Edit: Tường Hy
Beta: Trứng
Thiếu Thương chỉ do dự chín ba phần tư giây, ngay sau đó lấy cớ đi thay y phục, vịn tay Liên Phòng mỉm cười rời khỏi sảnh đường. So với tỳ nữ nhỏ sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay Thiếu Thương cũng chẳng run lấy một cái.
Tiêu phu nhân nói, rất khó có được một người bạn chân thành có thể giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, chỉ cần một là đủ. Những lời này rất có lý, Thiếu Thương không muốn vì sự bướng bỉnh của mình mà mất đi một sự hỗ trợ lớn mạnh trong tương lai. Nàng đương nhiên có thể tìm được đủ loại lý do thoái thác, thậm chí có thể tìm Lâu Nghiêu đi cùng. Nhưng với đại nhân vật giống như Lăng Bất Nghi, tốt nhất nên đối xử với nhau chân thành hết mực chứ không phải dùng một đống mánh khóe "thông minh" khác.
Thiếu Thương vốn đang không biết làm cách nào để đến đó, nào ngờ Lăng Bất Nghi đã chuẩn bị một biện pháp đơn giản mà hữu hiệu, lấy hai chiếc áo choàng lụa mỏng bình thường che đi diện mạo chủ tớ hai người, vậy thì có thể đường hoàng mà đến. Hôm nay tiểu nữ nương trong viện rất đông, người hầu trong phủ đi ngang qua cũng không hề nghi ngờ. Đi chưa được mấy bước, chủ tớ hai người rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ đầy hoa, trông thấy một công tử dáng người cao gầy mặc cẩm y đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng đó một mình. Người nọ nghe được tiếng bước chân phía sau, lập tức xoay người lại.
Thiếu Thương âm thầm thở dài, trên mặt lại nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn, khom người chắp tay thi lễ: "Không biết Lăng đại nhân..."
Còn chưa nói xong, Lăng Bất Nghi bất chợt lên tiếng: "Nghe thấy ta tìm ngươi thì lập tức tới đây, hay là đợi đến khi tỳ nữ thuật lại câu thứ ba mới đến?"
Nụ cười trên mặt Thiếu Thương cứng đờ, lập tức nghiêm nghị nói: "Lăng đại nhân không chỉ có ân cứu mạng với tiểu nữ mà cũng đã nhiều lần tương trợ, tấm lòng chân thành rộng lượng như vậy, đương nhiên tiểu nữ..."
"Ừm, vậy là ngươi nghe xong câu thứ ba mới đến." Lăng Bất Nghi không nhanh không chậm nói.
Thiếu Thương: ...
"Ngươi luôn miệng nói ân đức khó quên, nhưng khi làm việc thì lại thế nào?" Trên mặt Lăng Bất Nghi vẫn mang theo ý cười nhưng lời nói thì đã rét run: "Có thể thấy được, cầu xin ngươi hiển nhiên là vô dụng, cứ nhất thiết phải nghe lời uy hiếp mới bằng lòng tới. Ngươi đối đãi với ân nhân như vậy đấy."
Trán Thiếu Thương bắt đầu nóng lên, vội vàng thanh minh: "Không phải không phải! Ta không phải người vong ân bội nghĩa. Nếu tuổi tác và diện mạo Lăng đại nhân giống như Vạn bá phụ, ta sẽ lập tức chạy như bay đến đây! Nhưng đại nhân lại đẹp như vậy, lại tráng niên... A không phải, lại trẻ tuổi như vậy, ta... ta nào dám tùy tiện đến gần cơ chứ! Ngài không biết đâu, vừa rồi ngài đứng ở hành lang đối diện, nhóm tiểu nữ nương trong nội đường như sắp phát điên rồi. Nếu để người khác bắt gặp ta và ngài ở cùng một chỗ, sợ là ngày mai ta không thấy được mặt trời mọc nữa đâu."
Lăng Bất Nghi nói: "Ồ, bình thường sáng sớm ngươi đều có thể thấy mặt trời mọc ư?"
