Thiếu Thương dựa vào cửa sổ xe ngựa, một tay vén rèm một tay giữ mạng che mặt, không ngừng nhìn quanh bên ngoài —— Đây là thói quen gần đây nàng mới hình thành. Bất luận đi nơi nào, phàm là đường chưa đi qua nàng sẽ một mực quan sát cả con đường, như vậy trong lòng mới xem như không trống trải.

Cũng may lúc này dân phong không câu nệ nữ tử xuất đầu lộ diện, nhưng buồn cái là đường xá lại không được đẹp: Đất vàng đường vững, đáng hận là gió cát đập vào mặt; đường đá sạch sẽ nhưng lại xóc nảy gập ghềnh. Haiz, nàng hoài niệm biết bao những con đường nhựa cùng xi-măng.

Trình Ương ngồi phía đối diện nhìn qua nàng, có chút xuất thần.

Nàng nghe Mục Túc nói, lần đầu các huynh trưởng mang Niệu Niệu ra ngoài, không có đi đến phố phường huyên náo sầm uất cũng không đi xem cung thành nguy nga rực rỡ, mà kêu người đánh xe kề sát bên trong tường thành đi một vòng, bỏ ra thời gian trọn vẹn vài ngày. Mỗi ngày đều ra ngoài từ lúc bình minh, đến giờ lên đèn mới trở về, đến ngày cuối cùng bá mẫu thiếu chút nữa lại muốn nổi giận, kiềm chế lắm mới nhịn được.

". . . Đường tỷ, tỷ biết không." Thiếu Thương chợt từ cửa sổ xoay đầu lại, cười khanh khách nói, "Phàm là xây dựng đô thành, tất yếu phải nhìn một núi hai sông ba địa thế. Nói cách khác chính là, lưng dựa núi lớn, thủy hệ dày đặc, địa thế bằng phẳng mà hùng vĩ rộng lớn." Tốt hơn hết là trước có quan sau có ải, thuận tiện đóng quân trữ lương, dân cư sinh sôi.

Trình Ương trông thấy bộ dáng hưng phấn giống như trẻ nhỏ của nàng, liền cười nói: "Không chỉ đô thành, sau này muội ra bên ngoài nhìn thử, sẽ biết những danh gia vọng tộc kia xây ổ bảo* cũng là như vậy."

*Ổ bảo: một loại hình kiến ​​trúc phòng thủ dân gian, có nguồn gốc từ thời Hán Vũ Đế.

Thiếu Thương lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ: "Nhà chúng ta không có ổ bảo, a phụ chỉ xây lại nguyên quán tổ trạch thôi." Cho tới bây giờ, Trình gia cũng là gia tộc có cách cục địa chủ làm quan. Thực ra ngẫm lại, mình đơn giản trực tiếp dùng con số để đánh giá những gia tộc kia là rất nông cạn, còn rất nhiều giới hạn nhân tố khác chưa suy xét qua.

Thiếu Thương làm mặt quỷ hài hước với Trình Ương, sau đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Quan sát toà thủ phủ hùng vĩ khổng lồ này, nhìn từ trên xuống chính là một hình chữ nhật nằm dọc, tường thành dày nặng bao quanh bốn phía đông tây nam bắc, cao vút tận mây, mười mấy cánh cổng thành phân bố rải rác ở các mặt. Đến giờ nàng vẫn chưa được ra khỏi thành.

Trình gia phát tài muộn, cũng giống như nhà cửa, vị trí trung tâm náo nhiệt nhất đã bị nhà khác chiếm mất, kho hàng Trình gia gần như dán sát tường thành, ngồi xe phải mất gần nửa canh giờ mới đến nơi, đường đi phần lớn lại còn đổ vỡ gập ghềnh, so với lúc trước nàng vòng quanh thành vất vả hơn nhiều.

Xây dựng kho hàng này đương nhiên là chủ ý của Tiêu phu nhân, Trình gia nhân khẩu ít, không ít lễ vật được tặng chất đống trong nhà chỉ tổ uổng phí, không bằng bán lại cho cửa hàng lấy lợi nhuận; hơn nữa căn cứ vào vật giá leo thang, có thể sớm chút tích trữ ít vải vóc củi than. Nói đơn giản chính là dùng để lưu thông, trữ hàng và trung chuyển.

