Cho dù Tiêu phu nhân có bất công hay không thì Thiếu Thương cũng phải thừa nhận rằng tố chất chuyên nghiệp của người ta quả thực là không cần nói. Từ tiệc rượu lần đó, không bao lâu sau nàng và Doãn phu nhân đã tạo dựng được mối quan hệ, thư từ lễ vật qua lại nhiều lần. Thế là vào ngày thứ ba Trình nhị thúc rời nhà tầm sư học đạo, Trình Ương vẫn còn khóc đỏ con mắt chưa dừng, lão bộc Doãn gia đã đưa thiệp mời tới.
Trình Thủy rất chi là tiếc hận, lải nhải nếu sớm biết vậy thì đã để Trình Thừa lên đường muộn mấy ngày, tới Doãn gia kết giao với mấy quan văn nho sĩ; còn suýt nữa thì bắt Trình Chỉ đuổi theo đưa Trình Thừa về, kết quả Trình mẫu lương tâm vừa thức tỉnh lập tức kêu gào dù thế nào cũng không được. Hai người Tiêu Tang thì giữ Trình Ương cùng Thiếu Thương lại hung hăng điểm trang một hồi, lần này cuối cùng tâm ý hai chị em dâu cũng đồng nhất, đều chuẩn bị cho hai nữ hài phục trang theo phong cách đoan trang mộc mạc.
Trên đường thuận tiện đi qua tân trạch Vạn gia, cùng phu thê Vạn thị và tiểu nữ nhi Thê Thê tụ hợp, lúc này hai nhà mới một đường đi đến Doãn gia.
"Trước kia ta đã từng đến Doãn gia, người đúng là nhiều thật. Đến bây giờ ta cũng chưa phân rõ ở đó có mấy phòng mấy đinh nữa." Vạn Thê Thê nói chuyện thẳng thắn cởi mở, "Gia mẫu từng nói với ta, cái vị Doãn đại nhân kia vốn không phải gia chủ Doãn thị, đáng tiếc mấy huynh trưởng trước hắn đều bị hãm hại, vào lúc Doãn gia bấp bênh hắn mới lên làm tộc trưởng." Nàng nói xong còn có vài phần đắc ý, bởi vì sau khi phụ thân nàng được thiên hô vạn hoán trông mong, lập tức trở thành gia chủ kế nhiệm của Vạn gia.
Vạn tiểu cô nương lớn lên nở nang tú lệ, đôi mắt phượng to tròn, mặt mũi vóc người giống phụ thân, miệng và cằm giống mẫu thân, trái lại càng thêm xinh đẹp. Hôm nay nàng mang một thân khúc cư váy dài màu hồng phấn, đó là màu hồng tươi tắn rực rỡ nhất từ trước đến nay mà Thiếu Thương được thấy, phía trên vải dệt là những nhánh quỳnh hoa sum suê, phần cổ tay và mép váy được khảm tơ vàng, trên cổ mang một chiếc vòng bằng vàng ròng nặng trịch, trên vòng còn đính một đống bảo thạch mĩ ngọc rực rỡ sắc màu trọng lượng trong phạm vi cho phép, chỉ cần khẽ động là sẽ lập tức phát ra những tiếng leng keng vô cùng vui tai.
Thiếu Thương nhìn chúng lắc lư mà đầu váng mắt hoa, thầm nghĩ đây đúng thật là cha con ruột rồi.
"Thê Thê, muội lại khoe mẽ rồi, biết ba phần nhưng phải phô ra năm phần mới chịu..."
Trình Tụng ngồi trên lưng ngựa, cười ha ha đáp lại ba nữ hài bên trong xe. Trình Vịnh ở một bên cau mày nói: "Niệu Niệu, các muội buông mành xuống, đang ở bên ngoài đấy." Tuy là hắn biết Vạn Thê Thê cố ý nói cho hai muội muội nghe về tình hình Doãn gia, nhưng như vậy cũng không khỏi quá trắng trợn đi.
