Edit: Tường Hy
Beta: Trứng
Nói ra cũng thật hài hước, lần biến cố này dường như đã xoay chuyển hết tất cả quỹ đạo nhân sinh của Thiếu Thương, thế mà ban đầu nàng còn không có hứng thú với việc này bằng lu ủ phân của Trình mẫu.
Thánh nhân dạy, lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện. Nhưng lời này tuyệt đại đa số thành viên trong Trình gia đều không đồng ý, ít nhất là Trình mẫu và Trình lão cha không làm được. Thường thường trong bữa ăn cứ nói chuyện rồi lại cãi nhau, hơn nữa lý do cãi nhau lần này thật khiến người khác cạn lời.
Hôm đó hai mẹ con vì việc phát triển việc canh tác tại nông trang của gia đình mà lại ầm ĩ. Bắt đầu chủ đề là từ Trình Ương, lời nàng nói cũng chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo, nhưng nói thế nào thì nói, trên đời này luôn không thiếu mấy người tốt làm ra chuyện xấu mà.
"...Đồ Cao sơn cảnh trí tuyệt đẹp, trời cao gió mát, cháu gái cũng là lần đầu tiên được thấy. Hơn nữa cách đô thành cũng gần, lần tới chúng ta đến thông trang kiểm toán, thuận đường đưa đại mẫu đến đó du ngoạn nhé." Trình Ương mỉm cười dịu dàng.
Trình mẫu ngồi ở trên cao liếc mắt nhìn nhi tử một cái, âu sầu nói: "Aiz, các ngươi được đến diện thánh, cưỡi ngựa vui chơi, để lại lão bà này ở đây một mình, cô tịch đáng thương làm sao."
Trình Thủy đặt đôi đũa gỗ xuống, lớn tiếng nói: "Không phải a mẫu nói xuân tới vạn vật sinh sôi, nha trùng phát triển, muốn ở lại chăm sóc hoa màu hậu viện sao? Chẳng qua a mẫu à, người đừng giống như trước kia nữa nhé, đi trồng cái gì no bụng, chẳng có chút tác dụng nào cả. Bây giờ chúng ta đã không còn đói nữa rồi! Người xem Niệu Niệu ấy, lần trước dẫn ta tới xem bầu với cải thảo gì đó, tinh tế xinh đẹp, ăn lại vừa giòn vừa mát."
Hắn không ngờ rằng lần trước mang mấy sọt bầu với cải thảo tươi mà nữ nhi mày mò trồng được đưa tặng thân hữu đồng liêu, bộ dáng mấy người đó lại vô cùng giật mình. Hắn đột nhiên cảm thấy tình hình trong nhà bỗng trở nên phong phú hẳn – vậy mà lại gây trồng được số rau củ tinh vi là thế, những thứ đó ngay cả thế tộc cường hào bình thường cũng chưa chắc đã làm ra được.
"Nhãi ranh! Ngươi nói bậy cái gì đấy!" Trình mẫu vỗ bàn giận dữ. "Ngươi nói lão thân thì được, nhưng không được phép nói ruộng vườn hoa màu của ta! Mỗi lần lão thân đều tưới tiêu rất nhiều, lúa mì trồng ra cũng thơm ngon hơn nhà người khác."
"Đúng rồi, còn có lu ủ phân kia nữa, mùi không cơ chứ! Người còn nhớ vại phân ở quê không, biết bao lần con đã bảo mẫu thân là đừng chôn thấp thế nữa, lần đó lên núi chẳng phải người một cước đạp trúng hay sao..."
Đây quả thật là đề tài tuyệt hảo khi ăn cơm, Trình Tụng và Trình Thiếu Cung run rẩy bả vai cười trộm, Trình Ương xấu hổ đặt đũa xuống. Tiêu phu nhân không nhịn được nữa, mạnh tay đập đôi đũa mộc lên bàn.
Trình Ương sợ hãi, vội nói: "Đều là con không tốt, không nên nhắc tới mấy chuyện khiến đại mẫu không vui..."