Thiếu Thương một lần nữa: ...
"Trương Thiện nói, buổi sáng mấy ngày đó ngươi dẫn người chỉ huy đoàn xe xuất phát, Vừa ngủ dậy sắc mặt còn khó coi hơn cả nhìn thấy mười tên phỉ tặc. Hẳn là ngươi không hay dậy sớm?" Ánh mắt Lăng Bất Nghi mang theo ý cười.
Thiếu Thương vốn định lấy cớ đi xe ngựa đường dài nên mệt nhọc, nhưng nghĩ lại đội xe Trình phủ xuất phát từ đô thành cũng đã hơn một tháng, cái cớ này quá gượng ép rồi, thế nên chỉ đành ngượng ngùng nói: "Trương tướng quân thoạt nhìn có vẻ trầm mặc kiệm lời ..." mà sao lại lắm miệng thế.
"Tiểu thư thoạt nhìn cũng rất tri ân báo đáp." Lăng Bất Nghi thản nhiên đáp lại.
Thiếu Thương gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi: "Thì ta tri ân báo đáp mà! Ân cứu mạng ngày đó rành rành trước mắt, ta, ta..." Dưới tình thế cấp bách, nàng lại lần nữa oán giận: "Lăng đại ngân, đại trương phu hào kiệt người ta thi ân không cầu báo đáp!"
"Ta có bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa đâu. Chẳng qua chỉ là hạ cố gặp mặt cũng không được, tương lai nếu thực sự có khó khăn, tới cửa xin giúp đỡ, sợ là ngay cả cửa nhà ngươi cũng không vào được."
Dung mạo Lăng Bất Nghi độc nhất vô nhị, trong phong tình lại có vẻ sắc lạnh như đao kiếm, không chút lưu tình.
Thiếu Thương chán nản, cuối cùng cũng gặp phải đối thủ, cam bái hạ phong. Nàng khom người chắp tay thi lễ, nói: "Lăng đại nhân, tiểu nữ sai rồi, thực sự sai rồi! Đáng lẽ vừa nghe được lời triệu hoán của ngài ta phải lập tức chạy như bay đến đây." Đây quả thực là một màn xưa nay chưa từng có, tính từ hồi đi nhà trẻ, rồi tiểu học, trung học đến đại học, chưa bao giờ nàng thành tâm thành ý nhận lỗi như vậy.
"Nếu có lần sau thì sao?" Lăng Bất Nghi hỏi.
Thiếu Thương chắp tay lên trời, lớn tiếng đáp: "Thì để người xấu nấu ta lên ăn luôn!" Với nàng mà nói thì đây là lời thề độc đáng sợ nhất rồi.
Lăng Bất Nghi lẳng lặng nhìn thiếu nữ chốc lát, nụ cười có vẻ hơi buồn bực: "Ngươi đi theo ta một lát."
Thiếu Thương lau mồ hôi, vội vàng gật đầu, cất bước theo sau.
Liên Phòng cũng bám theo ở phía xa xa, vị Lăng đại nhân kia tuy đẹp nhưng mà đáng sợ quá, ngay cả khi vừa nói vừa cười cũng ẩn chứa một luồng sát khí lạnh lẽo. Tiểu thư nhà mình coi như can đảm, không chỉ chống chế cãi lại mà còn dám đưa ra lời thề ngốc nghếch như vậy.
Con đường nhỏ này thực sự yên ắng, uốn lượn âm u. Lăng Bất Nghi thân cao chân dài, hắn cố ý thả chậm bước chân để thiếu nữ có thể đi song song với mình. Thiếu Thương đi bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ cảm thấy bờ vai hắn rộng lớn, kéo dài như lưng núi, đường nét khuôn mặt sắc sảo tuấn mỹ. Hắn cứ im lặng chầm chậm bước đi, hàng mày nhíu chặt, bộ dáng như có tâm sự nặng nề, hệt như vị thần tĩnh lặng thời viễn cổ trong bức tranh sơn dầu.