Hai vị tiểu thư chủ gia đại giá quang lâm, lại còn là đến kiểm kê hàng hóa, quản sự kho hàng đương nhiên vạn phần cung kính, mở bốn cánh cửa ngay chính diện, lại dẫn hơn mười nô bộc đứng chờ một bên, rất giống nghi thức cắt băng khánh thành của tiệm gội đầu trên trấn.

Trình Ương bị xóc đến mặt mày xanh mét, Mục Túc hận không thể vác cả người nàng cõng xuống xe, có điều Trình Ương không muốn làm mất uy phong của Tiêu phu nhân, cố gắng chịu đựng tự mình xuống xe, sau khi hỏi han vài câu liền xốc lại tinh thần, đi theo quản sự dẫn ra phía sau kiểm hàng. Thiếu Thương mặc kệ hàng này nhiều bao nhiêu, tấm thân nhỏ bé này của nàng vừa mới dưỡng tốt xong, không thể lại phạm sai lầm nữa, thế là liền để Liên Phòng chăm sóc, đến tiền đường ngồi nghỉ ngơi lấy sức.

Hớp vài hơi sữa đặc ấm áp trộn sợi gừng lót bụng, lúc này Thiếu Thương mới cảm thấy dần lấy lại sức lực, quan sát đánh giá bốn phía.

Trung tâm tiền đường xây một bếp lửa khổng lồ hình vuông bằng đất, hơi nóng ấm áp tỏa ra khắp phòng, Thiếu Thương ngồi một mình ở phía trên. Nhìn sang bên trái, bảy tám nô bộc đang ngồi thành một hàng trong kho, thần sắc niềm nở, lại nhìn sang bên phải, thị tỳ đi theo từ dinh thự cũng ngồi thành một hàng, vẻ mặt nghiêm túc. Nội tâm Thiếu Thương mừng rỡ, chủ tịch hội học sinh cũng không được phô trương thế này đâu nhé!

Thiếu Thương đang muốn đứng dậy, ai ngờ bên ngoài chợt vang lên tiếng thét ghìm dây cương, theo đó là một loạt âm thanh bánh xe lọc cọc, chỉ thấy một cỗ xe ngựa vuông vức mui xe phủ gấm dừng trước cửa kho hàng, hai con ngựa cao to khỏe mạnh mập ú không ngừng hí lên, lỗ mũi phun ra hơi thở trắng xóa, hai đồng tử thân mang khoác gấm nhảy xuống xe đứng sang hai bên, phía sau là một vị công tử trường thân ngọc lập mặc hoa phục chậm rãi bước xuống.

Thiếu Thương nheo mắt, tên này sao lại tới đây rồi.

Một tên đồng tử tiến lên, lớn tiếng nói: "Công tử nhà ta xa xa trông thấy ký hiệu nơi này, xin hỏi có phải là kho hàng thuộc sở hữu của Khúc Lăng hầu Trình tướng quân phủ hay không? Bởi vì đường xá xa xôi, chuẩn bị không đủ nên muốn thỉnh cầu chút than lương."

Thiếu Thương trầm mặt, không nói một lời. Phó quản sự đứng bên cạnh trông thấy thế, tưởng rằng tiểu nữ nương e thẹn, liền chạy chậm đến trước cửa, cao giọng trả lời: "Có phải xe ngựa của phủ đệ Viên hầu Cẩm Dương phường? Trời đông giá rét, công tử không ngại vào tiền đường nghỉ ngơi một lát, lão nô sẽ đi chuẩn bị." Trên xe ngựa kia cũng có ký hiệu gia tộc rõ ràng, lão bộc ở đô thành đã lâu tất nhiên nhận ra.

Ai ngờ Viên Thận không tiến lên cũng không nói lời nào, tiếp tục nhàn nhã đứng trước xe ngựa, ánh mắt lại nhìn vào trong tiền đường, vô tình hữu ý mà quét qua người nào đó. Thiếu Thương cắn cắn môi, đây là tới cửa đòi nợ sao.

