử đứng trên đầu tường thành, tận mắt nhìn thấy phu quân mình đầu thân hai nơi, hiện giờ điên khùng ngây ngốc cũng không biết khi nào có thể tốt lên được. A Nghiêu, huynh từng nói với ta, đại thiếu phu nhân Hà gia làm bánh gạo là ngon nhất, nhị thiếu phu nhân ủ rượu gạo vô cùng ngọt ngào... Nhưng các nàng, ngay cả các nàng cũng..."
Hai tộc Hà Lâu là quan hệ thông gia gắn bó, rất nhiều người đối với Trình gia mà nói chỉ là một cái tên, nhưng đối với người trong Lâu gia lại là ký ức vô cùng rõ ràng, giọng nói tiếng cười còn đó, nhưng giờ đây người đã chẳng còn. Lúc này Lâu đại phu nhân khóc vô cùng thật tâm, ôm con dâu che miệng lặng lẽ nấc lên; Lâu nhị phu nhân trực tiếp gào lên thành tiếng, ngã vào lồng ngực nhị thiếu phu nhân.
Lâu Nghiêu dường như đã hóa thành một pho tượng đá, vẫn không nhúc nhích, hai mắt đẫm lệ giờ đã khô cạn.
"A Nghiêu, khi chúng ta còn ở Hoạt huyện đã chứng kiến đủ loại thảm trạng sau thảm họa chiến tranh, nhìn thấy bãi tha ma đầy quạ đen bay vòng, nhìn thấy cô nhi quả phụ gào khóc khản giọng. Khi đó huynh đã nói, đại trượng phu đội trời đạp đất phải bảo vệ bách tính chu toàn, như vậy ngẩng đầu cúi đầu mới không thẹn với thiên địa. Huynh biết không, hiện giờ bách tính Phùng Dực quận không phải chịu bi cảnh như Hoạt huyện ngày đó, Hà tướng quân chính là đại trượng phu như vậy đấy..."
Thiếu Thương nói xong, chính mình cũng bật khóc: "A Nghiêu, ta cũng cảm thấy rất có lỗi với huynh, ta nói những lời êm tai như vậy, nhưng cuối cùng người lấy Hà Chiêu Quân vẫn là huynh, nếu ta có thể thay huynh lấy nàng thì tốt rồi!"
"Nàng đừng nói nữa." Vẻ mặt Lâu Nghiêu rốt cục cũng thay đổi, rưng rưng mỉm cười, "Thiếu Thương, nàng không có lỗi với ta. Nàng nói đúng, ta luôn miệng nói rằng phải trở thành đại trượng phu bảo vệ bách tính, nhưng ngay cả chút thiệt thòi như vậy cũng không chịu được, không phải rất nực cười sao."
"A Nghiêu, huynh chỉ nhất thời chịu thiệt thòi thôi, không phải nửa đời sau này đều thiệt thòi." Thiếu Thương dùng sức lau đi nước mắt.
"Ta, ta có thể sao...?" Hai mắt Lâu Nghiêu ngấn lệ hoảng hốt.
"Đương nhiên có thể! Sau khi thành thân, huynh không chỉ phải làm trượng phu của Hà Chiêu Quân, mà còn phải làm huynh trưởng của nàng, chỗ dựa của nàng! Huynh phải thương yêu nàng, chỉ dạy nàng, nàng làm sai huynh không thể nhường nhịn, nàng muốn nổi giận lên mặt, huynh càng không thể nhẫn nhịn giống như trước kia..." Thiếu Thương lớn giọng nói, đây thật sự đều là những lời tâm huyết của nàng.
"Ta có thể dạy nàng." Trước mắt Lâu Nghiêu dường như hiện ra một khung cảnh khác, "Nếu nàng lại gây sự với ta, ta... ta sẽ kéo nàng tới trước linh vị Hà tướng quân hỏi một chút..."
Thiếu Thương tiến lên trước mấy bước, thanh âm tha thiết: "Đúng vậy! Nếu huynh có chuyện gì nghĩ không ra, cứ hỏi nhị thiếu phu nhân là được, tẩu tử nhà mình có gì mà khó nói!"
Lâu nhị thiếu phu nhân cảm động nhìn Thiếu Thương. Lâu thái phó chứng kiến một màn này, thầm nghĩ thật đáng tiếc.
Khóe mắt Thiếu Thương thoáng liếc qua Lâu đại phu nhân đứng một bên, đột nhiên nói: "A Nghiêu, huynh không cần sợ khắc khẩu, chỉ cần huynh có đạo lý thì không phải sợ, để xem ai còn ăn no rảnh rỗi đến quản chuyện trong nhà huynh..."