"Ôi trời, đường tỷ đừng xen miệng. Chuyện này có liên quan gì đến tỷ đâu, a phụ và đại mẫu là mẹ con ruột nên mới ... ờm, nên mới nói chuyện thân thiết như vậy! Muội và a mẫu chẳng phải cũng thường cãi nhau đấy sao!" Thiếu Thương xuất thân dân đen phố phường, đối với loại không khí tưng bừng náo nhiệt này quả thực cảm thấy hết sức bình thường.
Mấy huynh đệ Trình gia len lén nhìn sang mẫu thân, chỉ thấy Tiêu phu nhân vỗ trán thở dài.
Thiếu Thương hứng thú bừng bừng hỏi tiếp: "A phụ, sau đó đại mẫu rơi vào trong hả?"
"Nghiệp chướng này, ngươi mong lão thân rơi vào đó có phải không?!" Trình mẫu gào mộ tiếng vô cùng hùng hậu.
Trình Thủy vội vàng bảo vệ idol: " Người đừng lớn tiếng như vậy, Niệu Niệu nhát gan, người đừng dọa con bé."
"Nó nhát gan?" Trình mẫu chỉ vào Thiếu Thương, quát lên với nhi tử: "Mắt ngươi cũng hỏng rồi à?"
"— Vịnh nhi."
Tiêu phu nhân đập mạnh tay lên bàn hô lớn. Trong chốc lát cả nhà đã bị nàng áp đảo, nhất thời quên cả cãi nhau.
"...Con nói một chút đi, hôm nay ở Thái Học có chuyện gì mới." Sắc mặt Tiêu phu nhân xanh mét, một lúc sau mới nói được nốt nửa câu.
Trình Vịnh há miệng, hắn còn chưa biết vì sao mình lại bị dính vào chuyện này, bèn đáp: "Thưa mẫu thân, hôm nay đúng thật là có đại sự. Toàn tộc Ung Vương tạo phản."
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Trình Thủy thì tất cả mọi người đều chấn động, Tiêu phu nhân nghiêm túc nói: "Ung Vương? Quả nhiên hắn vẫn luôn có dị tâm. Bọn họ mưu nghịch với Phùng Dực quận ở tây bắc Ung Châu phải không?"
Trình Vịnh chắp tay thưa: "Mẫu thân nói không sai chút nào."
"Phùng Dực quận Ung Châu, nơi đó chẳng phải chỉ cách chúng ta một quận Hoằng Nông thôi sao?" Trình Tụng ngẩng đầu nhớ lại bản đồ địa hình.
Trình mẫu vô cùng hoảng sợ: "Cái gì, có phải sắp đánh tới đô thành rồi không..." Thanh âm bà phát run, nói xong lập tức muốn đứng dậy.
Trình Ương vội vàng bước lên an ủi, Thiếu Thương cũng theo sau cười nói: "Đại mẫu sợ cái gì chứ. Ngài không thấy huynh trưởng vẫn yên ổn ngồi ở đây sao, nếu là chuyện khẩn cấp thì huynh ấy đã sớm hoảng hốt chạy về báo tin rồi."
Trình Thủy cười to: "Niệu Niệu của chúng ta thật là thông minh!" Lại quay đầu nói với Trình mẫu: "Con đang muốn nói chuyện này. Phùng Dực quận cách đô thành không xa, việc này không thể giấu được. Nếu a mẫu có nghe thấy gì ở bên ngoài thì cũng không cần hoảng sợ, việc này không loạn được đâu."
"A phụ nói chí phải!" Thiếu Thương tiếp lời "Lần trước con và thúc phụ thúc mẫu không phải cũng gặp một trận mưu nghịch sao. Mới mấy ngày đã tan thành mây khói rồi, đầu của đám nghịch đảng còn bị bêu treo lên cao kìa. Chỉ tiếc là thúc phụ không cho con đi xem."
"Đi đi đi! Một đứa con gái như con đi xem cái gì mà xem!" Trình Thủy thấp giọng trách cứ, nữ nhi cái gì cũng tốt, duy chỉ tâm lý sợ hãi là hoàn toàn không có, gọi tắt là không có tâm nhãn!
Thiếu Thương rầu rĩ rụt đầu trở về, nàng còn muốn hỏi tiếp cuối cùng Trình mẫu có rớt vô lu phân hay không mà.
