lại có vướng víu với vị hôn thê cũ, nhưng hắn (tự cho rằng) là trang dũng sĩ, phải dám can đảm đối diện với cuộc đời u tối và bà mối, thế là hắn dồn khí vào đan điền, sải bước đi tới cửa cung. Viên Thận cười khổ đuổi theo, kế đó là Hoắc Bất Nghi run rẩy thân hình, cuối cùng mới đến Lạc Tế Thông sắc mặt khó coi.

Bên ngoài cửa tây có một khoảng đất trống khá rộng, là nơi để gia quyến của triều thân đậu xe ngựa nếu trong cung tổ chức lễ lớn, Thái tử định khiển trách binh lính canh phòng lơ là, nào ngờ đi ra mới phát hiện lính canh vẫn đang trông cửa, chỉ là người nào người nấy rướn cao cổ cười hả hê xem kịch vui – giống bọn họ còn có Tứ hoàng tử say rượu cười ngốc và Tứ hoàng tử phi cùng Nhị hoàng tử đang đỡ hắn.

Một cỗ xe ngựa nóc màu chàm đang đậu ở phía trước không xa, đứng trên xe ngựa là thiếu nữ xinh đẹp vận thường phục gọn gàng, còn đứng dưới xe là một thiếu niên mi thanh mục tú, hai tay dắt hai con ngựa, cách sáu bảy trượng trước xe ngựa là các gia tướng được huấn luyện bài bản đang siết chặt một tấm lưới lớn chắc chắn, tấm lưới quấn quanh một hán tử râu quai nón nom khá khôi ngô.

Thiếu Thương nét mặt hồng hào, đắc ý nói: “… Ông tưởng mình có thể sánh danh với các hảo hán trong Thích Khách Liệt Truyện chắc, nói cho ông hay, ông có thể nhiều lần trốn thoát là vì Viên Châu mục tha cho ông! Hôm đó ở Viên gia ông liếc ta hai cái, ta đã ngờ đến ngày hôm nay rồi!”

Nhị hoàng tử cau mày: “Nếu kẻ này nhiều lần gây rối thì khó tránh khỏi bất trắc, chi bằng để Đình Úy đánh chết…”

“Đừng đừng, Nhị điện hạ đừng.” Thiếu Thương ngăn cản, “Thật ra người này không xấu, ta đã hỏi thăm rồi, nhiều năm qua thực chất ông ta có thể trà trộn vào phố thị đông đúc ám sát Viên Châu mục, nhưng ông ta sợ ngộ thương bách tính nên chỉ ra tay ở nơi đường núi dã ngoại. Lần này cũng thế, lí ra ông ta có thể mai phục trên đoạn đường ta đi ngang qua, nhưng ông ta vẫn cứ chọn cửa cung ít người qua lại… Thuở trẻ Đệ Ngũ Thành cũng là hào hiệp nổi tiếng trượng nghĩa hành thiện, bây giờ hành sự như vậy cũng đối khớp lắm.”

Đệ Ngũ Thành nghe được lời này thì ngưng vùng vẫy, cao giọng nói: “Được! Dựa vào lời này của Trình thị ngươi, mai sau ta sẽ không đến tìm ngươi gây rắc rối nữa…”

“Ta nhổ vào! Còn mai sau chắc, ông tưởng ta là Viên Châu mục hả, bắt lần nào để sổng lần đó, bây giờ ông đang ở trong tay ta, ông tưởng có sau này ư!” Thiếu Thương chống nạnh rất khí thế.

“Ngươi muốn gì!” Đệ Ngũ Thành tức giận đỏ phừng mặt.

“Bắt ông về, dùng lý lay tình.” Thiếu Thương nói, “Để ông không gây họa lớn, để uốn nắn chính nghĩa nhân gian, phát huy sự chính trực trời đất…”

Đệ Ngũ Thành nổi đóa: “Con mẹ nhà ngươi!”