Tuy tuổi hắn ngang với Viên Thận, nhưng Thiếu Thương vẫn luôn cảm thấy dường như hắn trưởng thành hơn so với bọn họ. Nàng dám tranh cãi với Viên Thận nhưng lại không dám lỗ mãng trước mặt Lăng Bất Nghi; có lẽ bởi vì hắn là một nam nhân "thành thục" đúng nghĩa.
Dù cho đi chậm đến đâu thì cũng có lúc phải kết thúc. "Lăng đại nhân, hết đường rồi." Thiếu Thương sửng sốt.
Thì ra đây là ngõ cụt, quẹo trái một cái là hết. Nơi này đặt một chiếc bàn đá nhỏ chạm hình rồng hổ, ngoài ra còn có hai chiếc đôn* bằng đá.
*Đôn: đồ vật giống như ghế ngồi.
Lăng Bất Nghi khẽ ừ một tiếng: "Đúng vậy, đến điểm cuối rồi." Hắn trầm mặc trong giây lát, sau đó tự nâng vạt áo ngồi lên đôn đá, "Ngươi ngồi với ta một lát."
Thiếu Thương nhanh chân ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi này âm u lạnh lẽo, giống như đang đặt mình vào giữa chốn ngàn hoa, hương thơm thấm đẫm, hàn ý nơi nơi.
Hai người đều im lặng, chưa ngồi được bao lâu, Lăng Bất Nghi chợt trầm giọng nói: "Có người tới."
Thiếu Thương kinh ngạc, hoảng hốt đứng dậy: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?! Phải làm sao đây?!" Chẳng lẽ là tới bắt gian?! Nhưng đây là ngõ cụt, làm gì có chỗ trốn đâu.
"Không cần sợ, ngươi và tỳ nữ tránh ở nơi đó đi" Lăng Bất Nghi chỉ tay về phía tường hoa.
Thiếu Thương tập trung nhìn kỹ, thầm than chỗ tốt, sau đó kéo Liên Phòng chân tay lạnh ngắt lách eo chui vào trong.
Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập qua đây. Xuyên qua cành lá rậm rạp, Thiếu Thương trông thấy hai thiếu nữ áo hoa dắt tay nhau hồng hộc chạy vội tới, thì ra là Vương Linh và Lâu Ly.
"Thập Nhất Lang, là huynh thật sao?!" Vương Linh vui mừng khôn xiết, vừa vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc quần áo vừa nói: "Vừa nãy thị tỳ của A Ly nói thấy huynh đi về hướng này, ta còn không tin."
Khuôn mặt Lâu Ly đỏ bừng, ánh mắt gắt gao dán lên người Lăng Bất Nghi: "... Không phải ngài cùng hai nữ tử nữa đi về phía này sao? Hai người đó đâu?"
Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn các nàng, mắt như kiếm sắc, Lâu Ly bị dọa sợ không dám nói lời nào.
Vương Linh lập tức kéo Lâu Ly một cái, ngầm bảo nàng ngậm miệng, rồi lại quay đầu mỉm cười: "Chắc là thị tỳ nhìn nhầm rồi. Có lẽ Thập Nhất Lang muốn tránh ở đây cho thanh tĩnh thôi."
Lăng Bất Nghi nói: "Đã biết ta muốn thanh tĩnh, vậy hai vị rời đi được rồi."
Vương Linh và Lâu Ly cực kỳ xấu hổ, lúc này không biết nên nói gì nữa, cuối cùng Vương Linh phản ứng nhanh nhạy, cười nói: "Dạo này di mẫu hay nhắc tới Thập Nhất Lang đấy. Nói rằng lại qua một năm mà huynh vẫn một thân một mình, khiến người vô cùng lo lắng."
"Đây là lời của hoàng hậu?" giọng Lăng Bất Nghi lạnh lùng vang lên: "Nếu hoàng hậu không nói lời này, Vương nương tử hẳn là biết tội."