Viên Thận thấy Thiếu Thương giả ngu không tỏ thái độ, hàng mày tú lệ hơi nhướng lên, cất bước muốn tiến vào kho hàng; lúc này Thiếu Thương mới thông suốt đứng dậy, chắp tay làm động tác vái chào, cười gượng nói: "Hóa. . . Hóa ra là Viên công tử, cách gia yến lần trước đã mấy ngày không gặp. Gia huynh vô cùng mong nhớ công tử, chẳng biết khi nào lại có cơ hội lần nữa thơ ca phụ xướng..." Mẹ nó, nàng bịa không nổi nữa rồi!

Phó quản sự kia lộ ra ý tán thưởng, cảm thấy tiểu thư nhà mình giọng điệu đúng mực, tư thế ưu mỹ, thái độ không xa không gần, không như mấy tiểu nữ nương kia trong đô thành, vừa gặp được Thiện Kiến công tử liền giống như gấu chó thấy mật.

Viên Thận cười nhẹ nhàng, nói: "Sợ là tiểu thư nhớ sai rồi, hôm đó Tử Túc hiền đệ nói lần sau muốn thảo luận về phú, không phải thơ." Hắn cố ý dừng lại một chút ở chữ cuối cùng, ý tứ rõ ràng.

Thiếu Thương cố nén xuống một ngụm máu: CMN!

Viên Thận thấy nàng không nói lời nào, lại tiến lên một bước: "Nghe Tử Túc hiền đệ nói, tiểu thư cũng không quá yêu thích phú của Khoái Thông* đúng không?"

*Khoái Thông: tên thật là Khoái Triệt, là biện sĩ du thuyết cuối thời nhà Tần, đầu thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Trong Sử ký, Tư Mã Thiên vì kiêng tên huý của Hán Vũ Đế là Lưu Triệt nên viết tên ông là Khoái Thông.

Phó quản sự kia cùng cả nhóm nô bộc chung quanh đều nhìn về phía Thiếu Thương, N gương mặt tôn sùng.

Nội tâm đám người: Bên ngoài đều đồn rằng nữ nhi út của phu nhân bị Cát thị nuôi hỏng rồi, thô bỉ ngang ngược, không ngờ lại có thể cùng Thiện Kiến công tử tài danh khắp đô thành luận từ phú, quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, gốc rễ tốt, dù thế nào cũng không hỏng được!

Thiếu Thương bị đám người nhìn khiến trên mặt cũng phát nóng, hận không thể tóm lấy Viên Thận đánh cho một trận Thất Thương quyền*, trong bụng không ngừng mắng thầm: Cái gì mà Khoái Thông, ta chỉ biết Thông trong Thân Thông* linh hoạt với cẩu thí bất thông* thôi. . . Được, nàng hiểu ý của thằng nhãi này rồi!

*Thất Thương quyền: là môn quyền pháp trấn sơn của Phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long ký.

*Thân Thông: một doanh nghiệp Trung Quốc chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực chuyển phát nhanh.

*Cẩu thí bất thông: rắm chó không kêu, ý chỉ người khác nói chuyện hoặc văn chương không thông suốt, không lưu loát.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nàng nhắm mắt lại, nhận thua: "Công tử nói đúng, là phú, không phải thơ." Mấy chữ cuối cùng nàng cơ hồ là gạt qua kẽ răng.

Viên Thận biết nàng nhận thua, cười đến ý xuân dào dạt, càng làm nổi bật ngũ quan thanh tú, người như mỹ ngọc. Nụ cười này quá không theo lẽ thường, khiến cho hán tử trung niên vẫn luôn ngồi ở vị trí xa xa kia giật nảy mình, đi theo công tử nhà mình nhiều năm như vậy, nụ cười thật tình hay giả ý hắn vẫn phân biệt được. Hắn vội vàng liếc nhìn vị tiểu thư đứng trong nội đường kia, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân như điêu như mài.

Lúc này hạ bộc khi nãy được phó quản sự phái đi đã khiêng một bao lớn củi than trở về, đại hán trung niên kia tung người xuống xe, xách bao tải lên nói tiếng tạ ơn, sau đó lại dâng lên một túi vàng thỏi coi như lệ phí. Phó quản sự liên tục khoát tay nói: "Chút đồ nhỏ nhặt như vậy, nếu như lấy tiền của công tử, chủ nhân còn không trách phạt lão nô sao, tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể!"