Thiếu Thương đốp lại: “Ban đầu ta thấy ông còn giống con người, nhưng giờ càng nhìn càng không ra hình thù, nếu không ngăn cản thì ông rơi vào tà đạo biến thành tà ma cho xem! Ân oán giữa Viên gia với ông, ông đến bắt ta làm gì! Ta họ Viên chắc, họ Viên hả, dù tương lai sẽ mang họ Viên nhưng lúc em gái ông gặp chuyện ta còn chưa đầu thai cơ mà, liên quan gì tới ta!”

Thái tử vô thức nhìn Viên Thận, phát hiện sắc mặt hắn rất tuyệt vời.

Nhị hoàng tử cười nói: “Được rồi, ngươi đừng miệng mồm nữa, mau bắt người lại đi, nói gì ở đây cũng là cửa cung, nếu lớn chuyện ngươi không gánh nổi đâu.”

Thiếu Thương mỉm cười ôm quyền: “Đa tạ Nhị điện hạ đã bỏ qua!”

Gã Đệ Ngũ Thành vẫn đang tức tối mắng chửi, một gia tướng cười nói: “Nữ công tử, có cần bịt miệng lại không?”

Thiếu Thương nói: “Bịt miệng làm gì, người ta là đại hiệp một đời, bịt miệng khó coi lắm, đánh ngất đi!”

Các gia tướng cười to tuân theo, canh phòng cửa cung cũng bật cười. Thiếu Thương thường xuyên ra vào cung đình nên bọn họ cũng quen nàng, có mấy người còn nhao nhao hô to ‘Trình nương tử uy vũ’, ‘Trình nương tử nữ trung hào kiệt’, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử phi không khỏi buồn cười.

Thái tử lại nhìn Hoắc Bất Nghi, phát hiện trong đôi mắt sâu như hổ phách của chàng lóe lên vẻ vui mừng lạ lùng, tham lam lẫn kìm nén cực kỳ rõ ràng.

Trình Thiếu Cung dắt hai con ngựa một vàng một đốm đi tới, bất lực nói với ấu muội: “Gây sự đủ chưa, thỏa chí chưa, chúng ta về nhà được chưa; cưỡi ngựa hay ngồi xe đây.”

Thiếu Thương nhảy xuống xe ngựa, hớn hở nói: “Nữ trung hào kiệt như muội ngồi xe làm gì, Tam huynh, dắt A Ngưu đến đây cho muội.” A Ngưu chính là chú ngựa nhỏ lông đốm yêu quý của nàng.

Đúng lúc này, Tứ hoàng tử đang say quắc cần câu chỉ vào cửa cung hô to: “Tam hoàng huynh, huynh đến đấy à…”

Mọi người ngoái đầu nhìn thấy nhóm người Thái tử, lập tức hành lễ theo cấp bậc.

Tim Thiếu Thương đập thình thịch, lúc run run đứng dậy, cuối cùng nàng cũng thấy bóng người cao lớn bên cạnh Thái tử, tim nàng vô hình đập mạnh trong thấp thỏm – không phải ngày mốt chàng mới đến ư, mình còn định xin nghỉ tránh mặt.

“Các ngươi làm gì đấy hả?” Thái tử nghiêm mặt quát to.

“Ta ta, thiếp…” Thiếu Thương luống cuống, trực giác mách bảo nếu nàng nói rõ đầu đuôi câu chuyện, chắc chắn Thái tử sẽ không bỏ qua cho Đệ Ngũ Thành, nhưng nếu không nói thì phải giải thích thế nào đây.

Viên Thận cũng nghĩ tới điểm này, nhưng chàng không quan tâm tới sống chết của Đệ Ngũ Thành, thế là đi lên một bước, định giải thích ân oán cũ của Viên gia, nào ngờ Nhị hoàng tử đã mở miệng.

“Thái tử điện hạ.” Nhị hoàng tử niệm tình Thiếu Thương nhiều năm cúng tế vợ quá cố, mở miệng nói giúp, “Trình nương tử đang định về nhà.”