Cả người Vương Linh choáng váng, vội vàng giải thích: "Không không không, hằng ngày ta vào cung ở cạnh người, tuy di mẫu chưa nói ra miệng nhưng ta biết người có ý này! Di mẫu và bệ hạ đều ngóng trông Thập Nhất Lang cưới vợ đó." Di mẫu nhà mình chắc chắn sẽ không để cháu ngoại gái chịu tội đâu.
"Cưới ai? Vương nương tử ngươi sao?" Lăng Bất Nghi thậm chí còn chẳng đổi dáng ngồi.
Khuôn mặt Vương Linh lập tức đỏ tới tận mang tai, nàng ta đương nhiên có ý này nhưng lại ngại nói ra. Nào ngờ Lâu Ly bên cạnh đã nhanh nhảu chen miệng: "Chuyện đó có gì mà không thể! A Linh tỷ tỷ tài mạo hơn người..."
"Ta thích người xinh đẹp." Lăng Bất Nghi đột ngột ngắt lời.
Vương Linh ngẩn ra, Lâu Ly vẫn tiếp tục lanh mồm lanh miệng: "Chẳng lẽ A Linh tỷ tỷ không xinh đẹp sao?"
Lời này vừa dứt, Thiếu Thương ở sau tường hoa suýt chút nữa thì cười rút gân --- Đúng là đường huynh đường muội, giống Lâu Nghiêu, ngốc nghếch.
Quả nhiên Lăng Bất Nghi trực tiếp hỏi Vương Linh: "Ngươi tự thấy mình cực kỳ xinh đẹp sao?"
Toàn thân Vương Linh tức thì lạnh như băng, cảm giác vô cùng nhục nhã. Tất nhiên nàng ta cho rằng mình không tệ, nhưng cũng không chịu nổi người khác nghi ngờ như vậy.
Lâu Ly tự biết mình lỡ miệng, lại không chịu thua: "Lời này của Thập Nhất Lang sai rồi, cưới vợ phải cưới người hiền..."
Lăng Bất Nghi không rảnh nói lý với tiểu cô nương, trực tiếp hỏi Vương Linh lần nữa: "Ngươi tự thấy mình cực kỳ hiền thục à?"
Lúc này Vương Linh không nhịn được nữa, hổ thẹn nén nước mắt, giậm chân bỏ chạy như bay. Lâu Ly tức giận trừng Lăng Bất Nghi một cái, sau đó lập tức đuổi theo.
Đến khi hai người đã chạy xa, Lăng Bất Nghi mới nói: "Ra đi, đừng nhịn nữa."
Liên Phòng vọt ra trước, đỡ tiểu thư nhà mình cười đỏ bừng cả mặt, trên mặt còn mấy vết hằn lưu lại do dùng tay bịt miệng. Thiếu Thương vốn không phải người tốt lành gì cho cam, Vương Linh lại hết lần này đến lần khác làm khó, lúc này nàng chẳng có lấy nửa phần thương tiếc. Ngày ấy sau khi Lâu Ly muốn làm nhục mình, tuy Lâu Nghiêu cũng từng quở trách đường muội, nhưng phải đến bây giờ Thiếu Thương mới thực sự thấy hả giận!
Sau khi cười hơn nửa ngày Thiếu Thương mới bình ổn lại cảm xúc, đoan chính ngồi xuống trước bàn.
"Kể ta nghe những chuyện hồi nhỏ của ngươi đi." Nét mặt Lăng Bất Nghi ôn hòa.
Thần sắc Thiếu Thương lập tức trở nên lạnh lùng, nàng ghét nhất là ký ức thời thơ ấu: "Khi ta còn nhỏ, vận khí không tốt, ngoài ra không có gì đáng nói hết."
Lăng Bất Nghi lặng lẽ nhìn vẻ thờ ơ bén nhọn trong mắt thiếu nữ, khóe miệng cong cong: "Thật trùng hợp, hồi nhỏ vận khí ta cũng không tốt, cũng không có gì đáng nói."
"Vậy chi bằng kể lại chuyện vui khi Lăng đại nhân học tập văn võ đi." Thiếu Thương gắng tìm đề tài.
