Tiêu phu nhân đã quyết định thay đổi tâm thái, nói là làm. Nàng đang nghĩ, nữ nhi đã lớn lên bên người Cát thị tâm thuật bất chính như vậy, nhất định phải được giáo dục lại từ đầu, thành tài không bằng trước hết phẩm tính ngay thẳng.
Ngày thứ hai nàng liền đưa cho Thiếu Thương hơn mười ống thẻ tre, lần lượt là bốn cuốn "Cấp Tựu Chương", bốn cuốn "Phàm Tương Thiên", vài cuốn "Thương Hiệt Thiên". Không biết bởi vì gần đến cuối năm bất tiện, hay là do thời đại này căn bản không có phong tục mời thầy dạy, tóm lại Tiêu phu nhân không tìm riêng cho Thiếu Thương phu tử, thường ngày Thanh Thung phu nhân cùng Trình Thiếu Cung ai rảnh thì đến dạy mấy chữ, trái lại là đều đều ngày nào cũng vậy.
Có khi Tiêu phu nhân cũng sẽ tự hạ thấp địa vị đến chỉ điểm Thiếu Thương tư thế cầm bút, vả lại còn tỏ ý học xong những thứ này, sẽ bắt đầu đọc thuộc lòng điển tịch căn bản, Nho gia Đạo gia Tung Hoành gia, Kinh Thi Sở Từ Tư Mã phú, chế hương tiêu hoa* đầu hồ* xúc cúc, loại nào cũng có, như vậy mới có thể được xem là một thục nữ vọng tộc đủ tiêu chuẩn.
Tiêu hoa*: làm con dấu hình hoa
Đầu hồ*: trò ném mũi tên vào bình, học giả, quan lại thời xưa hay chơi trong các bữa tiệc
Thiếu Thương trong lòng xem thường, nàng đã quyết chí tương lai phải ăn cơm tự mình làm ra, thực sự muốn học căn bản không phải những thứ này, học chữ còn được, nhưng mấy cái điển tịch gì kia. . . Huống chi, học chữ cũng không làm lỡ việc học hành. Nhịn hai ngày, nàng rốt cục nhịn không nổi nói: "Sách có thể từ từ học thuộc, hiện giờ nữ nhi càng muốn hiểu một chút về kinh tế học, các vấn đề bên ngoài hơn."
Ai ngờ Tiêu phu nhân nhẹ nhàng một câu liền đem nàng đánh bay: "Đọc sách hiểu đạo lý là gốc rễ của mọi việc, đọc sách hiểu rồi, đối nhân xử thế lo gì không có thành tựu."
Lúc này Thiếu Thương mới hiểu nỗi khổ của Dương tiểu Quá năm đó: Ngươi vội vàng muốn học võ giữ mệnh an thân, nàng lại thong dong điềm tĩnh cho ngươi học đạo đức văn chương, nếu ngày nào đó thực sự có người đánh tới, làm sao mà dựa vào được chứ! Thiếu Thương không phải chưa từng đề cập với chỗ dựa vững chắc Trình Thủy, có điều Tiêu phu nhân trích dẫn kinh điển từng bộ từng bộ, Trình lão cha cũng đỡ không nổi. Thế là nàng chỉ có thể tiếp tục đọc sách viết chữ, chân cũng không được bước ra khỏi cửa, u hu.
Mấy ngày sau, ngoài trời rơi tuyết lông ngỗng, đất bắc cao rộng rét buốt, bông tuyết rơi xuống đất không tan, trên mặt đất rất nhanh tích thành một thảm tuyết nhung thật dày, che phủ đất trời thành một mảnh trắng xoá giống như cối xay bột mì.