Vạn Thê Thê trợn mắt nói: "Huynh trưởng đúng thật là, thôi được rồi." Nói xong phất phất tay với Trình Tụng, sau đó kéo màn xe dày nặng xuống, ngăn cách tiếng vang bên ngoài. Nàng quay đầu cười nói với hai nữ hài: "Ta lớn hơn các muội, trong nhà đứng thứ mười ba, hai nhà chúng ta lại không phân khác biệt, các muội cứ gọi ta là thập tam tỷ. Về sau có việc cứ tới tìm ta!"
Trình Ương vội vàng thưa vâng, Thiếu Thương lại cười không nói, Vạn Thê Thê truy hỏi vì sao. Thiếu Thương cười đáp: "Thứ huynh đã sớm nói với ta rồi, nói tỷ là hài tử nhỏ nhất dưới gối Vạn bá phụ, hôm nay nhất định sẽ làm ra dáng a tỷ trước mặt chúng ta."
Vạn Thê Thê ngừng cười: "Trình Tụng đáng ghét cứ thích nói xấu ta. Các muội đừng có nghe hắn!"
Trình Ương sợ nàng không vui, vội vàng chuyển đề tài: "Thập tam tỷ, bệnh phong hàn của tỷ đã đỡ hơn chưa."
Vạn Thê Thê than phiền nói: "Đã sớm khỏi rồi, đại mẫu cứ nhất định bắt ta nghỉ thêm ba ngày, nếu không thiết yến nhà các muội ngày đó ta đã tới rồi."
Thiếu Thương thở dài, nếu ngày đó Vạn Thê Thê tới, có lẽ nàng sẽ không bị tức giận mà đi loạn, cũng sẽ không hội ngộ cái tên quỷ đòi nợ họ Viên kia.
. . .
Doãn trạch cũng ở trong Cẩm Dương phường, phủ đệ không chênh lệch nhiều so với Trình gia, nhưng nơi này được bài trí vô cùng rực rỡ, hơn nữa nhân khẩu đông đúc, chỉ tính số con cháu đứng trước cửa đón khách thôi cũng đã xếp thành nửa hàng, Trình mẫu nhìn mà hâm mộ.
Doãn gia rất nể mặt, Doãn đại nhân đích thân dẫn trưởng tử cùng thứ tử ra cửa nghênh đón đoàn người Trình gia, Trình Thủy cũng là người khôn khéo, hàn huyên chưa được hai câu đã lập tức từ "Đại nhân" thăng cấp thành "Lão huynh", hai người vai kề vai tay nắm tay, càng nói càng hợp ý, ai không biết nhìn thấy còn tưởng là bạn cũ cửu biệt trùng phùng. Vạn Tùng Bách đứng một bên thấy hơi chua chua.
Doãn đại nhân tên Trị, tự Tử Nhậm, tuổi tác và quan trật đều không khác Vạn bá phụ là mấy, vóc người lại gầy gò ôn hòa, chức vị hiện tại là đại Hồng Lư tự tả khanh, thường ngày điển chưởng lễ nghi, phân công quản lý các loại sự vụ như chư hầu, liệt vương, thừa tước, đoạt tước, hôn tang cùng ngoại sứ, triều kiến.
Vạn Tùng Bách không nhịn được bĩu môi.
Nếu bàn về khả năng quyết đoán, dù có một vạn Doãn Trị này cũng chẳng bằng hắn và Trình Thủy. Phong huyện Doãn thị vốn cũng chỉ là vọng tộc địa phương tương tự như Vạn gia, có điều nơi ở của người ta địa thế tốt, gần quê nhà Hoàng đế, cơ bản chân trước Hoàng đế vừa khởi sự, chân sau Doãn gia lập tức chừa đường lui đi theo mặt rồng. Ở thời điểm Hoàng đế khó khăn gian khổ nhất cũng chưa từng rời bỏ, trung thành đi theo chịu khổ, vậy nên dù chẳng lập công lao gì, tài năng bình bình, học vấn cũng thường thường, nhưng sau khi tân triều tạo thành thế chân vạc, Doãn gia vẫn như cũ được chia một bát canh lớn.
Phụ mẫu đi phía trước, mấy người Trình Vịnh thì bắt chuyện với nhóm con cháu Vạn gia, chưa được bao lâu đã nhập bọn cùng nhóm thiếu niên; ba nữ hài được vú già đi theo phía sau, Trình Ương quay đầu nói khẽ: "Xem ra người Doãn gia cũng rất hiền lành."