Lăng Bất Nghi đáp: "Tập văn võ đều cực kỳ khổ cực. Quyết tâm học, quyết tâm luyện tập, củng chẳng có gì thú vị để kể."
Thiếu Thương thầm nghĩ: Thật trùng hợp, nàng cũng cảm thấy học hành rất cực khổ, không thú vị chút nào.
Hai người lại lặng yên ngồi đó một lát, lâu đến mức Liên Phòng bên cạnh sắp khóc luôn rồi. Yên tĩnh kiểu này thực sự rất dọa người đấy biết không!
"Tương lai ngươi tính làm gì?" Lăng Bất Nghi nói: "Ý ta là, trừ chuyện xuất giá."
Ánh mắt Thiếu Thương sáng rực, gì chứ chuyện này nàng có rất nhiều kế hoạch: "Ta muốn tập hợp thật nhiều y giả lại, tổng hợp tất cả kiến thức và y thuật của mọi người rồi biên thành sách, có thể tạo phúc cho người đời. Ta còn muốn cải tạo những nông cụ thô sơ, chẳng những có thể tiết kiệm được nguồn nhân lực mà còn có thể thu hoạch được nhiều lương thực hơn. Ngài không biết đó thôi, bây giờ chỉ dùng sức người để cày ruộng thực sự là quá khổ sở, rất nhiều nông dân tuổi còn trẻ mà cả người đã mang bệnh, người chưa già mà chẳng thẳng nổi eo. Hơn nữa, hơn nữa, ta còn muốn xây dựng một công trường, không cần quá lớn, ta phác thảo một vài vật dụng hay ho, muốn xem thử liệu có thể chế tạo ra được hay không..."
Giọng nàng chợt im bặt, bởi vì Lăng Bất Nghi đang nhìn nàng không chớp mắt. Thiếu Thương ngượng ngùng nói: "Tiểu nữ thực sự quá cuồng vọng rồi, khiến đại nhân chê cười."
Lăng Bất Nghi khẽ lắc đầu, như thể núi ngọc nghiêng nghiêng, tuấn tú không tả nổi: "Ngươi nói tiếp đi."
Thiếu Thương nhận thấy khi nãy mình quá hưng phấn, lập tức quay lại vẻ đứng đắn, nói: "Còn có giúp chồng dạy con, hiếu thuận trưởng bối."
Lăng Bất Nghi lạnh mặt, tay phải trắng nõn vỗ nhẹ lên bàn đá: "Tầm thường!"
Thiếu Thương phản đối: "Vừa nãy ngài còn hù dọa tỳ nữ bảo muốn cưới ta đó! Giờ lại cảm thấy ta tầm thường rồi sao!"
Lăng Bất Nghi nghiêm trang đáp: "Gả cho ta thì không tầm thường, gả cho người khác thì đều tầm thường."
Thiếu Thương lấy tay áo che mặt cười ha ha, mi mắt cong cong, càng thêm giống búp bê ngọc đang vui vẻ.
Lăng Bất Nghi nhướng mày, cười hỏi: "Sao ngươi biết là ta hù dọa, biết đâu ta thực sự có ý này?"
Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài: "Lăng đại nhân, cho dù ngài bận rộn thế nào thì trước ngày hôm nay chắc chắn sẽ có cơ hội nhắc chuyện hôn sự với bệ hạ. Nếu không nhắc tới, đương nhiên là ngài vô tình, vậy thì không cần phải trêu ghẹo tiểu nữ nữa."
"... Ngươi nói đúng." Nét mặt Lăng Bất Nghi nhạt đi, bỗng nói: "Có lẽ ta chỉ thích yêu đương vụng trộm thôi."
Thiếu Thương chớp chớp mắt: "Vậy, nói không chừng bệ hạ sẽ rất vui đấy." Tốt nhất là yêu đương vụng trộm ra thành quả.