Hán tử trung niên kia liền thu lại túi tiền, ai ngờ Viên Thận vẫn không đi, nghiêng đầu nhìn về nơi xa phía trước, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Thiếu Thương một cái, lúc này mới chắp tay cáo từ.

Người đi rồi, dư âm vẫn dập dờn. Phó quản sự kia không ngừng tán thưởng Viên Thận quả nhiên phong nghi hiên lãng hơn người vân vân, nhóm nô bộc còn lại cũng đều xì xào bàn tán, hoặc là ca tụng hoặc là thán phục.

Thiếu Thương cúi đầu trầm tư.

Nàng cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn, cần phải sửa ngay lập tức. Sau một hồi suy nghĩ, nàng hỏi phó quản sự: "Hai bên trái phải kho hàng nhà chúng ta lần lượt là gia đình nào, ngày thường không biết có lui tới hay không?"

Phó quản sự đáp nói: Bên trái là một gian hàng cũ chế tương vỏ quýt, quanh năm đều cung cấp hàng hóa cho các thực lâu trong đô thành, bên phải cũng là kho hàng của một gia đình, có điều hàng trữ đều là vật liệu gỗ đá các loại dùng trong xây dựng, phía sau chính là một con ngõ nhỏ nối thẳng tới tường thành.

Trong lòng Thiếu Thương sáng tỏ, sau đó liền nói muốn đi bốn phía nhìn xem.

Còn chưa dạo được hai vòng, nàng liền ngăn nô bộc lại bên trong kho hàng, chỉ dẫn theo tỳ nữ của mình đi về phía con ngõ kia, nói là muốn nhìn quang cảnh xung quanh một chút. Đi đến đầu hẻm, nàng để lại mấy thị tỳ khác, lại tiến về phía trước hơn mười bước, quả nhiên trông thấy một góc ngoặt xuất hiện phía trước, Thiếu Thương lại để lại Liên Phòng cùng a Mai rồi phân phó "Nếu như nghe thấy tiếng kêu của ta, lập tức gọi mọi người đến tìm ".

Xoay qua chỗ ngoặt, chỉ thấy chiếc xe hoa lệ kia của Viên gia thình lình đậu ở đó. Viên Thận khoác một kiện áo choàng lông trắng như tuyết, hai tay đang cầm một cái lò sưởi ấm áp bằng bạch ngọc chế tác khéo léo, ngón tay thon dài như ngọc, phảng phất không thể phân biệt được cùng ngọc lô kia.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười mỉm đứng trước xe, lẳng lặng chờ ở nơi đó, hai đồng tử cùng xa phu cũng không biết đã tránh đi nơi nào rồi.

Vị trí nơi kho hàng tọa lạc vốn rất yên tĩnh, ngõ nhỏ này lại càng quạnh quẽ không người, Thiếu Thương lạnh lùng nhìn hắn một hồi, trực tiếp đi qua, cách hắn ít nhất ba thước mới dừng lại: "Viên công tử có gì chỉ giáo?"

Lần này Viên Thận cũng không vòng vèo, hỏi thẳng: "Tiểu thư phải chăng đã truyền lời cho Tang phu nhân hay chưa."

"Chưa." Thiếu Thương thẳng thắn nói, "Ta vốn cũng không muốn thay ngươi truyền lời."

Viên Thận bình sinh rất ít khi nổi giận, nhưng cũng không khỏi không vui trong lòng: "Nếu đã như vậy, ngày đó tại sao đáp ứng tại hạ. Tiểu thư có biết đạo lý nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."

Lông mi Thiếu Thương cũng không động lấy một cái: "Ta nuốt lời đấy, thì sao nào." Ngươi còn có thể đánh ta một trận sao.

Viên Thận cau mày, giống như lần đầu tiên quen biết nữ hài trước mặt, tinh tế đánh giá nàng một phen —— Tướng mạo non nớt dễ thương là thế, lại sinh ra tính tình quái đản kỳ lạ bậc này, đoán chừng khắp đô thành cũng tìm không được mấy người.

Kỳ thực hắn cũng không nhất định phải truyền lại câu nói kia, chẳng qua đợi mấy ngày mà không có tin tức gì, liền đoán được nàng căn bản không có ý định tuân thủ lời hứa, sau đó một bụng tức giận, trái lại muốn làm đến cùng.