Vạn Thê Thê bĩu môi: "Đấy là muội chưa gặp người không hiền lành thôi."
Đợi đến khi ba người các nàng được dẫn tới nội đường, sau khi nhìn thấy thiếu nữ được chúng tinh phủng nguyệt kia, Thiếu Thương lập tức hiểu ý nàng.
Vạn Thê Thê cười sảng khoái đúng mực nhưng vẫn tuân thủ lễ nghi, giới thiệu: "Ương Ương, Niệu Niệu, đây là Doãn gia Hủ Nga a tỷ, chỉ lớn hơn ta ba ngày. Hủ Nga a tỷ, đây là hai vị muội muội nhà Trình thúc phụ."
Doãn Hủ Nga dịu dàng quý khí, thần thái yêu kiều kiêu ngạo, thân mang một kiện tam nhiễu khúc cư gấm dệt sa tanh màu hồng kim, đoan đoan chính chính ngồi ở chính giữa nội đường, bên cạnh có một đám tiểu nữ nương còn đang quấn quýt nịnh nọt nói chuyện.
Nàng nghe vậy, trước tiên nhìn quần áo Vạn Thê Thê soi mói, sau đó lại liếc qua hai người Ương Niệu, nũng nịu nói: "Nghe ngươi khoác lác lâu như vậy, còn tưởng hai vị muội muội này là người trên trời, hôm nay gặp mặt, chẳng qua cũng bình thường thôi."
Vạn Thê Thê khinh bỉ: "Ta khoác lác lúc nào. Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp các nàng. Chẳng lẽ lúc ngươi nói chuyện không biết lựa lời hay mà nói sao? . . . Còn không gọi chúng ta qua ngồi đi."
Trình Ương sợ xanh cả mặt, Thiếu Thương lại cúi đầu, thầm nghĩ lại là một tiểu nữ nương muốn ăn đòn đây mà.
Doãn Hủ Nga không chút để ý: "Ba vị muội muội, mời ngồi."
Vạn Thê Thê trừng mắt.
Dưới gối Doãn đại nhân có sáu nam hai nữ, trong đó một nửa là do Doãn phu nhân sinh ra; dưới gối Vạn tướng quân có mười ba nữ không nam, trong đó người lớn nhất và nhỏ nhất là Vạn phu nhân sinh ra. Hai nữ hài đều là mãi sau này mẫu thân nhà mình vất vả mới có được, vậy nên thường ngày không khỏi có chút nuông chiều.
Sau khi Vạn gia trở lại đô thành, Doãn phu nhân không chờ được vội vàng đi tìm tỷ muội thời thơ ấu ôn lại chuyện xưa, ai ngờ hai nữ hài cơ hồ vừa gặp mặt đã gây lộn. Một người cho mình là quý nữ vọng tộc cành vàng lá ngọc, sống dưới chân thiên tử, quen biết với hầu hết quý nhân quyền tước trong thành; một người cho mình là kẻ hiểu rộng biết sâu trời nam đất bắc, há lại chẳng mạnh hơn nhiều cái người thích làm ra vẻ kia.
Nhóm vú già bưng điểm tâm lên, Doãn Hủ Nga bày ra tư thái duyên dáng mời các cô gái thưởng thức: "Cái này gọi là táo tổ yến kim ti, phải qua hơn mười công đoạn mới làm ra được, cũng coi như tỉ mỉ, mời chư vị nếm thử ... Thê Thê, ngươi cùng hai muội muội Trình gia đều chưa được nếm qua phải không. . ."
Nhóm nữ hài ngồi xung quanh hoặc che tay áo cười thầm, hoặc là xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng giễu cợt.
Yến khách lúc bấy giờ, địa vị càng cao tới càng muộn, Vạn gia là do Vạn phu nhân cùng Doãn phu nhân tỷ muội tình thâm nên cố ý đến trước giúp đỡ, thuận tiện dẫn theo Trình gia. Do đó ngoại trừ ba nữ nhi nhà Vạn Trình, mấy tiểu nữ nương đang ngồi phần lớn đều từ mấy gia tộc phụ thuộc vào Doãn gia.