"Con ta, Ung Vương này thực sự sẽ không đánh tới đây chứ? Ta nghe nói tộc Ung Vương ở tiền triều rất mạnh mà." Trình mẫu vẫn còn lo lắng, chỉ là cơ thể đã không còn run rẩy mà ngồi xuống.
Trình Thủy cười nhạo một tiếng: "Đúng thật là khó lường, sau này cũng nổi loạn xưng đế. Đây chẳng phải là luyến tiếc vinh hoa phú quý trước kia sao! Theo con thấy, phú quý là do trời định, mà phụ tử Ung Vương lại không có được cái tướng đó!"
"A phụ, người cũng biết xem tướng hả?" Trình Thiếu Cung hứng thú: "Vậy người nói cho nhi tử một chút xem tướng mạo bọn họ thế nào được không?"
"Lăn một bên đi!" Trình Thủy trừng mắt nhìn nhi tử một cái, tiếp tục nói: "A mẫu người đừng lo lắng, thật sự không có việc gì! Sáng nay bệ hạ đã phái một đoàn kỵ quân đi về phía Phùng Dực quận. Ầy, Lăng Bất Nghi cũng ở trong đó." Khi nói lời này, hắn còn lén liếc sang nữ nhi một cái, lại thấy nữ nhi không có gì khác thường.
Tiêu phu nhân thấy trượng phu trấn an nhưng toàn nói không đúng trọng điểm, đành phải bổ sung: "Quân cô nghe con nói một lời. Lúc trước phụ tử Ung Vương thấy tình thế không ổn, tự mình hàng phục bệ hạ. Chỉ có một điều, bọn họ cứ nói cái gì mà "Cố hương không thể tách rời, nơi này là phần mộ tổ tiên", sau đó không chịu đến đô thành như những người đã hàng phục khác. Bệ hạ vì muốn tránh một hồi binh đao khói lửa nên cũng đáp ứng. Nhưng ngài nghĩ xem, bệ hạ của chúng ta là người cơ trí cỡ nào, sao có thể vô tư không hề phòng bị? Quân cô cứ yên tâm, mấy năm nay bệ hạ dần thu lại binh quyền và quyền thuế khóa của Ung Vương, lại bố trí xung quanh Phùng Dực quận. Hiện tại đã không còn thế cục cả tộc Ung Vương muốn hàng thì hàng, muốn phản thì phản nữa!"
Trình mẫu nghe lời này thấy hợp tình hợp lý, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"...Chỉ là." Tiêu phu nhân lo lắng nhìn Thiếu Thương, hỏi dò trượng phu, "Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến Niệu Niệu không?"
"A" Thiếu Thương vốn đang gật gù ngồi nghe, không ngờ đề tài lại chuyển sang mình.
—— Cũng như những người trẻ tuổi khác sinh ra trong thời đại thái bình, Thiếu Thương không phải là người có sự nhạy cảm với chính trị. Đặc biệt nàng còn là một sinh viên thuần chuyên ngành nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Lãnh đạo có đổi hay không thì Fourier* vẫn là Fourier, cho dù ngươi có đánh "một quốc gia tà ác sở hữu vũ khí có tính sát thương quy mô lớn" hay không thì định luật Kirchhoff vẫn sẽ không thay đổi.
*Fourier: biến đổi/chuyển hóa fourier được đặt tên theo nhà khoa học người Pháp, phép biến đổi một hàm số hoặc một tín hiệu theo miền thời gian sang miền tần số. Chẳng hạn như một bản nhạc có thể được phân tích dựa trên tần số của nó.
*Định luật Kirchhoff: là hai phương trình để mô tả mối quan hệ của cường độ dòng điện và điện áp. Các định luật này được Gustav Kirchhoff xây dựng vào năm 1845.
Tin tức tình hình chính trị đương thời đối với nàng mà nói chỉ có hai tác dụng: dùng để trả lời các vấn đề về thời cuộc trong kỳ thi tư tưởng và chính trị, xem xét cấp trên có phê chuẩn nguồn tài trợ cho hạng mục nghiên cứu của phòng thí nghiệm hay không (quyết định trực tiếp đến tâm trạng của giáo sư).
