Sự thật chứng minh, người hiểu rõ đạo lý như Trình Tụng, đến lúc thực sự làm việc cũng không đáng tin cậy cho lắm, Thiếu Thương lòng tràn đầy mong đợi bước vào xe ngựa nhà mình, lại phát hiện: Trong xe không có chậu than.
Thời tiết rét đậm, thùng xe không có chậu than bất quá cũng chỉ là một căn phòng tối đen lạnh lẽo mà thôi, ngoại trừ có thể chắn gió ra thì chẳng còn tác dụng nào cả. Cuối cùng Thiếu Thương cũng tìm được một tấm đệm lông cừu thô từ dưới vách ngăn, nàng vội vàng quấn quanh người, vừa run cầm cập vừa vô cùng hối hận khi nãy không mang luôn cả chậu than cùng thảm lông của Viên Thận đi.
Nghe thấy ấu muội ở phía sau hắt xì một cái, Trình Tụng cũng nôn nóng, lại càng vội vàng đánh xe nhanh hơn. May mà khoảng cách giữa hai nhà Vạn Trình không tính là xa, một hồi gấp gáp phi đi như bay, mắt thấy cửa lớn Vạn phủ đã ở ngay phía trước, Trình Tụng quay đầu vui vẻ nói với Thiếu Thương trong xe: "Niệu Niệu đừng vội, tới rồi tới rồi!"
Thiếu Thương đã lạnh đến nỗi chảy cả nước mũi, nghe vậy nhanh chóng đẩy cửa xe ra, trong cơn gió lạnh ào ào thổi vào, nàng trông thấy trước cổng chính Vạn phủ có một nhóm người đang vây quanh, vị a bá bụng bự mặt đỏ phừng phừng đang được vây ở chính giữa kia chính là Vạn Tùng Bách, có vẻ như là đang tiễn khách.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh tà dương nơi chân trời như ẩn như hiện, trong lúc hoàng hôn đang dần chìm xuống, đám người trước cửa Vạn phủ chia làm hai nhóm hắc bạch phân minh như Thái Cực Bát Quái Đồ. Nhóm người y phục cẩm tú hoa lệ đang tươi cười ha ha, không hề nghi ngờ chính là tùy tùng gia đinh Vạn gia.
Nhóm còn lại có hơn mười người, tất cả đều là thị vệ cường tráng mang thuần một sắc áo đen giáp đen, từng người đều tay xách cung nỏ, eo mang trọng kiếm, trên lưng là vũ tiễn đuôi trắng như tuyết, hiển hiện dưới khí trời thấu cốt này, quả nhiên là "Hàn quang chiếu thiết y".
Đám người thấy một chiếc xe ngựa đang điên cuồng lao về hướng này, chỉ nghe soàn soạt vài tiếng, nhóm thị vệ nhất loạt đè tay bên hông, lộ ra nửa thanh binh khí lạnh như băng, vẻ mặt nghiêm túc đứng chờ; một thị vệ cằm vuông trẻ tuổi tiến lên một bước, nghiêm nghị nói: "Người tới là ai?"
Trình Tụng giật mình kinh hãi, sử dụng sức lực toàn thân ghìm chặt dây cương, đồng thời hô lớn: "Vạn bá phụ, là con, là con đây. . ."
Xe ngựa xóc nảy nghiêng lệch một hồi, Thiếu Thương cũng cực kỳ hoảng sợ, cho là mình sắp gặp phải tai nạn xe cộ thời cổ đại, vội vàng níu chặt thành xe không buông.
Vạn Tùng Bách đang say rượu bị dọa cho tỉnh một nửa, khẩn trương khoát tay, lớn tiếng nói: "Ôi chao, đây không phải. . . Không, cái đó, Lăng đại nhân, đây là người một nhà, là chất nhi chất nữ nhà ta. . . Đừng động thủ, đừng động thủ. . ."
Lúc này, nhóm giáp sĩ áo đen ở giữa tách ra, lộ ra một nam tử trẻ tuổi mang một thân trường bào khúc cư huyền sắc, thân hình cực kì cao lớn, bên ngoài khoác một kiện áo choàng lông thú màu đen, được thắt lại bởi tơ vàng trầm đính huyền ngọc, hai cánh tay đều được bao bọc bởi ti câu* nạm vàng nặng trịch.