Vạn Thê Thê sao có thể chịu thiệt, lớn tiếng nói: "Lưỡi dao dưới tay ta từng lấy mạng một con báo đốm, tự mình moi tim khoét xương cho phụ thân ngâm rượu. Trước ngự yến gia phụ đã mang tới dâng lên bệ hạ, bệ hạ còn nói "Tướng môn hổ nữ" đấy, các ngươi có vinh hạnh đặc biệt này sao!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt nhóm nữ hài đều trắng bệch, cũng không biết là sợ quang cảnh đẫm máu kia, hay là vô cùng hâm mộ Vạn Thê Thê có thể được hoàng đế chính miệng tán thưởng. Doãn Hủ Nga miễn cưỡng nói: "Được rồi, không nói nữa, mọi người thưởng thức điểm tâm đi."
Vạn Thê Thê tức giận ăn không vô. Thiếu Thương nổi giận, thầm nghĩ lão nương còn nếm qua Tiramisu, kem Haagen Dazs đây này, các ngươi được nếm qua chưa hả!
Trong lòng nàng không thoải mái, cự tuyệt ăn táo tổ yến kim ti kia, chỉ bưng lấy một bát canh bắp ấm nóng. Duy có Trình Ương là tốt tính, nàng cầm đĩa điểm tâm lên, dùng kim bạc cho một miếng vào miệng, nhẹ giọng nói với Thiếu Thương: "Táo tổ yến kim ti này quả thực là mỹ vị."
Ai ngờ nữ hài ngồi bên cạnh các nàng đột nhiên lớn tiếng cười to: "Ôi chao, Trình gia a tỷ nhầm rồi! Cái ngươi ăn không phải táo tổ yến kim ti mà là táo ngọt sữa dê!"
Đám người nhanh chóng nhìn qua, hóa ra táo tổ yến kim ti là dùng tổ yến chưng đường, sau đó khỏa qua mỡ bò rồi chiên lên mà thành, từng viên khéo léo xinh xắn, trắng nhuận như ngọc, dưới lớp vỏ còn ẩn hiện mấy sợi đường mảnh, nhìn như mứt táo nhưng lại không phải táo. Trình Ương không biết nên đã lấy nhầm.
Doãn Hủ Nga cùng đám nữ hài đều cười nghiêng ngả, hết sức vui vẻ, chỉ có sắc mặt Vạn Thê Thê cùng Thiếu Thương là tái xanh, Trình Ương xấu hổ không chịu nổi, tựa như sắp khóc.
Toàn thân Vạn Thê Thê phát run vì tức giận, lớn tiếng nói: "Táo tổ yến kim ti gì chứ, trước khi đến đô thành ta cũng chưa ăn qua, thế thì sao nào?!"
Doãn Hủ Nga chậm rãi đáp: "Chẳng sao cả. Bất quá xem ra giết thú khoét tim cũng chẳng có gì ghê gớm, cũng có thứ chưa được thấy qua."
Vạn Thê Thê thông suốt đứng dậy, hít sâu một hơi: "Hay lắm. Hiện tại thảm hoạ chiến tranh mới vừa kết thúc, bách tính ngoài kia phần lớn đều đang cơ cực đói khát, đi xa một chút không khó gặp được xương trắng đầy đồng, phụ nữ trẻ em khóc lóc nỉ non. Bệ hạ bình định thiên hạ còn chưa được bao lâu đâu, hơn nữa thường xuyên đề xướng tiết kiệm, bây giờ ngươi lại bắt đầu lấy xa hoa lãng phí để đánh giá người khác sao."
Thiếu Thương nhíu mày, tỏ ý tán thưởng loại chiến thuật lên mặt phủ đầu này. Có điều sử dụng phương thức cãi nhau này có rất nhiều hạn chế, đầu tiên chính ngươi phải không được có điểm yếu trên phương diện đó, nếu không kết cục sẽ rất khôi hài, giống như tham quan nói chuyện thanh liêm, ác thú nói chuyện tiết chế, bên trái em yêu bên phải yamete sau đó lại nói chuyện tình yêu hôn nhân xã hội chủ nghĩa.
