Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đây cũng chỉ là một buổi yến ẩm quần thần bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hoàng đế vẫn ấm áp vui vẻ như trước, Hoàng hậu vẫn nghi thái vạn phương, Ngu hầu vẫn say mê đọc thơ như thường lệ, Ngô đại tướng quân múa đao trợ hứng như thường lệ, Tuyên quốc cữu vẫn là người đầu tiên bị chuốc say, cũng lăn xuống bàn ăn như thường lệ. Nhị hoàng tử thấy Tam hoàng tử ngứa mắt như thường lệ, trong bữa tiệc không ngừng lạnh lùng khiêu khích, chọc giận Tứ hoàng tử suýt chút nữa thì động thủ, Thái tử vội vàng đứng ra khuyên can, quay đầu lại khiển trách Nhị hoàng tử.
Tam hoàng tử vẫn thong dong điềm tĩnh, khoát tay với Tứ hoàng tử ra hiệu không đáng, sau đó vô cùng khéo léo thuần thục nhắc đến việc một tên trong nhóm tiểu đồng của Nhị hoàng tử vẫn chưa trở về. Ban đầu Hoàng đế không thèm để ý, ai dè một lát sau phi kỵ hồi báo những tiểu đồng kia đều ở độ tuổi niên thiếu khí thịnh, dám chống lại thánh ý, tự mình lên núi đi săn.
Sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống, Nhị hoàng tử trộm gà không được còn mất nắm gạo, vội vội vàng vàng quỳ xuống thỉnh tội. Thái tử đành phải quay sang khuyên giải cầu tình. Ngũ hoàng tử chen miệng nói: "Yến hội hôm nay chẳng lẽ chỉ thiếu mấy người này, thiết nghĩ vẫn còn nhiều lắm."
Thế là bắt đầu từ đó, Hoàng đế dứt khoát tra hỏi tất cả những người không có mặt trong tiệc rượu. Sau một hồi gà bay chó chạy, kết quả khá khả quan —— sáu bảy nho sinh buổi chiều say rượu chưa tỉnh, bốn năm thiếu niên lỗ mãng đua ngựa té gãy chân, ba cáo mệnh phu nhân ở trong trướng đánh bài, cộng thêm hai đôi dã uyên ương hẹn hò trong rừng bị lạc đường.
Công bằng mà nói, Kim thượng cũng không phải quân chủ hà khắc, về tình thì có thể tha thứ, không tham gia ngự yến cũng chẳng phải chuyện lớn gì, thế là Hoàng đế phất phất tay bỏ qua cho mấy người không may gãy chân, còn lại đều phải xử phạt: Nho sinh say rượu đuổi ra khỏi Thái Học; quý phụ đánh bạc mỗi người bị phạt ba vạn tiền, tước cáo mệnh, lang tế mỗi người bị giáng xuống hai trăm thạch quan trật; về phần hai đôi dã uyên ương kia thì. . . Một đôi là Trung Sơn hầu - sứ quân đã có vợ và tân quả phụ Thành Hầu phu nhân, một đôi là nhi tử của dũng tướng Điền lang quan và nữ nhi của Âu Dương tiến sĩ trong Thái Học.
Tính tình Hoàng đế vốn dĩ ngay thẳng, lúc này không vui nói: "Trẫm vốn không muốn quan tâm tới những chuyện trăng hoa thế này, nhưng mấy tháng trước Thành Hầu mới chiến tử nơi sa trường, cho là kỳ phụ muốn tái giá, nhưng lại ở trong hiếu kỳ hành dâm với người đã có gia đình, thứ nhất có thể thấy được hoàn toàn không có ân nghĩa vợ chồng, thứ hai bôi nhọ vong phu anh minh. Đáng bị trừng trị!"
Nói xong lập tức ra lệnh trục xuất Thành Hầu phu nhân khỏi đô thành, trả về nhà mẹ đẻ, toàn bộ gia sản nhà chồng đều không được động vào, Trung Sơn hầu thì trực tiếp bị tước bỏ chức vị, thu hồi chức quan, cũng trục xuất về nguyên quán tự mình suy ngẫm.