Lăng Bất Nghi hiếm khi sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại cười to, qua một lát mới lên tiếng: "Ngươi còn dám nhắc tới bệ hạ, ta còn chưa tính sổ đâu. Ngươi đính hôn lại hại ta bị bệ hạ quở trách. Gì mà "Nhi lang nhà người ta đều khiến cha mẹ bớt lo, đến tuổi rồi đều tìm được tiểu nữ nương yêu thích, đến lượt ngươi lại không thông suốt như vậy", còn trách ta bất hiếu!"
Thiếu Thương tưởng tượng ra được cảnh đó, thầm cảm thấy vui vẻ, hé miệng mỉm cười.
Lăng Bất Nghi thấy nàng cười thoải mãi, gằn từng chữ: "Thiếu Thương, ngươi là cô gái nhiệt tình nhất, anh dũng nhất mà ta từng thấy. Chẳng sợ phía trước có gian nan trở ngại, ngươi đều có thể vượt mọi chông gai mà đi."
Hắn thấy nữ hài có vẻ không tin, lại tiếp tục: "Từ nhỏ ta đã lớn lên ở hoàng cung, gặp qua không ít nữ tử, cũng rất nhiệt tình rất anh dũng. Chẳng qua bọn họ chỉ nhiệt tình với danh lợi, anh dũng với quyền thế. Không giống ngươi, nhớ lại ngày đó..." Đời hắn ghét nhất những người ham muốn quyền thế, nhưng khi chính mắt thấy đủ loại tính kế của thiếu nữ trước mặt này lại không cảm thấy chán ghét.
Thiếu Thương có chút nghi hoặc, đây là đang khen nàng sao? Nàng cười gượng một tiếng: "Trong cung cũng có người không màng danh lợi mà."
Lăng Bất Nghi cười nhạt: "Trừ những người không thể rời đi, kẻ thật sự không màng danh lợi thì ở đó làm gì."
Thiếu Thương dường như nghe hiểu được lời này, nhỏ giọng nói: "Danh lợi có ai không thích, chẳng qua tính ta trời sinh không được người khác yêu mến, có một vài con đường vốn dĩ không thể đi được."
Lăng Bất Nghi mỉm cười: "Ai nói thế. Ngươi đã có rất nhiều người yêu mến rồi."
Thiếu Thương lắc đầu: "Không, nếu người khác biết tính cách thật sự của ta, e là chẳng mấy ai thích nổi ta đâu." Dù sao lời nói dối nào của nàng cũng bị hắn vạch trần, chẳng thà nói thật hết đi.
Nụ cười Lăng Bất Nghi chậm rãi ngưng lại, ánh mắt dính chặt vào nữ hài, có chút buồn bã mất mát: "Lại thật trùng hợp, nếu người khác thật sự hiểu ta, e là cũng chẳng mấy ai thích nổi."
"Lăng đại nhân nói đùa, lời này nếu nói với tiểu nữ nương trong khắp đô thành, các nàng chắc chắn sẽ không đồng ý." Thiếu Thương vỗ tay cười nói.
Lăng Bất Nghi lại thực sự nghiêm túc: "Là thật đấy. Kể cả ngươi, sau này nếu biết về ta nhiều hơn, chỉ sợ cũng sẽ ghét ta."
Thiếu Thương ngây ra.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao nam tử trước mặt này luôn khiến nàng cảm thấy cực kỳ nan giải như vậy, bởi vì nàng mãi mãi sẽ không hiểu được hắn.
Nàng nhìn thấu Trình lão cha, nhìn thấu Viên Thận, Lâu Nghiêu lại là quyển sách đã mở. Tuy nhiên trước giờ nàng chưa từng nhìn thấu Lăng Bất Nghi.
Nhưng mà đã nói đến đây, Thiếu Thương quyết định không cần lãng phí cơ hội, nàng hắng giọng, đứng dậy nghiêm túc nói: "Lăng đại nhân, hôm nay tiểu nữ có lời này muốn nói với ngài. Lọt vào mắt xanh của đại nhân, tiểu nữ tử cực kỳ cảm kích, nhưng ta, ta..."