Quả nhiên, lúc Vạn Thê Thê phẫn nộ đứng lên, kim ngọc trang sức toàn thân nàng ra sức lắc lư, nhất là cái vòng cổ đính đầy ngọc thạch kia ầm ầm rung động, người khác muốn không chú ý cũng khó, đám tiểu nữ nương nghĩ thầm, ngươi ăn mặc thành cái dạng này, đừng làm ra vẻ phân ưu giúp dân chúng khó khăn có được không hả.
Chiêu này không có tác dụng với Doãn Hủ Nga, nàng cười lạnh nói: "Ngươi bớt nói mấy lời đường hoàng đó đi, há miệng bệ hạ ngậm miệng thiên hạ, cũng không nhìn lại xem trên người ngươi mặc cái gì, còn có những thứ mà Vạn gia các ngươi ăn các ngươi dùng." Dù nàng được nuông chiều từ nhỏ, nhưng cũng không phải là người không hiểu thế sự, những thứ nên dạy Doãn phu nhân đều dạy, sao có thể bị mấy câu đạo lý rỗng tuếch đó đánh lui.
"Vạn muội muội vào nam ra bắc, hiểu rộng biết nhiều, chúng ta ở đây chưa thấy qua việc đời, mười mấy năm qua vẫn luôn ở trong đô thành, nghe được là từng tin chiến thắng liên tiếp báo về, nhìn thấy là từng vị hào kiệt tung hoành thiên hạ quỳ rạp trước mặt hoàng đế, cúi đầu xưng thần. Tuy chúng ta chỉ là những nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng cùng hưởng vinh nhục. Đến hôm nay cuộc sống dần tốt hơn, chẳng lẽ vẫn còn phải ăn kham uống khổ?! Hôm nay ta chẳng qua mới chỉ phô bày một chút, lại bị ngươi đổ lên đầu một tràng lý lẽ đó, bất quá cũng chỉ là khoe khoang ngươi trung quân ái quốc biết thời thế, còn chúng ta không biết nhân gian khó khăn mà thôi!"
Doãn Hủ Nga chậm rãi nói, một đám chân chó bên cạnh lập tức nhao nhao phụ họa ——
"Nữ tử thô bỉ, còn tưởng ăn lông ở lỗ là mỹ danh cơ đấy!"
"Các nàng coi đô thành là nơi nào chứ? Chẳng qua chỉ là một đĩa điểm tâm, nếu để bọn họ nhìn thấy nhà hào phú chân chính, chắc là tròng mắt cũng rớt ra mất!"
"Bản thân không được dùng đồ tốt thì không vừa mắt người khác dùng đồ tốt sao! Đây là đố kỵ!"
"Nếu đã hiểu nỗi khổ của bách tính như thế, vậy sao không tự mình mặc quần áo rách nát, làm ruộng trồng trọt, ăn kham uống khổ đi! Cũng không biết có bỏ được một thân vàng bạc bảo ngọc kia hay không!"
. . .
Thiếu Thương thầm thở dài. Đám nữ hài thèm đòn này tuy là đang châm chọc khiêu khích, nhưng cũng không hoàn toàn là nói bừa. Doãn Trị cẩn thận, thường ngày cũng không phô trương giàu có, loại hào phú thế gia chân chính như Ngu hầu, mỗi bữa cơm canh phải tiêu phí cả vạn tiền, nước dùng rửa mặt chải đầu của đám nữ quyến có thể xông hương cả con suối nhỏ phía sau ấy chứ, đó mới là tiêu tiền như nước, lãng phí như mưa, Doãn gia hiện tại nào có đến được mức đó.
Mặc dù Vạn tiểu cô nương ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng hiển nhiên đã chọn sai chiến thuật, đối phó với loại mồm mép này không cần vòng vo làm gì, nên trực tiếp nói thẳng, một đao xuyên tim, sau đó kết thúc trận chiến.
"Doãn nương tử." Thiếu Thương bất chợt lên tiếng, "Tiểu muội tuổi nhỏ ngôn vi*, không biết có thể nói một lời hay không."
*Ngôn vi: lời nói của người có thân phận thấp không được coi trọng.
Doãn Hủ Nga và Vạn Thê Thê đang trừng mắt nhìn nhau giống như chọi gà, nghe vậy lơ đãng đáp: "Trình gia muội muội, ngươi nói đi." Nàng nghĩ trong mấy tiểu nữ nương đang ngồi đây, tuổi Trình Thiếu Thương là nhỏ nhất, có thể nói ra được cái gì?