Quần thần thấy long nhan nổi giận, đều ngừng nâng ly cạn chén vui cười chuyện trò, an tĩnh ngồi sau bàn tiệc đợi quân chủ xử trí. Lúc này Điền lang quan và Âu Dương tiến sĩ đã quỳ rạp giữa ngự trướng, không ngừng dập đầu thỉnh tội. Người trước biện giải "Hai đứa trẻ không hiểu chuyện lạc đường, cũng không phải cố ý khinh mạn ngự yến", người sau thì mặt đỏ bừng cắn răng nói "Nữ nhi của thần đã gả cho người ta, đều là do tiểu tử Điền gia dụ dỗ"!
Trình Thủy ngồi trong một góc ngự trướng lo sợ bất an, trước lúc dự tiệc Tiêu phu nhân đã phái người tới nói cho hắn biết nữ nhi đến giờ vẫn chưa trở về, hắn còn tưởng nữ nhi và Lâu Nghiêu đi du ngoạn riêng với nhau, kết quả vừa mới bước đến trước trướng, đã thấy Lâu Nghiêu đang êm đẹp ngồi ngay bên ngoài cùng đám con cháu đệ tử thế gia.
Thực ra Hoàng đế nào có rảnh rỗi đi quản một nữ nhi của võ tướng trung đẳng có tới dự tiệc hay không, ba phu nhân là do đánh bạc ầm ĩ quá nên mới bị người ta phát giác, mà Thành Hầu phu nhân và Âu Dương nương tử là vô tình bị phát hiện trong lúc hộ vệ đi tìm Trung Sơn hầu cùng Điền công tử.
Trình Thủy cẩn thận nhìn Lâu thái phó ngồi đối diện một chút, trong lòng lải nhải cầu khẩn Thánh Mẫu Côn Lôn tây phương và Nguyên Thủy Thiên Tôn đông phương, phù hộ cho nữ nhi ngàn lần vạn lần đừng có đụng phải nơi đầu sóng ngọn gió này.
Lúc này Điền lang quan và Âu Dương tiến sĩ đã mặt đỏ tía tai, kéo vạt áo nhau bắt đầu khắc khẩu cãi vã, khi Hoàng đế đang muốn mở miệng xử lý, một tiểu hoàng môn đột nhiên vội vàng tiến vào trướng, cúi đầu trước ngự tọa nhẹ giọng bẩm báo hai câu.
Chúng thần tử không biết tiểu hoàng môn kia nói cái gì, chỉ thấy trên mặt Hoàng đế chợt xuất hiện mấy phần kinh ngạc, ánh mắt còn vọt tới mấy bàn tiệc ở trong góc. Ngũ hoàng tử ngồi gần đó, láng máng nghe được chữ "Lăng", hắn vội vàng chớp thời cơ: "Phụ hoàng, nhắc mới nhớ, không phải hôm nay Thập Nhất lang đã đến rồi sao, tại sao giờ này vẫn chưa tới dự tiệc nhỉ?"
Hoàng đế sâu kín nhìn hắn một cái, nói: "Hôm nay một đám tiểu tử lên núi đi săn, mỗi người tới chỗ Đình Úy lĩnh mười roi, Ký châu phía bắc không phải vẫn còn loạn sao, đưa bọn hắn tới đó giúp sức, lập được công mới có thể trở về."
Nhị hoàng tử kêu lên một tiếng: "Phụ hoàng?! Người, người suy nghĩ lại được không. . ." Đám người đó đều là con cháu triều thần ngày thường hắn kết giao cùng, chỉ một khắc này là có thể hủy đi mấy năm công sức của hắn.
Hoàng đế chẳng buồn nhúc nhích, tiếp tục nói: "Nhị hoàng tử quản lý thuộc hạ không nghiêm, cùng Ngũ hoàng tử đi lĩnh mười roi."