*Ti câu: Phần phục trang ở cánh tay, có tác dụng bảo vệ cánh tay.
Người nọ dường như hướng về bên này nhìn Thiếu Thương một cái, sau đó hơi nghiêng người, chắp tay với Vạn Tùng Bách, nói: "Hôm nay công say rượu, ngày khác mỗ lại tới bái phỏng." Cáo từ xong, hắn lập tức xoay người bước đi.
Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa khổng lồ, toàn thân đen nhánh đang lẳng lặng đứng đó, khung xe bóng loáng màu nước sơn, hai con ngựa đen cao lớn bốn vó đạp trên tuyết, ngay cả dây cương cũng được làm bằng sắt luyện đen như mực. Trước khi bước lên xe, cánh tay phải của hắn khẽ phất, binh sĩ giáp đen bốn phía đồng loạt thu kiếm, vây quanh chiếc xe lớn gấp ba xe ngựa Trình gia kia, sau đó lên ngựa tùy hành rời đi.
Huynh muội Trình gia bị hù cho chết khiếp, nhất thời không có cách nào động đậy, Thiếu Thương giống như bị dính trên xe ngựa.
Vạn Tùng Bách đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen đi xa, sau đó nhanh chóng tiến lên trước nói: "Sao hai đứa lại tới đây? Chao ôi, Niệu Niệu, mặt ngươi sao thế này. . . Ha ha, ha ha ha. . . Nhất định là bị a mẫu ngươi đánh đúng không. . . Không phải sợ, đợi ta nói với hiền đệ. . ."
Trình Tụng còn chưa tỉnh hồn, run run đỡ ấu muội xuống xe, nghe vậy lớn tiếng nói: "A bá, người lại nữa rồi! Đừng vừa nhìn thấy chúng cháu bị thương là lại nói a mẫu đánh nữa!"
Thiếu Thương cũng giận đến nỗi thở hổn hển, nói: "Cứ coi như là a mẫu đánh đi, bá phụ, người trông thấy a mẫu đánh cháu thì vui vẻ như vậy sao!"
Vạn Tùng Bách ở Doãn gia rõ ràng đã uống không ít, lúc nói chuyện đầu lưỡi líu cả vào nhau, có điều đầu óc còn chưa tính là hồ đồ, chỉ nghe hắn cười ha ha nói: "Chớ mạnh miệng, cứ coi như mặt ngươi không phải do a mẫu ngươi đánh, hôm nay tránh thoát đến đây cũng là vì nàng! Được rồi! . . . Đừng ngây ra đấy nữa, mau vào, mau vào đi. . ."
. . .
Vú già nô tỳ ở Vạn gia rất nhiều, khí thế tiền hô hậu ủng, Trình gia quả thực không thể sánh bằng.
Vạn thập tam muội vừa nghe là Thiếu Thương tới, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy ra tiếp đón. Thời điểm chạm mặt nhau ở tiền đường, Thiếu Thương phát hiện tiểu cô nương Thê Thê thế mà có những hai mươi mấy thị tỳ vây quanh —— phía trước bốn người xách đèn dẫn đường, phía sau bốn người tay nâng hộp gấm, xung quanh tám người giơ cao đèn lồng, bên ngoài còn có mấy người cầm theo bó đuốc.
Thiếu Thương im lặng nửa ngày, đồng thời không hiểu sao lại cảm thấy một trận keo kiệt. Đại tiểu thư nhà người ta chẳng qua là đi từ trong nhà ra đến tiền đường, vậy mà phô trương náo nhiệt như quân chủ đi tuần, còn mình rời nhà trốn đi, đại sự như thế mà hai tay lại trống trơn —— quả nhiên là nàng kiến thức hạn hẹp, đông cung nương nương nướng bánh còn một lần nướng hai cái, một cái cho đường, một cái xát muối, quả thực quá xa xỉ rồi.