Sáng nay, sau khi tùy tùng vẫn luôn theo dõi môn trạch Trình gia về bẩm báo, tự mình liền leo lên xe ngựa một đường xóc nảy đi theo nàng, thực ra chỉ muốn đối mặt chất vấn một phen. Chuyện cho tới bây giờ, chính hắn cũng không phân rõ đến tột cùng là hắn muốn thay tôn trưởng phân ưu, hay chỉ vì tức giận tiểu nữ nương mỹ mạo xảo trá này. Nếu để cho đám đồng sài* biết chuyện, nhất định sẽ cười hắn từ trên triều đường cười xuống dưới đài mới thôi.

*Đồng sài: người cùng lứa.

Viên Thận cẩn thận suy nghĩ, cho rằng không thể chỉ có một mình mình không thoải mái.

Thế là hắn giận tím mặt, bước mấy bước tới gần Thiếu Thương, thanh âm lạnh lùng nói: "Chuyện trên đời này chẳng qua cũng chỉ có ba loại: khẩn thiết muốn nhờ, uy hiếp, dụ dỗ. Tiểu thư nếu đã không muốn nói chuyện tử tế, tại hạ cũng có biện pháp khác!"

Thiếu Thương giật mình, liền lùi lại mấy bước. Nàng vẫn luôn cảm thấy nàng và Viên Thận là người đồng lứa, nhưng khi hai người vừa đứng gần, nàng ngay lập tức có thể cảm nhận được cơ thể cao lớn cùng khí thế áp bách mà hắn mang lại. Khi nãy hắn mới hơi tới gần, trong thoáng chốc nàng mơ hồ ngửi được hương tùng thơm mát đạm nhiên, phát giác phải ngửa cổ mới có thể trò chuyện chính diện với hắn.

Nàng đương nhiên nghe ra ý uy hiếp trong lời Viên Thận, đây cũng là chuyện khiến nàng u sầu. Bản thân mình chỉ là một tiểu cô nương không có chút tài nguyên nào trong xã hội, Viên Thận này lại là nhân vật cao minh đã lăn lộn trong triều đình mấy năm, nếu như thật sự chọc giận người ta, lòng dạ hắn hẹp hòi, nhất định muốn trả thù thì phải làm sao bây giờ?

Thiếu Thương đang lo lắng, ai ngờ sắc mặt Viên Thận lại biến chuyển, cười nói: "Nói ra cũng là tại hạ không phải, vô duyên vô cớ lại kêu tiểu thư đi truyền lời. Hay là thế này, tại hạ cũng có chút ngón nghề không đáng nhắc tới, nếu tiểu thư giúp ta truyền lời, tương lai ta nguyện thay tiểu thư làm một việc, xem như hồi báo."

Thiếu Thương hứng thú: "Chuyện gì cũng được?" Nàng nghe giọng hắn có xu thế chậm lại, tâm tư lập tức lại linh hoạt. Nàng không phải Triệu Mẫn Quách Tương, nhất định sẽ sử dụng cái hứa hẹn này cho thật tốt.

Viên Thận thấy cá đã cắn câu, cười nói: "Đương nhiên. Ngoại trừ ngỗ nghịch mưu phản, thất tín bội nghĩa, không thể lấy ngươi, ngoài ba chuyện này ra, còn lại đều có thể."

Thiếu Thương đang muốn gật đầu, vừa nghe được cái cuối cùng liền suýt nữa nghẹn chết: "Ngươi ——!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trướng đến đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Viên Thận, giống như một con sói nhỏ. Nàng cũng không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện, không nghe ra câu nói này đơn thuần chỉ là đùa giỡn. Nàng nén giận, cười lạnh nói: "Công tử thường ngày chắc là nghe nhiều lời nịnh hót rồi, ta khi nào thì nói muốn gả cho ngươi! Ta khuyên công tử nên tỉnh táo một chút, chớ coi lời khách sáo của người ta tưởng là thật, còn thật sự cho mình là tinh tú hạ phàm sao..."

Lời còn chưa dứt, Viên Thận lại mỉm cười cắt đứt: "Hóa ra tiểu thư chưa từng có suy nghĩ này, vậy thật khiến tại hạ giật mình rồi, hôm nay gặp mặt không phải do tiểu thư dẫn tại hạ tới sao."