Ngay lúc Ngũ hoàng tử đang mỉm cười đắc ý, bất chợt nghe được lời ấy, ngơ ngác nói: "Phụ, phụ hoàng, người...có phải người nói nhầm rồi không. . . ?"
Hoàng đế mặc kệ hai tên dở hơi này, thấp giọng phân phó tiểu hoàng môn kia dẫn mọi người tới một bên thiên trướng, sau đó rời tiệc đi ra phía sau, chúng thần và các hoàng tử đều đứng dậy chắp tay đưa tiễn. Hoàng đế mới đi được mấy bước lại ngừng chân, quay đầu nói: "Trình giáo úy, ngươi đi theo trẫm!"
Ánh mắt chúng thần tức thì đồng loạt bắn tới, cho dù Trình Thủy có là kỳ tài ngút trời thì cũng nghĩ không ra thánh ý cao thâm khó dò, bấy giờ cũng chỉ có thể đón lấy những ánh mắt sáng rực, rụt cổ tiến lên phía trước theo vua rời đi.
Đợi sau khi Hoàng đế rời khỏi, trong trướng bắt đầu nhao nhao giống như ong mật vỡ trận ——
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta vừa mới nghe thị vệ bên ngoài nói, Thập Nhất lang trở về rồi đấy!"
"Trở về thì trở về, sao sắc mặt bệ hạ lại thay đổi, chắc là bệ hạ chưa nghĩ ra nên trị Thập Nhất lang tội gì đi!"
"Nghe nói Thập Nhất lang bị thương nhẹ, được người dìu về."
"Gì cơ?! Kẻ nào có thể đả thương được Thập Nhất lang! Dìu trở về, chắc là bị thương không nhẹ đâu!"
Tất cả những lời này Trình Thủy đều không nghe được, hắn thực sự không biết vì sao Hoàng đế lại triệu gặp một mình hắn, thầm nghĩ coi như nữ nhi nhà mình trễ yến hội thì cũng không gây chú ý đến vậy đâu. Hắn nhắm mắt theo sau Hoàng đế, trong lòng không ngừng tính toán những chuyện trong triều gần đây, lúc này Hoàng đế chợt mở miệng hỏi: "Trình khanh, dưới gối ngươi có mấy đứa con?" Vẻ mặt hết sức hoà nhã.
Trình Thủy ngây người, máy móc trả lời: "Thần có bốn nhi tử một nhi nữ."
Cước bộ Hoàng đế hơi ngừng lại, cau mày hỏi: "Chỉ có một nữ?"
Nội tâm Trình Thủy bồn chồn, mờ mịt không biết làm sao: "Dạ. Thần chỉ có một đứa con gái."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt hơn: "Đã gả cho cháu trai của Lâu thái phó?"
"Dạ đúng." Trình Thủy thầm nghĩ, không phải là bệ hạ ngài ban chỉ tứ hôn cho nhà ta sao.
Hoàng đế nhìn tuyệt không hoà nhã: "Sao khanh chỉ có mỗi một đứa con gái?!" Ngụ ý có vẻ rất không hài lòng.
Trình Thủy không hiểu ra làm sao. Chỉ sinh một đứa con gái cũng có lỗi hả?!
Thực ra mới vừa rồi tiểu hoàng môn kia chỉ thấp giọng nói một câu —— "Tay trái của Lăng đại nhân bị thương, được tiểu thư nhà Trình giáo úy dìu trở về."
Hoàng đế cảm thấy trong một câu ngắn ngủn như vậy, quả thực từng chữ đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Đầu tiên, con nuôi nhà mình là ai hắn còn không biết sao? Bị thương ở tay chứ cũng không phải ở chân, tại sao phải cần người dìu về? Cứ coi như là bị thương ở chân, năm đó hắn bị chém ba đao đâm sáu nhát mà vẫn có thể chạy thẳng từ Lương châu trở về đô thành, còn không lộ ra nửa dấu vết.