Vạn Thê Thê là một cô nương có lòng, nàng nâng cái đầu heo mập của Thiếu Thương lên nhìn trái nhìn phải, nội tâm không khỏi buồn bực, vội vàng kêu nô tỳ đưa Thiếu Thương tới chỗ ở của mình. Chờ đến khi trong viện đèn đuốc sáng trưng, Thiếu Thương mới hoảng sợ phát hiện đội ngũ của thập tam muội còn có hơn ba mươi bốn mươi người nữa. Sau đó, lần đầu tiên trong đời nàng được hưởng thụ chế độ chăm sóc sức khỏe cấp bậc vương miện bạch kim ——
Tóc dài chải xõa, nước ấm ngâm chân, khăn lông nóng bỏng phủ lên đầu gối và ngón tay, sau đó lại là cao son nhuận da, huân hương xông áo, trọn vẹn từ trên xuống dưới, Thiếu Thương thoải mái như được đầu thai thêm lần nữa, nàng hài lòng thở dài, trong lòng vô cùng tiếc hận: Sao Vạn bá phụ không sinh con trai chứ, nếu không nàng nhất định bắt Trình lão cha gả mình qua đây!
Ở thế giới còn chưa xuất hiện chế độ phẩm cấp này, quan trật càng nhiều thì càng phân chia vị trí cấp bậc cao thấp, ai còn thật sự dựa vào mấy hộc gạo sinh hoạt qua ngày nữa! Tỉ như Vạn gia, là vọng tộc nhiều thế hệ trong tùy huyện, ruộng đồng trang viên bao phủ hai thành diện tích trong huyện. Về lâu về dài mà nói, mặc dù không gian tấn chức của lão cha nhà mình lớn hơn so với Vạn lão bá, nhưng nếu chỉ nhìn trước mắt, mức độ hào phú của Trình gia tuyệt đối không thể so được với Vạn gia.
Vạn Thê Thê chống nạnh đứng trong phòng, một bên nguyền rủa Doãn Hủ Nga mắc bệnh đậu mùa vĩnh viễn không khỏi được, một bên chỉ huy tỳ nữ vây quanh Thiếu Thương chăm sóc giống như kiến thợ. Thu thập xong xuôi đâu vào đấy, Thiếu Thương sáng bừng một góc bị nàng dẫn đi bái kiến Vạn lão phu nhân.
Một đường đi tới, nội tâm Thiếu Thương cảm thấy bất an, trong lòng nàng hiểu rõ, ngoại trừ những nô tỳ đã bị Tiêu phu nhân xử lý kia, trên đời này chỉ còn Cát thị và Vạn lão phu nhân là có khả năng phát hiện mình không ổn. Dù là người trước, đợi mấy năm sau gặp lại, nàng cũng chẳng còn lo lắng. Ai ngờ khi bước vào Từ Tâm đường phiên bản mới, nàng lại bị Vạn lão phu nhân dọa cho giật mình trước ——
Trong phòng hương thuốc lượn lờ, Vạn phu nhân đang ngồi quỳ trước mặt một vị lão phụ, hầu hạ nàng dùng thuốc.
Mái tóc Vạn lão phu nhân đã bạc trắng, nhưng đường nét gương mặt trái xoan vẫn mười phần rõ ràng như cũ, mũi thẳng môi đẹp, lưng eo thẳng tắp, càng có thể thấy được vẻ anh khí tuyệt trần thuở thiếu thời, chỉ có điều. . . hai mắt bà khẽ nhắm lại, dưới mí mắt bên phải hơi lõm vào, hiển nhiên là con mắt nơi đó đã không còn nữa, đồng thời cũng thiếu mất một bên tai trái.
Dù là dưới ánh nến sáng ngời, nhưng khuôn mặt lão phụ trước mắt vẫn có một loại quỷ dị không nói nên lời, may mà lúc này gương mặt Thiếu Thương vẫn tím bầm chưa tan, nếu không tất nhiên sẽ để người khác nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc không che giấu nổi của nàng. Nàng quyết định mình vẫn nên ít lời một chút thì hơn.