Một đôi cha con ở quận cách cách vách tạo phản thì có can hệ gì đến mình, Thiếu Thương nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhìn vẻ mặt mê mang của nữ nhi, Tiêu phu nhân thở dài: "Ung Vương họ Tiêu, thế tử nhà hắn là người cưới Hà Chiêu Quân."
Bộ não Thiếu Thương xoay chuyển một hồi mới phản ứng lại được: "Chính là... vị Tiêu thế tử kia?"
Tiêu phu nhân gật đầu, Trình Tụng không rõ mấy chuyện cưới xin này cho lắm, vội hỏi: "Nhưng mà a mẫu, không phải Hà tướng quân phụng chỉ trấn thủ Phùng Dực sao? Vậy...vậy... con cái thông gia..."
Mọi người đều hiểu ý Trình Tụng, Trình mẫu lại lần nữa lo lắng đến việc Phùng Dực không giữ được, chỉ có Trình Thiếu Cung hỏi: "Nhưng việc này có liên quan gì đến Niệu Niệu nhà ta chứ?"
"...Đúng vậy, chuyện này thì liên quan gì tới con?" Thiếu Thương vẫn khó hiểu: "Cùng lắm thì dẫn đến hai tình huống: Hoặc là Hà tướng quân trung dũng vì nước, dốc lòng tiêu diệt phụ tử Ung Vương mưu nghịch, trở về lĩnh thưởng..."
"Hoặc là Hà tướng quân và thông gia của hắn cùng một giuộc, Hà gia cũng trở thành nghịch tặc. Vậy lại càng không có gì để nói!" Trình Thiếu Cung bổ sung.
Trình Thủy không để bụng đáp: "Con ta nói rất đúng, là a mẫu các con lo chuyện không đâu thôi."
"Không, không đúng. Còn có trường hợp thứ ba." Trình Tụng cười nói: "Chính là Hà tướng quân bị nhà thông gia làm mờ mắt, không thể kịp thời phòng bị. Nếu như thế, khi hắn trở về chắc chắn sẽ bị hỏi tội! Chưa biết chừng, cơ hội lập công của a phụ lại đến."
Thiếu Thương lớn tiếng tán dương: "Thứ huynh nhìn xa trông rộng! Nhưng mà a phụ cũng đừng đi, lần này để người khác lập chút công lao cũng được."
Bốn người đồng loạt cười to. Tiêu phu nhân nhìn cha con bốn người ngây ngô cười hềnh hệch, chỉ có thể cười khổ. Ngẩng đầu thấy trong mắt Trình Vịnh cũng có nỗi lo lắng giống mình.
- Bản edit này chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La. Nếu bạn đọc được ở các trang web khác thì đó là bản copy. Hi vọng độc giả hãy tìm đọc ở trang chính của editor để có thể cập nhật chương mới một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Link wattpad: https://www.wattpad.com/user/Trungopla121
Link facebook: https://www.facebook.com/Trungopla121
---
Sự thật chứng minh, liệu sự như thần không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Bởi vì những điều mà Trình gia đoán trong bữa cơm tối hôm nay đều không trở thành sự thật. Ngắn ngủi ba ngày sau, tiền tuyến truyền đến tin tức, loạn Ung Vương đã được bình định.
Huynh muội Trình gia ai nấy đều ngạc nhiên. Lo lắng của Trình mẫu hoàn toàn tiêu tan, lớn tiếng cười nói: "Còn tưởng Ung Vương này lợi hại thế nào, xem ra cũng chỉ đến thế. Quận thái thú họ Phàn kia ít ra cũng chống đỡ được mười ngày."
Lại qua hai ngày, Trình Vịnh mang đến tin tức cụ thể hơn.
Hóa ra vì để nhanh chóng diệt nghịch tặc, mấy nhi tử trưởng thành dưới gối Hà tướng quân đều chết trận, chính ông ấy cũng bị thương nặng không có cách nào trị khỏi, trên đường trở về đô thành đã qua đời. Lúc này, dù trì độn như Trình mẫu cũng thấy điều không ổn: "A Vịnh à, vậy bây giờ Hà gia còn có người nào không?"
"Có. Còn có nữ nhi duy nhất là Hà Chiêu Quân và ấu tử mới chỉ bốn tuổi." Ánh mắt Trình Vịnh lo âu nhìn về ấu muội: "Bệ hạ đã phong cho Hà thị làm An Thành quân, hưởng thang mộc tương đương, ấu tử lập tước."