Khuôn mặt Thiếu Thương sắp bốc cháy đến nơi, cuống quýt dậm chân, giận đến mức nói cà lăm: "Ngươi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì đấy, rõ ràng là ngươi. . ."

"Nếu tiểu thư không có ý nghĩ khác với tại hạ, vậy tại sao trước đáp ứng rồi sau lại nuốt lời, không phải chính là muốn dẫn tại hạ tới đây gặp mặt sao? Nếu tiểu thư thật sự không muốn có liên quan với tại hạ nữa, vì sao không sảng khoái mà truyền lại câu nói kia cho Tang phu nhân, từ đó hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

—— Hắn nói rất có đạo lý, nàng cãi không nổi.

Thiếu Thương ngây dại. Nếu nàng không phải người trong cuộc, không chừng cũng sẽ cảm thấy đây là thủ đoạn để câu trai.

Viên Thận thấy nữ hài ngây ra như phỗng, cũng không còn bộ dáng cao ngạo mỉa mai như vừa nãy, thở dài một hơi, trong nháy mắt lại cảm thấy khuôn mặt mờ mịt của nàng vô cùng yếu đuối đáng thương.

Trong lòng hắn mềm nhũn, hòa nhã nói: "Ngươi đến tột cùng vì sao không chịu truyền lời cho Tang phu nhân, hẳn là có chỗ khó nói. Ngươi nói ta nghe đi, để xem ta có thể giúp một tay hay không." Hắn nghĩ tới Thiếu Thương khi còn bé hẳn là không dễ dàng, có lẽ giữa phụ nhân trong nội trạch có ẩn tình mà hắn không biết.

Bất quá lời nói khéo hiểu lòng người như vậy nếu để người khác nghe thấy, phỏng chừng từ tam công cửu khanh cho tới môn hạ tân khách đều sẽ há mồm kinh ngạc, Viên Thiện Kiến hắn thế mà cũng biết thương hương tiếc ngọc cơ đấy.

Ai ngờ vừa hỏi xong lời này, Thiếu Thương lại càng đực ra.

Chẳng lẽ muốn nàng nói: Thật ra cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là tính cách nàng từ nhỏ đã xấu xa, không thích giúp người làm niềm vui, đỡ bà lão qua đường với nàng mà nói cũng là chuyện nghìn lẻ một đêm, ngay cả bảng đen vừa lau xong ở trước mặt nàng cũng có thể đi qua giẫm lên. Khó có khi hăng hái làm việc nghĩa một lần, chẳng phải cũng hỏng bét đấy sao, xuyên tới nơi rách nát này lại ngậm đắng nuốt cay trưởng thành thêm lần nữa.

"Hay là, ngươi lo lắng người truyền lời kia sẽ gây bất lợi cho thúc phụ thúc mẫu ngươi." Viên Thận nhìn nữ hài ngẩn ngơ xuất thần, giọng nói cũng mềm mại hơn, "Ngươi có thể yên tâm, chuyện cũ trước kia đều đã là quá khứ, tuổi của các trưởng bối đều không nhỏ nữa, hiện tại chẳng qua chỉ là chút vướng bận của cố nhân mà thôi."

—— Cho nên Lan Đài ưu thương cung điện Thành Nam gì đó không phải nói về công trình kiến trúc mà là nói về chuyện tình cảm sao? Lần này Thiếu Thương không những mờ mịt mà còn xấu hổ. Chỉ hận lúc trước tại sao không hỏi Trình Ương nhiều thêm vài câu.

Bất quá trong số những ưu điểm không được nhiều cho lắm của Thiếu Thương, có một cái rất đáng được khen ngợi, đó chính là nói đạo lý. Nàng chỉ chần chừ trong chốc lát, hệ thống lại mạch suy nghĩ, lúc này mới mở miệng: "Là lỗi của ta."

Nàng quả thực đã sai.

Nàng chưa điều chỉnh tốt thân phận mới của mình, còn tưởng rằng mình vẫn là tiểu cô nương trên trấn nhỏ 1800 tuyến đường. Đời trước cha mẹ đều không có, bá phụ chỉ là quan nhỏ đậu xanh hạt vừng, cho nên nàng có thể chơi xấu, có thể lật lọng, có thể làm rất nhiều chuyện không đàng hoàng.