Vạn lão phu nhân bận xiêm y đơn giản, trang sức châu ngọc đều không dùng, chất liệu y phục chỉ yêu cầu mềm mại thoải mái, mái tóc cũng chỉ dùng mộc trâm búi lên gọn gàng. Vì để chăm sóc người có bệnh ở mắt, trong phòng bài trí đơn giản mà tinh tế, những thứ như lư hương chuông ngọc tất nhiên đều không thể xuất hiện.
Thiếu Thương thành thành thật thật hành lễ vấn an Vạn lão phu nhân.
Vạn phu nhân quay đầu, cười nói: "Thiếu Thương đã tới đây rồi thì ở thêm mấy ngày đi. A tỷ của Thê Thê đều xuất giá hết rồi, từ lúc hồi đô thành đến giờ, cả ngày con bé đều nhàn rỗi buồn chán, tiểu tỷ muội hai đứa cùng nhau đọc sách, viết chữ. . ."
Vừa nghe đến "viết chữ", phản ứng đầu tiên của Thiếu Thương là dứt khoát mang mộc giản của Tiêu phu nhân tới nơi này ngồi viết, ai ngờ Vạn Thê Thê đã lập tức kêu gào: "Viết chữ gì chứ, con muốn dạy Thiếu Thương cưỡi ngựa! Còn nữa nha, a mẫu, người nhìn mặt Thiếu Thương xem, đều là họ Doãn kia. . ."
"Thê Thê, con còn không mau ném mấy viên đá trên người đi." Vạn lão phu nhân đột nhiên mở miệng, "Trời cũng tối rồi, con leng keng đầy người như vậy cho ai nhìn, cũng không biết nặng sao."
Vạn phu nhân cười xì một tiếng, Thiếu Thương ra sức nhịn cười. Đích thực hoàn toàn chính xác, dù là ở trong nhà, thập tam muội vẫn ăn mặc lộng lẫy như cũ, chiếc vòng cổ bằng vàng như đồ trang trí cây thông Noel kia vẫn tiếp tục lắc lư vang dội, kể cả là người mù cũng không có cách nào bỏ qua.
Vạn Thê Thê ngượng ngùng giải thích: "Đó là do..., đại mẫu không biết đấy thôi, hiện giờ đô thành đang thịnh hành phong cách ăn mặc này đấy. . ."
"Con tìm cho ta một tiểu nữ nương ăn vận như vậy đến đây, đại mẫu sẽ làm cho con một bộ trang sức giống y như trên người con, nhưng nếu không tìm ra được, con phải tặng ta cái đó." Vạn lão phu nhân thản nhiên nói.
Vạn Thê Thê suy sụp, vô cùng đáng thương nhìn sang mẫu thân, Vạn phu nhân làm bộ như không nhìn thấy. Đúng lúc này Vạn tướng quân mang theo vẻ mặt tươi cười tiến vào. Hiển nhiên là hắn rửa mặt chải đầu rồi mới đến, trên người đã không còn dính nửa điểm mùi rượu.
"Thiếu Thương à, Tử Phù đã về rồi, sự tình ta cũng biết hết rồi, ngươi cứ ở đây thêm mấy ngày, tốt xấu gì cũng phải chờ a mẫu ngươi hết giận đã."
Thiếu Thương cúi người thi lễ, vội vàng nói lời cảm tạ với Vạn a bá. Hiện giờ nàng bầm tím khắp đầu khắp mặt, ngay cả giả vờ ngại ngùng cũng không cần nữa, dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy.
Vạn Tùng Bách rõ ràng đã nghe được câu chuyện vừa rồi, quay đầu nói: "A mẫu à, mắt người không được tiện, thực ra Thê Thê mặc thế này rất là dễ nhìn. . ."
Vạn Thê Thê ngẩng đầu nhìn phụ thân, hai mắt mừng rỡ sáng long lanh.
Vạn lão phu nhân nói: "Ta thích mộc mạc, nhữ phụ thích tối giản, ngươi từ nhỏ lại như vậy, cũng không biết lúc trước có phải bà mụ ôm sai hay không. Có điều, Thê Thê chắc chắn là không có ôm sai."
Vạn phu nhân cùng Thiếu Thương đều cúi thấp đầu, liều mạng không cười ra tiếng.