"Hôm nay là yến khách Doãn gia, Trình gia chúng ta nhận thư mời mà đến, thư mời kia có phải do nhà a tỷ đưa đến không?"
Ai ngờ Thiếu Thương vừa tiến lên đã nói một câu như vậy, Doãn Hủ Nga có mấy phần không được tự nhiên, ậm ừ hai tiếng.
"Trình gia chúng ta là êm đẹp nhận được lời mời của lệnh tôn lệnh đường tới làm khách, nào phải thiếu ăn thiếu uống đến Doãn phủ xin một miếng táo tổ yến kim ti này đâu?" Thái độ của Thiếu Thương vẫn rất ôn hòa.
Doãn Hủ Nga có dự cảm chẳng lành, cố gắng cười nói: "Công phu miệng lưỡi của Trình gia muội muội thật lợi hại, nói vậy giống như là ta bạc đãi các ngươi..."
"Đường tỷ ta thuở nhỏ lớn lên ở nơi hương dã, mấy huyện lân cận đều phải gánh chịu thảm hoạ chiến tranh, mấy năm nay nhân khẩu ruộng đồng mới dần bắt đầu hồi phục. Cho dù là gia đình giàu có cũng vô cùng tiết kiệm, không phải ăn không nổi, mà là không muốn phí hơn mười cái công đoạn để làm điểm tâm, đây là tội lỗi sao?" Thiếu Thương nhìn chằm chằm Doãn Hủ Nga, sắc mặt đã lạnh đi.
Doãn Hủ Nga không cười nổi nữa, nhóm nữ hài cũng dần yên tĩnh trở lại.
"Ta thì lớn lên ở đô thành, nhưng gia phụ gia mẫu ở tiền tuyến chém giết trong máu lửa, chẳng lẽ là để chúng ta ở nơi đô thành bình an này ăn uống thả cửa?! Vậy nên ta cũng không biết đến táo tổ yến kim ti này, đây là tội lỗi sao!" Thanh âm Thiếu Thương dần cất cao.
Doãn Hủ Nga giấu ngón tay đang hơi run rẩy vào tay áo, tỳ nữ bên cạnh thấy chuyện không ổn, vội vàng lén lút chuồn ra cửa.
"Nhà Thê Thê a tỷ cũng không kém Doãn gia, nhưng nàng cũng không biết đến thứ điểm tâm này, chẳng lẽ là do Vạn gia dùng không nổi ư. Không phải. Là bởi vì mười mấy năm qua nàng một mực theo cha chinh chiến ở bên ngoài, ngày ngày đi theo Vạn bá mẫu trợ giúp gia quyến quân nhân thương vong, thu xếp cho bách tính chạy nạn còn không kịp, nào có nhàn hạ thoải mái mà phí hơn mười cái công đoạn để làm điểm tâm."
Từng câu từng chữ của Thiếu Thương âm vang, ánh mắt đảo quanh một vòng, mấy tiểu nữ nương vừa mới mở miệng mỉa mai đều lảng tránh ánh mắt nàng, không dám cùng nàng đối mặt.
"Ba người chúng ta đều không biết đến thứ điểm tâm này, chẳng lẽ đây là chuyện vô cùng xấu hổ, khiến cho chư vị a tỷ đây không ngừng cười nhạo như vậy." Thiếu Thương từng bước một tiến sát, nhóm nữ hài không thể nói thêm được lời nào, có mấy người thậm chí còn lộ vẻ hổ thẹn.
Thiếu Thương đẩy bàn ăn ra, trong giọng nói hàm chứa nộ khí: "Chư vị a tỷ có thể hưởng dụng những món sơn hào hải vị này, trên dựa vào trời xanh phù hộ, dưới dựa vào bệ hạ thức khuya dậy sớm, toàn triều văn võ tận tâm tận lực. Sau đó các vị lại ỷ vào phần phúc phận này đến giễu cợt tỷ muội chúng ta?! Hôm nay Trình gia được mời tới làm khách, chẳng lẽ là đến để nhận cái nhục nhã này sao?!"