Thoại kịch kế tiếp khiến nàng có hơi xấu hổ, song để tránh hiềm nghi về sau nàng vẫn cắn răng tiếp tục: "Nhưng ta là một nữ tử trung trinh, đại nhân tuy ngàn tốt vạn tốt, nhưng tiểu nữ đã định hôn cùng nhi tử Lâu gia, đương nhiên muốn trung trinh như một, tuyệt không... ngài... ngài đừng có cười, ngài, ngài..."
Lời thoại nghiêm túc ngất trời như vậy mà lại bị ngắt bởi việc Lăng Bất Nghi gục lên bàn đá khẽ cười.
Thiếu Thương giận giữ: "Lăng đại nhân, ngài, ngài... Ngài có phần khinh người quá đáng rồi đấy!"
Lăng Bất Nghi ngồi dậy, giọng nói vẫn hơi run rẩy vì cười quá nhiều: "Ta biết, ngươi là một nữ tử trung trinh, nói tiếp đi!"
Thiếu Thương giận dỗi ngồi trên đôn đá, không chịu nói nữa.
"Ngươi đừng sợ." Lăng Bất Nghi ngừng ý cười, hắn biết suy nghĩ trong lòng nàng, giọng nói ấm áp vang lên: "Đây có lẽ là lần cuối cùng ta gặp riêng ngươi thế này."
Thiếu Thương vội vàng xoay người: "Ngài lại phải đi xa ư? Lần này phải chinh chiến nơi nào, quan trọng lắm sao?"
"Không phải chuyện này. Ngươi sắp xuất giá, về sau cần phải tránh hiềm nghi."
Ồ?! --- Thiếu Thương thầm nghĩ, thì ra ngài còn biết cần phải tránh hiềm nghi à.
Lăng Bất Nghi nhìn thiếu nữ, vẻ mặt dịu dàng: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn cùng A Nghiêu ra bên ngoài sao. Không cần lo lắng, ta giúp ngươi nghĩ cách tìm một nơi thích hợp. Đừng vì muốn thoát khỏi trói buộc trong nhà mà vùng khỉ ho cò gáy nào cũng chịu đi, ngươi chịu không nổi đâu."
Thiếu Thương cúi đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Lại nghĩ, thì ra hết thảy hắn đã nhìn thấu.
Lăng Bất Nghi đứng lên, khoanh tay nhìn hoa cỏ tươi tốt xung quanh, nói: "Khi nãy ta ở đối diện mơ hồ nghe được tiếng sáo. Lại nghĩ, ta chưa bao giờ nghe ngươi thổi sáo. Mọi người đều nói ngươi thổi sáo rất hay."
Ngữ khí hắn bình tĩnh, Thiếu Thương lại vô cớ cảm thấy khổ sở, vội nói: "Nếu Lăng đại nhân đã muốn nghe, ta đây sẽ thổi cho ngài nghe."
Lăng Bất Nghi dường như rất vui, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Thôi, không nghe thì hơn. Nếu nghe một lần còn muốn nghe nữa thì rất phiền toái. Được rồi, lời cần nói cũng nói rồi, ngươi trở về đi, ta ngồi ở đây thêm một lát."
Thiếu Thương muốn mở miệng rồi lại thôi, trên thực tế, nàng cũng không biết nên nói gì nữa, bèn đứng dậy cung kính hành lễ, sau đó dẫn Liên Phòng rời đi. Đi được vài bước ngoái đầu nhìn lại, Lăng Bất Nghi đang nghiêng mặt nhìn hoa cỏ, không biết nghĩ đến điều gì ——
Hoa cỏ lay động theo cảnh sắc ngày xuân, có hồng phớt, có trắng bạch, có sắc yên chi đỏ thắm. Còn có hắn đứng bên bàn đá, mặc áo bào, mái tóc dài đen như màu mực. Cách một tầng gió xuân ấm áp và cánh hoa lay động, nam tử tuấn mỹ trước mắt như thể chưa từng tồn tại.
Tầm mắt lướt qua, Thiếu Thương xoay người bước đi, không quay đầu lại nữa.
**********
Hy: Chương này vừa vui vừa buồn