Vạn Tùng Bách chép miệng, nói với nữ nhi: "Cái đó, Thiếu Thương còn đang đói đấy. Con mau dẫn nàng đi dùng bữa đi. . . Ầy, thuận tiện thay luôn y phục, còn nữa, khụ khụ, về sau đeo ít đi vài món nhé. . ."
Vạn Thê Thê gật đầu cái rụp, lôi kéo Thiếu Thương còn đang nén cười cáo lui.
Vạn Tùng Bách nhìn hai nữ hài ra ngoài, quay đầu cười nói: "A mẫu, hôm nay con. . ."
"Chuyện phiếm để sau hãy nói, hôm nay Lăng Bất Nghi tới thăm hỏi, tất nhiên không phải để nhìn bộ dáng say rượu của ngươi, khách sư đã ở mạc đường chờ thương lượng, mau đi đi."
Trong lòng Vạn Tùng Bách biết đây là lẽ phải, dù lưu luyến nhưng cũng chỉ đành rời đi.
Nhìn trượng phu và nữ nhi đều đã ra ngoài, Vạn phu nhân phất tay cho thị tỳ lui xuống, tự mình thử nước thuốc, nói khẽ: "Quân cô, thuốc đã hơi nguội rồi, hay là con hâm nóng lại nhé?"
Vạn lão phu nhân lại nói "Không cần", sau đó đón lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch. Vạn phu nhân vội vàng dâng nước sạch lên súc miệng, lúc lấy đũa bạc gắp một viên mứt quả lại bị Vạn lão phu nhân lắc đầu cự tuyệt.
"Lần này tốt rồi, mấy tiểu tỷ muội lúc trước Thê Thê kết giao đều không tới đô thành, hiện tại có Thiếu Thương ở bên, con bé sẽ không ngày ngày đều hô hào muốn đi du săn nữa. Suy cho cùng vẫn là tiểu nữ nương, tuổi tác cũng lớn rồi, nên học trinh tĩnh hiền thục thôi. . ." Vạn phu nhân cúi đầu đặt bát xuống.
". . . Có chuyện cứ việc nói thẳng." Vạn lão phu nhân nói, "Đừng một bộ vòng vo như vậy. Huống chi con vòng vo cũng không cao minh cho lắm."
Gương mặt Vạn phu nhân hơi đỏ lên: "Quân cô, người không thấy đó thôi. Một lời không hợp liền tiến lên đánh người, đây nào phải chuyện danh môn thục nữ nên làm? Con biết lời của Hủ Nga không ổn, nhưng cho dù là bị ủy khuất thì cũng có cách giải quyết khác, cớ sao phải cực đoan thô bạo như vậy."
"Vậy con thử nói ta nghe xem, dùng cách gì để giải quyết. Đã nói ra ác ngôn như vậy, còn có thể không tổn hại đến hòa khí sao?"
Vạn phu nhân lúng túng: "Con, con làm sao biết được, nhưng mà, có thể. . . Trước tiên có thể báo với trưởng bối. . ."
"Cho dù phu thê Nguyên Y có biết, nhưng việc nhỏ như vậy còn có thể nói toạc ra thế nào. Cùng lắm là để Doãn nương tử chịu chút trách phạt, làm sao trút được cơn giận?"
Tâm tình Vạn phu nhân xưa nay bình thản, lo lắng nói: "Tại sao nhất định phải trút giận? Nhịn xuống chẳng phải xong rồi sao."
"Người sống trên đời chỉ là một hơi thở, không có tức giận, khác nào cái xác không hồn."
Vạn phu nhân cúi đầu trầm mặc.
Vạn lão phu nhân nói: "Không phải con vốn muốn để Thê Thê kết giao với Trình Ương kia sao? Nhưng cả ngày nay, con bé cùng Trình Ương ăn một bàn, đi một đường, nhưng khi về nhà con có nghe thấy Thê Thê nhắc đến nàng nửa câu không? Trái lại luôn miệng nhớ thương Thiếu Thương, tối nay sợ là hai đứa nó cũng muốn ngủ cùng nhau. Ta cũng nhìn lầm, hóa ra trước đó hài nhi kia đều chỉ giả vờ ngây ngốc trước mặt Cát thị".