Thái tử nhận ra ý khẩn cầu trong mắt Nhị hoàng tử, nghĩ cảm thấy càng lôi kéo càng phiền toái, thế là không định truy cứu cái gã Đệ Ngũ vô danh tiểu tốt kia nữa; Viên Thận thấy vậy bèn rụt chân về.

Trình Thiếu Cung như chụp được cọng cỏ cứu mạng, nói luôn miệng: “Đúng đúng đúng, chúng thần đang định về nhà, Thiếu Thương còn không nhanh lên ngựa.”

Thiếu Thương cũng phụ họa: “Đúng thế đúng thế, chúng ta về thôi… Tam huynh, ngựa đâu.”

Nàng cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh Thái tử nóng như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào mình, thế là hấp tấp nhận lấy dây cương mà bào huynh cũng sốt ruột đưa cho, dùng cả tay lẫn chân bò lên lưng ngựa. Nào ngờ vừa ngồi xuống yên nàng đã thầm than ‘tiêu rồi’, dưới thân là con ngựa màu vàng bờm mềm mại – nàng cưỡi nhầm ngựa rồi!

Bấy giờ Trình Thiếu Cung cũng phát hiện mình đưa nhầm dây cương, hai huynh muội trố mắt nhìn nhau.

Ai cũng bảo sinh đôi có thần giao cách cảm, nhưng không có gì ngạc nhiên khi cặp sinh đôi nhà họ Trình lại bất đồng lần nữa: Trình Thiếu Cung cảm thấy vẫn nên đổi ngựa lại, mà Thiếu Thương chỉ muốn chắp cánh rời khỏi đây thật nhanh, nào chịu xuống ngựa.

Cuối cùng Trình Thiếu Cung cũng hiểu được ánh mắt như giết gà cắt cổ của bào muội, lại nghĩ đến người em rể kia đứng ở sau lưng, cậu dùng mí mắt ra hiệu đồng ý, bắt đầu kéo cương con ngựa đốm.

“Khoan!” Chợt một giọng nam trong trẻo vang lên, như rưới thêm dầu vào tình cảnh đã cháy đượm lốp bốp.

Mỗi người một mối tâm tư đồng loạt nhìn về người lên tiếng, người nào người ấy có vẻ mặt ngầm ý khác nhau, tóm tắt lại có khoảng ba kiểu: ‘có trò hay để xem rồi, ‘lẽ nào muốn nối lại tình xưa’, ‘Thái tử và Viên công tử sắp lòi tròng mắt ra ngoài rồi kìa’…!

Hoắc Bất Nghi bình tĩnh bước lên một bước: “Trình… Thiếu Thương… Xin dừng bước.”

Mọi người chấn động thất kinh, Thái tử và Viên Thận dựng tóc gáy, Lạc Tế Thông thất thanh hô lên ‘Hoắc tướng quân’.

Hoắc Bất Nghi không để ý đến họ, tiếp tục đi tới, mỗi một bước như động đất núi Bất Chu, mọi người từ xem kịch vui dần chuyển sang lo lắng, nhưng chàng vẫn không mảy may dao động, tới gần cô gái mắt ngọc mày ngài tỏa hào quang lóa mắt.

Chỉ là khoảng cách hơn hai mươi bước mà khiến mọi người thần hồn nát thần tín, Hoắc Bất Nghi đã đứng trước ngựa của Thiếu Thương.

Thiếu Thương cứng người ngồi trên yên, không rõ vì sao, nàng cảm thấy trọng tâm bất ổn cơ thể chao đảo. Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng nói gì thì Hoắc Bất Nghi đã vươn tay phải ra nâng nhẹ eo thon của cô gái, nhẹ nhàng đẩy lên.