Tiếp đó, lại còn là một tiểu nữ nương dìu về! Dù là hôm nay tế tự sơn thần, đột nhiên thần núi hiện lên hát một khúc thì cũng không khiến Hoàng đế giật mình kinh ngạc như vậy.
Lúc trước có người sàm ngôn Lăng Bất Nghi không gần nữ sắc là bởi vì hảo long dương*, ngoài miệng hắn giận dữ mắng mỏ nhưng trong lòng lại lo lắng, bị dọa cho hai đêm ngủ không ngon. Cho đến về sau không biết kẻ nào không có mắt tặng cho con nuôi mấy tên đồng nhi nhan sắc mỹ lệ, bị hung hăng đánh trở ra, bấy giờ trái tim hắn mới được buông lỏng.
*Hảo long dương: đồng tính nam, giống với đoạn tụ.
Xuyên qua chừng mười thước doanh địa, đi vào một tòa ngự trướng đỉnh vàng hơi nhỏ, không chờ tiểu hoàng môn xốc lều vải lên, Hoàng đế đã nghe thấy bên trong có tiếng khóc ôn nhu mềm mại của một thiếu nữ, còn vị con nuôi nổi tiếng quái gở nhà mình kia thì đang thấp giọng an ủi.
Hoàng đế thở dài, sau khi cho tiểu hoàng môn thông báo thì nhanh chân bước vào, sắc mặt Trình Thủy đi theo đằng sau đã trắng bệch, hắn cũng đã nghe được.
Sau khi tiến vào trướng, chỉ thấy Lăng Bất Nghi ngồi bên cạnh bếp lửa, thị y đang dùng tấm gỗ cố định cánh tay trái cho hắn rồi băng bó, bên cạnh có một cô gái nhỏ đang ngồi quỳ ở đó, mặc dù khuôn mặt khóc giống như mèo hoa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo xinh đẹp vốn có, ngây thơ yếu đuối, như làm từ ngọc tuyết.
—— Cho nên, thì ra con nuôi thích kiểu như thế này? Hoàng đế thầm nghĩ, chẳng lẽ trước kia không có ai đưa mỹ cơ như vậy qua sao. Chắc là không đâu, từ khi con nuôi tròn mười lăm tuổi, hẳn là cảnh xuân tươi đẹp thế nào cũng đều đưa qua cả rồi.
"A phụ. . ." Thiếu Thương giật nhẹ vạt áo Trình Thủy, nước mắt mông lung, vô cùng đáng thương.
Nội tâm Trình Thủy biết nữ nhi không có việc gì, có việc chỉ sợ là nhân duyên của nữ nhi mà thôi, hắn thấp giọng nói: "Bệ hạ hỏi cái gì, thì con nói cái đó."
Thiếu Thương gật gật đầu —— dựa theo lí do hai người đã bàn bạc ổn thỏa lúc trước: nàng cưỡi ngựa đến vách núi, bởi vì muốn hái hoa tươi trên vách đá nên không cẩn thận bị trượt chân ngã xuống, may mà mắc vào cái cây xiêu vẹo mọc bên vách, đúng lúc ấy Lăng Bất Nghi đi ngang qua, nghe thấy tiếng kêu cứu lập tức chạy đến, lúc kéo nàng lên thì không may làm gãy cánh tay trái.
Nghe thấy tiếng kêu cứu đã chạy qua rồi? Hoàng đế rất muốn quay đầu nhắc nhở con nuôi "Nhớ rõ năm đó nữ nhi thứ mười một nhà Ngu hầu rơi xuống nước, ngươi lại đạp gãy một đoạn cọc gỗ ném qua cho người ta ôm lấy mà bơi vào", có điều Ngu hầu cũng hiểu rõ ý tứ của tiểu tử ngươi là được rồi.