Vạn phu nhân khẽ thở dài.
"Không làm thì mới không sai, có làm ắt sẽ có sai. Tuy nói đạo trung dung* có chỗ đáng học hỏi, nhưng trung dung quá một bước sẽ trở thành nhát gan tự vệ." Vạn lão phu nhân nói, "Nếu như Trình tướng quân cũng học theo trung dung gì đó, con cho rằng ta sẽ để Tùng Bách kết bái với hắn sao?! Trong loạn thế, minh hữu không thể vì ngươi đứng ra ngăn cản minh đao ám tiễn vào giờ phút quan trọng nhất, thì còn cần tới làm gì?"
*Đạo trung dung: nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.
Vạn phu nhân sợ hãi: "Quân cô!"
"Thê Thê giống Tùng Bách, Thiếu Thương cũng giống Trình tướng quân. Cha con bọn họ đều là ngươi lòng dạ khoáng đạt không câu nệ tiểu tiết. Y phục Thiếu Thương mặc khi nãy chính là áo cũ của Thê Thê đúng không? Kỳ thực hai năm trước Thê Thê còn giữ lại rất nhiều đồ mới chưa mặc lần nào, nhưng vì vội vã đến bái kiến ta nên không tới khố phòng tìm kiếm. Chính con bé cả người châu ngọc, đầy phòng lộng lẫy, vậy mà lại để cho khách nhân mặc áo cũ, nhưng vẻ mặt Thiếu Thương có nửa điểm bất mãn nào không?"
Mắt trái Vạn lão phu nhân chậm rãi mở ra, con ngươi đã ảm đạm, nhưng tinh quang còn hiện, "Không có, ta trông thấy con bé cử chỉ tự nhiên, ánh mắt thanh tịnh, hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ đó. Thân thiết cảm tạ Thê Thê, đơn thuần xuất phát từ đáy lòng."
Vạn phu nhân căn bản không chú ý tới mấy điều này, nghe bà mẫu nói vậy mới cố gắng nhớ lại những gì vừa thấy.
"Mười mấy năm trước, chúng ta mới tới đô thành, thời điểm mua nhà cũ đã tặng Trình gia căn nhà chếch đó. Đây vốn là có hảo ý, nhưng nếu là hạng người khí lượng nhỏ hẹp, không khỏi sẽ nghĩ "Ta cùng ngươi huynh đệ tương giao, ngươi lại xem ta như bầy tôi tớ, để ta ở trong căn nhà chếch phía sau đại trạch nhà ngươi". Nhưng Trình tướng quân không hề để ý chút nào, còn vui vẻ vì tiết kiệm được một khoản chi tiêu, còn kêu chúng ta nhà gần chiếu cố nhà nhỏ của hắn. Lúc ấy ta liền nghĩ, để hắn cùng Tùng Bách ra ngoài chinh chiến, ta có thể yên tâm rồi."
Ví dụ này rất khiến người khác tin phục, Vạn phu nhân nói: "Đúng vậy! Phải nói rằng Trình tướng quân đối đãi với đại nhân quả thực như thân huynh đệ trong nhà, không không, cho dù là thân huynh đệ cũng chưa chắc đã được như vậy. Tùng Bách lỗ mãng, chiến trận lần trước mấy lần gặp nạn, đều là Trình tướng quân lấy mệnh cứu giúp. Nhất là lần đó, ừm, là lúc Thê Thê tám tuổi, Trình tướng quân cả người đầy máu cõng Tùng Bách trở về, lúc ấy làm con sợ muốn chết!"
Nhớ tới tình hình lúc ấy, nàng vẫn sợ hãi như cũ, "Khó có được là, Trình tướng quân vì Tùng Bách mà bị thương nặng như vậy, Nguyên Y là người kiên cường cỡ nào chứ, nàng ấy nhào vào người Trình tướng quân, nước mắt cũng đều rơi xuống, nhưng đối với chúng ta lại chẳng hề có nửa câu oán hận."