Bấy giờ Thiếu Thương mới phát hiện vấn đề nằm ở đâu, tuy Trình Thiếu Cung có vẻ yếu ớt nhưng dù gì cũng là đàn ông, chân dài hơn bào muội một đoạn, nên khi nàng ngồi trên ngựa của cậu ta, hai chân không với nổi bàn đạp.

Thấy hành động ấy của Hoắc Bất Nghi, tất cả đồng thời bật thốt, Viên Thận sầm mặt lạnh lẽo, cơ thể thẳng như cột băng; Lạc Tế Thông đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, do dự không biết có nên đi tới không.

Thái tử thất thố tiến lên nhưng ngay sau đó lập tức dừng lại, bởi hắn cũng không biết nên nói gì, cuối cùng đành cố giữ giọng ôn tồn: “Tử Thịnh, ngươi còn nhớ mình vừa nói gì không?”

Lạc Tế Thông cũng khao khát nhìn chàng.

Hoắc Bất Nghi không đáp, Tứ hoàng tử ở bên ngu ngốc hỏi: “Tam hoàng huynh, Tử Thịnh mới nói gì à? À ta biết rồi, đợi bọn ta rời đi, phụ hoàng lại nói chuyện riêng với các người đúng không…”

“Ngươi câm miệng!” Thái tử giũ thật mạnh tay áo.

Hoắc Bất Nghi nhìn vòng eo mềm mại dưới tay mình, vẫn thướt tha gọn trong một nắm, chàng chỉ xòe tay là ôm được phân nửa.

Chàng ngẩng đầu nhìn, thời gian như dừng lại với cô gái có địa vị cao quý chốn thâm cung, năm năm không gặp, nàng vẫn có nước da nõn nà, mày xanh môi thắm, cảnh xuân dịu dàng, như một cô bé không buồn không lo, vỗ đôi cánh mềm mại rời khỏi tổ ấm để ngắm nghía khung cảnh bên ngoài.

Chàng vẫn nhớ cái đêm diệt tộc rét buốt thê lương ấy, gió to gào thét, nàng khóc toáng đấm vào mình như muốn trút hết ấm ức và căm hận trong đời… Từ lần từ biệt lần ấy, ngân hà lấp lánh, đã năm năm trôi qua.

“Ta chỉnh bàn đạp cho em.” Chàng khẽ nói. Lúc này trời vẫn còn sáng, vậy mà với chàng lại như giấc chiêm bao.

Thiếu Thương cũng cảm thấy cảnh này như trong mộng. Lúc thanh tỉnh, nàng rất ít khi nhớ lại chuyện cũ, chỉ mỗi khi nằm mơ, thỉnh thoảng mới thấy một hai mẩu chuyện của quá khứ rời rạc như phù quang lược ảnh.

Nàng nhớ năm ấy chàng khoác áo bào ánh vàng đỏ tươi như máu phấp phới, phong thái không ai sánh bằng, còn lúc này chàng chỉ mặc áo chùng màu đen đã hơi sờn, không dệt không thêu, mặt nhuốm vẻ gió sương, tóc mai ẩn bạc, mang vẻ tuấn tú lạnh lùng khiến người ta đau lòng.

Xung quanh có ít nhất năm sáu mươi người đang tụ tập, đám đông im phăng phắc, Thái tử chuyển từ khiếp sợ sang trợn tròn hai mắt, Viên Thận giận run người không biết nên mắng chửi hay xông lên đánh, còn những người khác ngơ ngác sững sờ nhìn chuyện tiếp diễn.

“Ta bây giờ còn không xứng chỉnh bàn đạp cho em?” Chàng nhìn xoáy vào nàng.

Trình Thiếu Cung ở bên cạnh há to miệng, trong lòng điên cuồng gào to: không phải nói như vậy! Có vị hôn phu tiền nhiệm nhà nào không nói không rằng, đi lên nắn eo bóp chân chỉnh bàn đạp như thế không!