Thiếu Thương trầm mặc ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, một tia nắng không có độ ấm dừng trên khuôn mặt nàng, thật lâu sau mới nói: "Là phúc không phải họa, là họa tránh không được."
Có lẽ một lời thành sấm, ba ngày sau, Dương hầu Kỷ Tuân phụng mệnh tiến lên nghênh đón Hà tướng quân trong buổi triều hội nhỏ, đứng trước mặt quần thần, dõng dạc thuật lại hai câu di ngôn trước lúc lâm chung của Hà tướng quân—
"Thần là mãng phu nơi thôn dã, được phò tá bên cạnh Hoàng thượng là may mắn cả đời này. Dù chết cũng không hối tiếc, chỉ xin bệ hạ chớ có vướng bận."
"Dưới gối thần giờ chỉ còn lại nữ nhi và ấu tử. Nữ là Chiêu Quân vốn đính hôn với nhi tử Lâu thị, hiện giờ nghịch tặc họ Tiêu hoặc bị tru di hoặc bị bắt, hôn ước lúc trước đã hủy, mong có thể nối lại tiền duyên cùng Lâu thị."
Nghe được câu di ngôn đầu tiên, nước mắt nước mũi Hoàng đế tuôn ra không ngừng, bi ai nói: "Trời xanh lấy đi của ta một trung thần lương tướng!" Cả triều cũng cùng khóc theo. Đến khi nghe được câu di ngôn thứ hai, Hoàng đế nhất thời ngừng bi thương, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Lâu Thái Phó.
Kỷ Tuân vẫn chưa quay về chỗ của mình, tiếp tục bẩm tấu: "Lão thần xem thần sắc của Hà tướng quân, nghĩ rằng có lẽ ngài ấy không biết cháu của Lâu Thái Phó đã đính hôn với Trình thị, chính vì thế mới có lời vừa nãy."
Vạn Tùng Bách vốn đang đứng phía bên kia gạt lệ kinh ngạc hồi lâu, đến lúc này mới hồi thần: "Đúng vậy! Hà tướng quân là người thấu tình đạt lý, nếu ngài ấy biết chuyện này, nhất định sẽ không..."
"Tuy nhiên..." Khuôn mặt Kỷ Tuân không có biểu cảm gì, cũng không nhìn vẻ mặt mọi người: "Cả nhà họ Hà trung dũng với nước, tuy không hợp lễ nhưng có thể khoan dung. Lão thần thỉnh bệ hạ định đoạt."
Hoàng đế yên tĩnh ngồi trên cao, mũ đen rủ xuống mười hai chuỗi ngọc châu nhẹ nhàng đung đưa, quần thần không thấy rõ vẻ mặt quân chủ.
Lúc này Lâu Thái Phó đã ngây ra như phỗng, phát hiện bây giờ mình nói cái gì cũng đều là sai.
"Định đoạt cái gì mà định đoạt?!" Vạn Tùng Bách thấy tình hình không ổn, nhanh chóng lớn tiếng nói: "Thứ nhất, trước lúc lâm chung Hà tướng quân không biết nhi tử Lâu gia đã đính hôn. Thứ hai, ngài ấy là thần tử, tận trung với nước là bổn phận, nói một câu khó nghe, chẳng lẽ chỉ cần lập công thì có thể ép công cầu báo hay sao?"
Kỷ Tuân đáp: "Vạn tướng quân nói cũng đúng. Bệ hạ ân thưởng là một chuyện, nhưng phá hỏng hôn sự hai nhà lại là chuyện khác."
Ngô đại tướng quân đột nhiên đứng dậy, giọng nói kéo dài: "Không thể nói như vậy được! Hà gia án thảm, người chết không còn bao nhiêu, chẳng lẽ không thể thương tình một chút?"
Kỷ Tuân quay đầu về phía Ngô đại tướng quân, nói: "Theo ý của đại tướng quân, bệ hạ nên đồng ý hạ chỉ thành toàn việc này? Đại tướng quân có suy nghĩ kỹ nếu bắt đầu lệ này, về sau nếu nhà ai tử thương thảm liệt, phải chăng có thể mượn công cầu đồ vật của nhà khác? Ví như..."