Vạn lão phu nhân chậm rãi nhắm lại mắt trái: "Chọn bạn, không phải con móc tim ra là được, phải biết nhìn người. Aiz, ta cũng già rồi, lời này vốn nên là nói với tôn nhi, dạy hắn nhìn người biết người như thế nào, bây giờ lại ở đây cùng con lải nhải. . ."
Vạn phu nhân cúi đầu: "Đều do con dâu vô năng, không thể sinh sôi dòng dõi."
"Liên quan gì tới con." Vạn lão phu nhân cười xùy, "Một đời như thế, đời đời như thế, tổ tiên đều như vậy, đến phiên chúng ta thì sợ cái gì. . ." Nói đến đây, giọng nói nàng lập tức xoay chuyển, "Cho nên, con coi trọng Doãn gia con cháu đông đúc? Muốn tìm cho Thê Thê một người ở rể?"
Vạn phu nhân vô cùng hoảng sợ, vội vàng dập đầu nói: "Con dâu không dám!"
"Không có gì là dám hay không. Con và a Nguyên thân như tỷ muội, động ý nghĩ này cũng không có gì kỳ quái."
Vạn lão phu nhân nói nhẹ nhàng bâng quơ, phất tay kêu con dâu đứng dậy, "Có điều, con bằng lòng, Thê Thê có bằng lòng không, Tùng Bách có bằng lòng không. Doãn gia bọn họ có không ít nhi lang muốn lập công trạng từ quân đội, chúng ta và Trình gia có thể giúp thì sẽ giúp. Nhưng Doãn thị con cháu đệ tử sum xuê, Thê Thê đương nhiên không ngốc, song suy cho cùng thế đơn lực mỏng. Chờ đến khi chúng ta đều chết rồi, chút gia sản quân cữu con gầy dựng nên này sợ là đều phải đổi sang họ Doãn. . ."
Vạn phu nhân bị dọa sợ, cuống quít dập đầu nức nở nói: "Con dâu tuyệt không có tâm tư ăn cây táo rào cây sung bực này! Con chỉ nghĩ, kén rể vì rể, những gia đình ngang hàng với chúng ta sao có thể đồng ý, nhưng nếu gả đi thấp cửa lại sợ ủy khuất Thê Thê. Vốn dĩ ban đầu Trình gia là tốt nhất, nhưng nhà hắn nhân khẩu thưa thớt, con nào dám mở miệng. Chỉ có A Nguyên, nhà nàng con cháu dòng bên nhiều như vậy, không chừng có thể đồng ý. . ."
Vạn lão phu nhân gật gật đầu: "Ai nói không phải chứ, kén rể chính là phiền phức như vậy đấy. Chỉ có điều, ta khuyên con trước hết vẫn nên từ bỏ ý định này đi. Ta nhìn Tùng Bách yêu thương nữ nhi, mười hai đứa trước đều gả đi ổn thỏa, huống chi Thê Thê là cục thịt trong lòng hắn, nhất định phải gả đi trong phong quang."
Vạn phu nhân nghiêng mặt khóc không thành tiếng: "Tuổi đại nhân không còn ít nữa, dưới gối vẫn trống rỗng. Nếu như không chọn người ở rể, chẳng lẽ phải nhận con thừa tự sao, nhưng những người trong tộc kia. . . Tùng Bách đều đắc tội hết rồi. . ." Nàng không dám nhìn mặt bà mẫu, bởi vì nguyên nhân là ở trên người nàng.
Vạn lão phu nhân nói: "Con quản nhiều như vậy làm gì, không chừng con còn đi trước ta và Tùng Bách đấy. Hai mắt nhắm lại, còn vững tấm lòng kia. Đến lúc đó, cái quan tài gỗ lim tơ vàng kia của ta có thể cho con dùng trước."
Nước mắt trên mặt Vạn phu nhân còn chưa khô, ngơ ngác không biết nên tiếp lời như thế nào. Phong cách nói chuyện của bà mẫu, mấy thập niên rồi nàng vẫn không tài nào quen được, đại khái chỉ có Vạn thái công đã qua đời mới có thể thích ứng được đi.
**********
Trứng: Lăng đại nhân lướt qua như một cơn gió =))