Nhưng hiện tại thì không được nữa rồi, chí ít trong phạm vi cả nước Trình lão cha cũng thuộc lại quan viên thượng đẳng. Huống chi nơi này trọng chữ tín, coi nhẹ sinh tử, đề cao hiếu liêm, ca ngợi trung nghĩa, ở niên đại chưa có khoa cử này, người có đức hạnh đặc biệt tốt thậm chí còn trực tiếp được trao tặng chức quan —— Bất luận đức hạnh này là thật hay là giả, nhưng tập tục xã hội là như vậy, tự mình cư nhiên lại ngược gió gây án, ở ngay trước mặt người ta phá bỏ hứa hẹn!

Thiếu Thương bình ổn lại tâm tình xong, cung kính nâng cánh tay vái chào, nói: "Công tử hành sự thấu đáo, có lẽ cũng đã nghe qua tình hình nhà ta." Theo lệ cũ, giao hết cho Cát thị đi.

"Ta từ nhỏ đã sợ thị phi, làm nhiều sai nhiều, không làm không sai. Ta lại chưa từng kết giao với công tử, hôm đó đột nhiên gặp mặt trong lòng vô cùng thấp thỏm. Vì muốn mau mau thoát thân nên mới qua loa đáp ứng công tử. Sau đó nghĩ lại, cũng không phải chưa từng hối hận."

Thiếu Thương vẻ mặt thành khẩn, từng câu từng chữ vô cùng chân thành tha thiết.

"Khi nãy Viên công tử giáo huấn một phen, khiến tiểu nữ bừng tỉnh đại ngộ. Nhận người ủy thác, hết lòng làm việc. Thế này đi, hôm nay trở về ta liền truyền lời cho tam thúc mẫu, Viên công tử không cần cảm tạ ta, cũng mong công tử tha thứ cho tiểu nữ vô lễ. Việc này coi như chấm dứt tại đây, được chứ?"

Lúc trước nàng lãng tử quay đầu muốn nghiêm túc học hành, đám đồng sự lăn lộn trước đó không phải không đến trường học tìm nàng, khi đó lãnh đạo trường học đều bị quyết tâm nhất đao lưỡng đoạn với chuyện cũ của nàng làm cho cảm động, lúc ấy nàng cũng xuất ra sức mạnh giống như hiện tại, Viên Thận chưa hẳn sẽ bám lấy không buông.

Thần sắc Viên Thận lạnh nhạt, nặng nề nói: "Nếu sau này ta vẫn cần ngươi truyền lời, vậy phải làm thế nào."

Tấm lòng chan chứa chân thành của Thiếu Thương giống như bị đánh cho một gậy, thằng nhãi này thế mà không cảm động?!

Nàng cố nuốt xuống tiếng chửi thề, đáp: "Nếu tam thúc mẫu không để ý, về sau công tử còn muốn truyền lời ta đương nhiên sẽ không thoái thác. Nhưng nếu tam thúc mẫu không thích, vậy. . ." Nàng nghiêm mặt, "Vậy ta xin lấy trưởng bối làm trọng. Nếu là như thế, sau này ta cùng công tử, giang hồ không gặp lại."

Nói xong một phen chính khí lẫm liệt như thế, Thiếu Thương hít sâu thở phào một hơi, chợt cảm thấy hình tượng của mình cao lớn thêm không ít. Sau đó cũng không chờ Viên Thận đáp lại, mười phần đoan chính khom người hành lễ, quay đầu bước đi.

Đi thẳng một mạch đến góc rẽ kia, trước sau nàng đều không nghe thấy tiếng động phía sau lưng, nhịn không được quay đầu nhìn, lại thấy Viên Thận kia vẫn bất động đứng tại chỗ, bởi vì cách xa nên nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ còn ngọn gió lạnh trong ngõ nhỏ lướt qua mái tóc dài của hắn, nhẹ nhàng lay động.

Thiếu Thương lắc lắc đầu, sâu sắc cảm thấy tên này đẳng cấp có chút cao, nhìn thì tuấn tú nhã nhặn, nhưng bụng dạ khó lường, trở mặt như lật sách, quả thực không dễ ở chung, vẫn nên chuồn sớm một chút cho an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play