Lão nhân năm mươi râu dài tóc bạc đột nhiên chỉ tay về người đứng phía sau, chính là Tuyên hầu, đệ đệ ruột của hoàng hậu: "Ví như Tuyên hầu, năm đó bệ hạ ban ân phong một ngọn núi để đặt phần mộ tổ tiên Tuyên thị, ai ngờ ngọn núi này vốn thuộc sở hữu của Chân thị ở Từ châu. Ban đầu Chân thị là địch, nhưng sau đó Chân thị cũng đã quy hàng. Sau này nếu con cháu Chân thị lại lập công lớn, tòa núi kia của nhà Tuyên hầu liệu có phải trả hay không đây?"
Ngô đại tướng quân cứng họng, sau đó lập tức phản bác: "Thì, thì...phần mộ tổ tiên thiêng liêng, đương nhiên không thể đẩy qua đẩy lại. Nhưng đây là hôn sự, hai nhà Lâu Trình chẳng phải còn chưa thành hôn hay sao?"
Kỷ Tuân gật gật đầu: "Đại tướng quân nói cũng đúng. Hiện giờ Hà tướng quân còn có một ấu tử, nếu tương lai có người chinh chiến vì nước mà con nối dõi đoạn tuyệt, chỉ còn một nữ nhi, phải chăng cũng vì nàng ấy nhìn trúng lang tế nhà ai mà bắt người ta li hôn với thê tử, rồi sau đó tái giá. Sự đúng mực trong đó, ai có thể nắm chắc?"
Lần này Ngô đại tướng quân hoàn toàn ngậm mồm, giận dữ trở lại hàng.
Đang lúc Vạn Tùng Bách cười thầm cho rằng lão già họ Kỷ này là người bên ta, Kỷ Tuân lại nói: "Tuy nhiên cả tộc Hà thị trung dũng cảm động trời xanh, di ngôn của Hà tướng quân cũng nên làm theo."
Vạn Tùng Bách há hốc miệng, nhìn ông già tính tình ngoan cố này hơn nửa này, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
... Trong tình huống này Hoàng đế không thể hạ chỉ, bằng không sẽ thành tiền lệ, thế nhưng hai nhà Lâu Trình có thể tự từ hôn với nhau, thành toàn cho tộc Hà thị "đáng thương mà trung dũng" này.
. . . . . .
Sau khi tan triều, Vạn Tùng Bách nhanh chân chạy tới Trình gia, kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho nghĩa đệ Trình Thủy không tham gia tiểu triều sáng nay, à, còn cả Tiêu phu nhân nữa.
Trình Thủy không vui nói: "Chẳng lẽ không có cách nào ban thưởng công thần nữa sao? Sao cứ phải trêu đùa chúng ta như thế?"
Tiêu phu nhân trầm mặc hồi lâu, chợt hỏi: "Lâu Thái Phó không nói lời nào?"
Vạn Tùng Bách cũng gật đầu thật mạnh: "Lão tiểu tử kia như bị cắt mất lưỡi ấy!"
Khóe miệng Tiêu phu nhân lộ ra một nụ cười lạnh: "Chúng ta gấp cái gì, chuyện này gốc là ở Lâu gia. Thong thả chờ một chút, nhìn xem hai phòng Lâu gia nói thế nào."
Trình Thủy trầm giọng đáp: "Đúng vậy. Cũng không phải nhà chúng ta khăng khăng chọn lang tế là A Nghiêu. Nhưng việc này nếu chúng ta lui hôn quá dễ dàng, sẽ khiến cho toàn đô thành này khinh thường Trình gia chúng ta."
Ngồi ngay ngắn ở gian bên cạnh, Thiếu Thương nghe trưởng bối nghị luận, trong lòng chợt nổi lên một so sánh thú vị: Giả sử ngươi dốc hết tâm huyết thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, sau này có thể thi không được may mắn như vậy nữa. Tuy nhiên lại có một vị liệt sĩ hi sinh vì nhiệm vụ, con gái người đó yêu cầu chiếm suất của ngươi, vậy ngươi cho hay là không cho đây?
**********