Những lời này Trình Thủy và Lâu thái phó nghe không hiểu lắm, nhưng nữ quyến ở đây đều rõ ràng trong lòng.
Nghi thức từ hôn vô cùng đơn giản này kết thúc cùng với việc Lâu Nghiêu khàn giọng khóc rống, khóc xong một trận, hắn dường như đã trưởng thành chỉ trong nháy mắt. Nhìn kim hổ ngọc giác được hoàn trả, hôn thư bằng lụa bị xé thành hai nửa, vẻ mặt Lâu Nghiêu vẫn bình thản.
Khi tiễn ba người Trình gia rời đi, hắn còn có thể nở một nụ cười: "Trình thúc phụ, Trình thúc mẫu, về sau ta còn muốn tìm các vị huynh trưởng lĩnh giáo, mong mọi người có thể coi ta như con cháu trong nhà mà đối đãi."
Trình Thủy khó có khi mềm lòng một chút, gật gật đầu.
Tiêu phu nhân ôn nhu nói: "Sau này ngươi và An Thành quân hãy sống thật tốt, hiện giờ nàng bơ vơ, bề ngoài thì giương nanh múa vuốt, nhưng thực ra bên trong rất đáng thương. Ngươi lấy lễ lấy tâm đối đãi với nàng, nhất định sẽ không thiệt."
Lâu Nghiêu khom người đáp ứng, lại quay đầu nói: "Thiếu Thương, sau này muội gọi ta là huynh trưởng đi."
Thiếu Thương xoa xoa đôi mắt ngày càng đỏ, liếc hắn một cái: "Huynh bớt ra vẻ đi, muốn làm huynh trưởng của ta? Còn sớm lắm!"
Lâu Nghiêu cười lên ha ha, cười ra hai hàng nước mắt. Trong lòng Thiếu Thương khổ sở, không kiềm được lại tuôn ra vài giọt lệ.
Hai gia đình cứ vậy chắp tay cáo từ, tuy nói đây là một lần từ hôn thành công viên mãn, nhưng ba người Trình gia cũng vui không nổi.
- Bản edit này chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La. Nếu bạn đọc được ở các trang web khác thì đó là bản copy. Hi vọng độc giả hãy tìm đọc ở trang chính của editor để có thể cập nhật chương mới một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Khi trở lại Trình phủ, Trình Ương đã chuẩn bị xong cơm trưa. Mấy huynh đệ Trình gia đều biết sáng nay cha mẹ và ấu muội đi làm chuyện gì, lúc này đều xin nghỉ ở nhà. Mọi người tề tụ ở chính sảnh yên lặng dùng cơm, Trình Thủy uống một ngụm cạn chén rượu, lớn tiếng nói: "Về sau, Niệu Niệu và Lâu gia không còn quan hệ gì nữa, việc này đã xong! Mấy đứa nghe rõ chưa?"
Trình Ương cùng ba huynh đệ đều gật đầu thưa vâng, chỉ có Trình mẫu ngồi trên cao tức giận nói: "Cái thói đời gì không biết, một cuộc hôn nhân tốt đẹp giờ lại bị ép bỏ!"
Hồ lão bà vội vàng tiến lên khuyên giải: "Aiz, lão phu nhân đừng nói nữa, hôn sự này không thành, đại phu nhân và tiểu thư là người khổ sở hơn ai hết. Đạo lý trong chuyện này không phải vừa nãy các vị công tử đã nói với ngài rồi sao?"
Trình mẫu đẩy Hồ lão bà ra, lớn tiếng trách mắng: "Đạo lý vớ vẩn gì chứ, có thể đáng mấy đồng tiền, của cải bảo vật Lâu gia mới là thật! Các ngươi vì chút thanh danh đó mà bỏ đi mối hôn sư tốt như vậy, đáng sao? Ta thấy ngươi làm quan nhiều đến đần luôn rồi, thóc trong kho, bạc trong hòm, đồng ruộng dưới chân, chỉ có những thứ đó mới là quan trọng nhất..."
Trình mẫu ở phía trên lớn tiếng oán giận lải nhải, đám tiểu bối phía dưới đều lẳng lặng dùng cơm, nửa câu cũng không xen vào.
Trình Thủy nghe lão nương càng nói càng quá đáng, không nhịn được phản bác: "A mẫu, người nói lung tung gì thế..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy thị tỳ hốt hoảng vội vàng chạy tới truyền báo ——
Người trong cung tới, nói muốn tuyên triệu phu thê Trình Thủy cùng Thiếu Thương tiến cung, tiểu hoàng môn tuyên chỉ đã chờ ở tiền viện.
Đũa bạc trong tay Tiêu phu nhân cạch một tiếng rơi xuống bàn, hoảng hốt nhìn sang nữ nhi.
Thiếu Thương vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
**********