Trình Thủy nghe xong đoạn này, gánh nặng trong lòng tức thì được gỡ bỏ, thầm nghĩ như vậy là tốt nhất. Lúc này vội vàng dập đầu, liên tục cảm tạ Lăng Bất Nghi đã cứu mạng nữ nhi, rồi lại lớn tiếng tạ lỗi với Hoàng đế.
Hoàng đế khẽ gật đầu, thầm nghĩ Trình Thủy này cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn leo lên gì đó, xem ra vẫn có thể dùng.
"Trước đây Trình nương tử và Thập Nhất lang có gặp nhau chưa?" Cho dù trong lòng xoay chuyển thế nào, trên mặt Hoàng đế sẽ không lộ ra nửa phần dấu vết.
Thiếu Thương cúi đầu nhìn vạt áo miện phục* hai màu đen đỏ rủ xuống thảm, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, lần đầu tiên trong đời trông thấy đại BOSS quốc gia, sao có thể không khẩn trương cho được.
*Miện phục: lễ phục của Hoàng đế thời cổ đại thường mặc trong các buổi lễ lớn, xuất hiện vào thời nhà Hạ.
Hoàng đế thấy nàng hoảng hốt lúng túng hành lễ, thế nhưng lại là lễ nghi dành cho trưởng bối trong nhà chứ không phải lễ diện thánh, có thể thấy được giáo dưỡng thiếu hụt, hắn cố nén không nhíu mày, lại nhìn sang Lăng Bất Nghi một cái.
Lăng Bất Nghi không hề hay biết, nâng cánh tay trái đã được băng bó kỹ càng, quỳ xuống hành lễ: "Thần và Trình nương tử có gặp nhau mấy lần, đều chỉ là gặp qua không đáng nhắc tới."
Hoàng đế không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: "Trình nương tử, ngươi đã gặp Tử Thịnh ở đâu?"
"Những chuyện này bệ hạ nên hỏi thần thì hơn." Sắc mặt Lăng Bất Nghi tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười như cũ.
Hoàng đế lại hỏi: "Trình nương tử, Tử Thịnh chính là trọng thần đắc lực, là rường cột nước nhà, ngươi liên lụy hắn bị thương, có biết tội chứ?"
Thiếu Thương đang muốn mở miệng, Lăng Bất Nghi lại cướp lời, cười nói: "Sớm biết bệ hạ muốn hù chết nàng, khi nãy thần cũng không cần bỏ đi cánh tay trái để cứu nàng như vậy."
Hoàng đế rốt cục cũng không nhịn được mà quay đầu, đang muốn nghiêm mặt quở trách con nuôi vài câu, lại trông thấy trong mắt Lăng Bất Nghi có ý cầu khẩn, hắn thầm thở dài, phất tay cho cha con Trình gia lui xuống.
Trình Thủy kéo cánh tay nữ nhi, liên thanh thở dài, vừa đi vừa quở trách: "Con lại làm sao thế hả?"
"Sao là sao? A phụ đều nghe thấy rồi còn gì." Thiếu Thương cũng mặc kệ bộ dạng hiện tại của mình, kéo tay áo lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt.
"Con... con, sao con và Thập Nhất lang lại đi với nhau nữa!"
"Lăng đại nhân chính trực nhân hậu, sau khi trở về con phải tìm A Nghiêu cùng nhau tới cửa tạ ơn! A phụ, người chuẩn bị cho con một phần lễ vật thật hậu nhé."
Trình Thủy không thể tưởng tượng nổi: "Thế thôi hả?"
"Chứ còn thế nào nữa." Thiếu Thương kỳ quái nhìn lại Trình lão cha.
Người ta cứu mạng ngươi, ngươi nhiệt tình cảm tạ, về sau có cơ hội thì hồi báo là được, có vấn đề gì sao. Về phần chuyện trên tháp Nhạn Hồi thì không thể nói ra rồi.
Trình Thủy: Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều?
. . .