Bị quở trách như vậy, da mặt Doãn Hủ Nga đã xanh lét, thầm mắng mồm miệng Thiếu Thương thật lợi hại, đây quả thực là không tha ai mà. Lần này nàng rốt cuộc không duy trì nổi tư thái ưu nhã nữa, vội vàng ngồi thẳng lên, bổ cứu nói: "Trình gia muội muội quá nghiêm túc rồi, chúng ta nào có giễu cợt, chẳng qua chỉ là trò đùa nho nhỏ thôi! Chỉ là trò đùa mà thôi!"
Vạn Thê Thê cuối cùng cũng đuổi kịp tiết tấu trận chiến, cười lạnh nói: "Hôm nay là lần đầu tiên hai vị muội muội Trình gia đến nhà ngươi, ngoài ta ra các nàng không biết ai cả. Các ngươi rất thân thuộc sao mà đùa giỡn như vậy. Trước giờ ngươi đều nói giỡn với khách đến nhà chơi như vậy sao? Ta phải thử hỏi Doãn bá mẫu mới được."
Doãn Hủ Nga bị bức cho sắc mặt đỏ cả lên, kích động hô: "Ai giễu cợt các ngươi chứ! Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ vu oan người khác! Các ngươi nói..." Nàng hốt hoảng chỉ xung quanh, "Các ngươi nói đi, vừa nãy chúng ta nào có giễu cợt, đúng hay không? Có đúng hay không?"
Đám nữ hài xung quanh vội vàng xác nhận, thi nhau biểu thị không có chuyện giễu cợt.
Vạn Thê Thê thấy các nàng chơi xấu, lại sắp nổi cơn giận, ai ngờ đột nhiên bị Thiếu Thương kéo lấy tay áo, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt Thiếu Thương lộ vẻ tươi cười, gằn từng chữ: "Xem ra, khi nãy quả thực là các vị tỷ tỷ không giễu cợt chúng ta?"
Đám nữ hài vội đáp "Không phải không phải".
Thiếu Thương nhìn thẳng vào Doãn Hủ Nga, nói: "Thế nhưng chúng ta ít kiến thức, ngay cả chút điểm tâm cũng không nhận ra!" Giọng nói nàng uyển chuyển, dường như đang đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay.
Doãn Hủ Nga thấy miệng mình đắng ngắt, chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Không biết thì không biết. Có gì ghê gớm đâu." Nhóm tiểu nữ nương cũng liên thanh phụ họa.
Thiếu Thương mỉm cười kéo Vạn Thê Thê ngồi xuống, lại quay đầu cười nói với Trình Ương: "Đường tỷ, tỷ tiếp tục ăn đi. Căn bản không có ai giễu cợt tỷ, chư vị a tỷ đây chỉ là quá thích cười. Có điều sau này nếu muốn cười thì cũng nên phân biệt thời gian địa điểm, miễn cho người khác hiểu lầm..."
Lần này không những không ai giễu cợt, mà nhóm nữ hài ngay cả cười cũng không dám.
Trong lòng Vạn Thê Thê cực kỳ thống khoái.
Nếu lúc này trước mặt nàng có rượu, nàng nhất định phải uống ba chén lớn mới thỏa, nếu lúc này đang trên trường đua ngựa, nàng nhất định sẽ thúc ngựa giơ roi, vượt thành chạy nguyên một vòng mới đã! Hiện tại nàng rốt cuộc lý giải được tâm tình của lão cha khi kết bái cùng Trình thúc phụ, giờ phút này nàng hận không thể kêu người bày hương án đốt giấy vàng trảm đầu gà, sau đó lập tức kéo Thiếu Thương đi cắt máu ăn thề kết nghĩa anh em!
—— Ầy, chủ ý này rất hay, lát nữa đi bẩm đại mẫu và a phụ luôn mới được.
Vạn Thê Thê khó nén vui mừng, quay đầu lớn tiếng nói với Thiếu Thương: "Khi ta ở bên ngoài có nghe qua một câu tục ngữ. Chính là "Dám làm không dám chịu, không bằng rùa rụt đầu" ! Ha ha. . . Ha ha. . . !"
Nàng cất tiếng cười to, sắc mặt Doãn Hủ Nga vô cùng khó coi, ngạo khí của nàng không kém Vạn Thê Thê chút nào, khi nãy tự vả miệng đã là hành động bất đắc dĩ, hiện tại nhận chế giễu trực tiếp như vậy, sao còn có thể nhẫn nhịn?!