Thiếu Thương chợt liếc nhìn mu bàn tay chàng, trên làn da nhợt nhạt chằng chịt những vết sẹo ghê rợn, giọng nàng run run: “Tay ngài sao vậy…”

Hoắc Bất Nghi cụp mắt, khẽ nói: “Rộp lạnh rồi tệ đi, giờ kết vảy đóng sẹo, đã lành rồi.”

Thiếu Thương trợn mắt nhìn vết thương nọ, cắn môi thật chặt.

Hoắc Bất Nghi ngạc nhiên nhìn nàng: “Em không hỏi ta có đau không ư?”

Thiếu Thương gần như cắn bật ra máu, song vẫn kiên quyết lắc đầu thật mạnh, cuối cùng nói: “Hoắc đại nhân, ta phải về nhà, xin ngài tránh ra.”

Hoắc Bất Nghi kéo dây cương của nàng: “Bàn đạp bên kia vẫn chưa chỉnh xong.”

Thiếu Thương giật mạnh dây cương, cười lạnh nói: “Ta đã không còn là ta của ngày trước, không có bàn đạp ta cũng sẽ không sợ!” Dứt câu, nàng nâng cao roi ngựa, thành thạo vụt một cái, chú ngựa lông vàng lập tức lao đi.

Động tác của nàng rất mạnh mẽ dứt khoát, nhưng trong mắt Trình Thiếu Cung lại là “chạy mấy dạng”. Hoắc Bất Nghi bất giác đi lên một bước, nhưng một bàn tay từ phía sau đã đặt lên vai chàng, ngoái đầu nhìn, ra là Viên Thận.

Viên Thận lạnh lùng nói: “Đa tạ Hoắc tướng quân đã chăm sóc nương tử của ta, đến đây là được rồi.”

Chàng ta chẳng đợi đối phương trả lời, lập tức đi lên xe ngựa của Trình gia, dựa vào cửa nói, “Thiếu Cung, trùng hợp hôm nay ta đang rảnh nên sẽ về nhà cùng đệ.” Sau đó ngay trước mặt Hoắc Bất Nghi, chàng đóng cửa xe lại thật mạnh.

Trình Thiếu Cung lúng túng cười với Hoắc Bất Nghi, khổ sở leo lên con ngựa đốm nhỏ, dẫn gia tướng Trình phủ câm như hến cộng thêm Đệ Ngũ Thành bị đánh ngất, nhanh chóng rời đi như làn khói.

Hoắc Bất Nghi nhìn xe ngựa Trình gia đi xa, im lặng xoay người lại, chắp tay cáo từ với Thái tử rồi sai người đưa cỗ xe ngựa thép đến, giật lấy dây cương trong tay thị vệ, lên ngựa phi thẳng theo hướng khác.

Lạc Tế Thông thấy trước khi đi Hoắc Bất Nghi không hề đoái hoài đến mình, cố kìm nén sự khó chịu để hành lễ với Thái tử rồi tự về nhà.

Vệ binh thấy kịch đã tan, sợ Thái tử trút giận lên đầu nên vội vã quay về vị trí.

Nhị hoàng tử thấy Thái tử đứng chôn chân tại chỗ, vẻ mặt ấy, nói là nghiêm nghị thì chi bằng bảo là… đờ đẫn?

“Tam đệ, Tam đệ?” Nhị hoàng tử đẩy Thái tử, “Đệ sao thế.”

Tứ hoàng tử đã tỉnh rượu hơn nửa, cũng đi tới: “Hoàng huynh, Tam hoàng huynh, huynh bị gì vậy…”

Thái tử chợt hoàn hồn, sau đó lập tức xoay người chạy nhanh, các hoạn quan cung nữ vừa phản ứng lại cũng vội vàng đuổi theo.

“Tam hoàng huynh, huynh đi đâu thế!” Tứ hoàng tử gân giọng hét to.

“Cô đi tìm phụ hoàng!” Thái tử ngoái đầu hô lên. Phụ hoàng ơi là phụ hoàng, sao lại khác với những gì đã nói thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play