Phía bên kia, Lâu thái phó nghe được chút tin tức, kéo cháu trai tới một góc hẻo lánh, thấp giọng hỏi: "Khi nãy Thập Nhất lang bị thương trở về, ngươi có biết người dìu hắn trở về là ai không?"
"Chất nhi biết mà. Là Thiếu Thương đó thôi."
"Ơ!" Lâu thái phó không kịp phản ứng.
Vẻ mặt Lâu Nghiêu quang minh lỗi lạc, ngay thẳng nói: "Vừa nãy Thiếu Thương đã sai tỳ nữ bên người đến nói cho con biết rồi. Lăng gia huynh trưởng cứu được mạng nàng, đợi sau khi trở về, con và Thiếu Thương sẽ cùng tới cửa tạ ơn."
"Thế thôi hả?"
"Chứ còn thế nào nữa?" Lâu Nghiêu cảm thấy bá phụ nhà mình rất kỳ quái.
Lâu thái phó: Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều?
. . .
Bên trong thiên trướng, Hoàng đế đi quanh Lăng Bất Nghi hết vòng này đến vòng khác, muốn nói lại thôi: "Ngươi và tiểu nương tử Trình gia. . . ?"
"Bệ hạ muốn nói gì?" Lăng Bất Nghi nâng cánh tay trầm ngâm.
Hoàng đế thẳng lưng chắp tay bước chầm chậm, đổi chủ đề: "Ngày đó lúc hạ chỉ tứ hôn cho hai nhà Lâu Trình, trẫm nhớ rõ ngươi ở ngay bên cạnh."
"Đúng vậy, thần ở ngay bên cạnh." Lăng Bất Nghi thản nhiên đáp.
Hoàng đế trừng con nuôi nửa ngày, có một loại cảm giác không biết mở miệng thế nào.
Lăng Bất Nghi liếc tiểu hoàng môn bên cạnh một cái, tiểu hoàng môn kia hiểu ý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, yến tiệc bên ngoài. . ."
Hoàng đế bực bội phất phất tay, để lại một câu "Ngươi dưỡng thương cho tốt" rồi nhanh chân trở về chủ trướng. Sau khi ngồi vào chỗ, trông thấy Điền lang quan và Âu Dương tiến sĩ vẫn trừng nhau thở phì phò, hắn thở dài: "Thôi, thiếu niên chung tình không dễ, Âu Dương ái khanh, sau khi trở về ngươi chuẩn bị gả nữ nhi vào Điền gia đi."
Âu Dương tiến sĩ cứng họng: "Bệ, bệ hạ, nhưng tiểu nữ đã đính hôn rồi."
Thấy thần sắc Hoàng đế mỏi mệt, Ngô đại tướng quân gào lên như sấm: "Thành thân còn li hôn được đây này! Ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì!"
Ngu hầu vân vê chòm râu văn sĩ nho nhã, mỉm cười nói: "Âu Dương tiến sĩ, hôm nay nhiều người trông thấy như vậy, có lẽ gia đình đính hôn với lệnh ái bên kia cũng không vui vẻ nối lại tiền duyên đâu. Đây cũng chẳng phải là Điền gia đoạt hôn, mà là tiểu nhi nữ lưỡng tình tương duyệt, bệ hạ đã có ý thành toàn, ngươi hà tất cứ phải cố chấp?"
Âu Dương tiến sĩ chán nản ngã ngồi xuống đất, không dám phản bác nữa, khuôn mặt Điền lang quan tràn đầy vui mừng, lớn tiếng khấu tạ thánh ân.
Tâm tư Hoàng đế nhẹ nhàng xoay chuyển: Chẳng lẽ thật sự là mình suy nghĩ quá nhiều?
**********
Trứng: Thôi lại ngoi lên up chương cho các bác. Vì sau này em sẽ bận việc riêng nhiều nên up chương sẽ không đều như thời gian vừa rồi nữa, lúc nhanh lúc chậm. Mong các bác thông cảm cho em nhé ^^