Mắt thấy hai nữ hài lại sắp trở mặt, lúc này một thiếu phụ mặc hoa phục đột nhiên từ bên ngoài bước vào, ánh mắt Doãn Hủ Nga sáng lên: "Trưởng tỷ..."
Doãn thị quan sát bốn phía, quả nhiên thấy sắc mặt nhóm nữ hài đều không được tốt, bầu không khí trong nội đường gần như là giương cung bạt kiếm.
Nàng trừng Doãn Hủ Nga một cái, vờ giận nói: "Muội ấy, làm chủ nhà tiếp khách như vậy sao? Tự muội lười biếng, lại kéo cả các vị muội muội cũng ngồi với muội hả. Rời tiệc sớm cũng không dẫn các vị tỷ muội đi dạo vườn một vòng, một đám nữ nương buồn bực trong phòng ấp trứng đậu mầm đấy à?!"
Doãn Hủ Nga có ủy khuất, Vạn Thê Thê muốn cáo trạng, hai nữ hài đều đang muốn mở miệng, ai ngờ Doãn thị kia lại giành trước một bước, cười nói: "Thê Thê, Doãn bá mẫu tìm muội đó. . . Hủ Nga cũng đừng thất thần nữa, a mẫu cũng bảo muội qua đấy..." Sau đó nàng lại hướng về phía đám nữ hài chung quanh cười nói, "Vườn nhà ta tuy hơi nhỏ, nhưng gần đây mới trồng vài khóm đông trúc tươi mới, cong cong uốn lượn, dáng dấp rất mới lạ, để ta dẫn các muội muội đi xem được không?"
Nhóm nữ hài đều đáp ứng, Thiếu Thương không thể không lồng tay vào áo, Trình Ương nén giận, không thốt một lời.
Sau đó, không đợi hai kẻ khiến người khác đau đầu kia lại lần nữa gây lộn, Doãn thị đã nhanh chóng gọi tỳ nữ đưa các nàng đi, còn không ngừng thúc giục, bọn họ không nói thêm được dù chỉ là một câu, rất giống áp giải phạm nhân.
Còn Doãn thị thì một tay kéo Trình Ương cùng Thiếu Thương, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: "Lần đầu hai vị muội muội Trình gia tới nhà ta, vốn nên phải khoản đãi thật tốt. Ấu muội nhà ta xưa nay là người thành thật, chuyện gì cũng không giữ được trong lòng, huống chi trưởng bối hai nhà có ý giao hảo, hai vị muội muội đều là người đại lượng phúc lớn, có chuyện gì không hay thì để nó qua đi nhé..."
Trình Ương nghĩ oan gia nên giải không nên kết, liền thấp giọng đáp ứng.
Thiếu Thương lại giữ im lặng, nàng cười lạnh trong lòng: Đánh một bạt tai rồi lại cho táo ngọt. Cái gì mà đại lượng phúc lớn, chẳng lẽ tiếp tục tranh luận về chuyện này thì chính là không độ lượng không có phúc sao?
Một mạch đi đến vườn, có cơn gió lạnh thổi qua, Thiếu Thương bất chợt bừng tỉnh.
Việc này không cho qua thì còn có thể thế nào đây? Lần này Vạn Thê Thê đi như vậy, tất nhiên kỳ mẫu sẽ lệnh cho nàng không được phép nhắc đến chuyện này, những tiểu nữ nương khác cũng vậy. Lại nói, chẳng lẽ vì chút chuyện cãi nhau của tiểu nhi nữ mà khiến Trình lão cha kết thêm kẻ thù sao? Lão cha yêu thương mình như thế mà.
Nàng buồn bực suy nghĩ, có vướng bận thật là không tốt, không tim không phổi mới có thể không cố kỵ điều gì, muốn làm một người bản tính lạnh bạc quả thực cũng chẳng dễ dàng.
**********
Lời Editor: Dạo này tình hình dịch bệnh căng thẳng, mọi người hạn chế ra đường và nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe cho bản thân và gia đình nhé. Mong là Covid sớm qua để chúng ta có thể trở lại nhịp sống bình thường.