Ngày hôm đó huynh đệ phụ tử Trình gia hiếm khi không đi thăm bằng hữu xã giao, người một nhà quây quần bên bếp lửa uống rượu chuyện trò như thuở hàn vi năm đó, nói đến đoạn vui vẻ, ba huynh đệ Trình gia còn lấy đũa mộc gõ lên vò rượu ngân nga điệu hát dân gian quê nhà, tiếng ca hoặc hào phóng hoặc trong trẻo, thanh âm quấn quýt lượn vòng, hát đến đoạn thích thú Tiêu phu nhân cùng Tang thị cũng tới hòa âm trợ ứng, mọi người cùng nhau hát vui vẻ hưng phấn, ngay cả thị bộc quét tước bên ngoài cũng nhìn nhau mỉm cười, tiểu bối bên trong chỉ có Trình Ương có thể bắt kịp vài câu, còn lại cũng chỉ có thể cười vỗ tay gõ bàn.
Bản thân Trình mẫu là một người tàn tật âm nhạc, nửa câu hát không trúng nốt nào, hiện tại nhìn con cháu đứng đầy sảnh đường vui vẻ hòa thuận, cao hứng không thôi, cũng không thèm soi mói hai cô con dâu không vừa mắt. Ai ngờ lúc này, thị tỳ chợt đến báo: Cát thái công tới rồi.
Đũa mộc Trình Thừa dừng giữa không trung đang chờ hạ xuống, 'lạch cạch' một tiếng rơi lên bàn, trên mặt một mảnh kinh hoảng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Mặc dù Trình Thủy đã sai người đến Cát gia thông báo tất cả mọi việc, nhưng nghĩ là ít nhất phải đến sau Chính Đán người mới tới, ai ngờ hiện tại cách Chính Đán chỉ còn bốn ngày, Cát thái công lại đích thân đến. Trình Thừa chân tay luống cuống, lúc đứng dậy còn làm đổ cả rượu, chỉ có Trình Ương khi nghe Cát thái công mang theo trưởng tử và con dâu trưởng cùng đến, ánh mắt sáng lên, trên mặt khó nén vẻ hưng phấn.
Cát thái công râu tóc đều đã hoa râm, thân hình phúc hậu, ăn vận giản dị, có lẽ vì đi đường vội vã nên trên mặt đều là vẻ phong sương vất vả, bên cạnh một trái một phải do trưởng tử và con dâu trưởng dìu đỡ, một nhà ba người này đều mang khuôn mặt ôn nhã, lời nói điềm đạm, thuộc loại tướng mạo khiến người ta vừa thấy đã có cảm giác là người tốt, Thiếu Thương quả thực không có cách nào liên hệ đến Cát thị cả người âm u lệ khí. Nghe Liên Phòng nói, Cát thái công còn mang theo hơn mười chiếc xe lớn tới, một đồi heo dê lúa gạo rượu quả khô các loại chất đống, trông như đồ Tết.
Trình mẫu không làm ra vẻ, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón, Trình Ương đi theo phía sau nhịn rồi lại nhịn, rốt cục nhịn không được vượt qua đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Cát thái công, rưng rưng nói: "Ngoại tổ phụ, cữu phụ, cữu mẫu!"
Cát cữu mẫu vội vàng tiến lên đỡ Trình Ương dậy, hốc mắt lập tức ẩm ướt, trong mắt không giấu được vẻ yêu thương, vuốt ve khuôn mặt Trình Ương, lẩm bẩm nói: "... Ương Ương của chúng ta đã lớn, xinh đẹp hơn nhiều rồi."
Trình Ương vừa khóc vừa cười, ôm Cát cữu mẫu không chịu buông, hận không thể chui đầu vào trong vạt áo ấm áp của nàng, xin cữu mẫu cứ như vậy đem nàng mang về Cát gia mới tốt. Cát cữu phụ không tiện buông lão phụ ra mà tới, chỉ có thể không ngừng ngước cổ lên nhìn, vẻ lo lắng trên khuôn mặt chỉ có một người cha thực sự yêu thương mới có thể bộc lộ ra, nói năng lộn xộn, "Ương Ương, cữu phụ mang cho con rất nhiều đồ, Ương Ương đừng khóc, đừng khóc nhé, trời lạnh, sẽ tổn thương đến mặt đấy..." Thực ra lời này có chút thất lễ, có điều cũng không ai so đo.
Thiếu Thương từ từ lui lại một bước, vẻ đùa giỡn trên khuôn mặt chậm rãi rút đi, im lặng dựa vào hiên cửa bên cạnh, đem chính mình giấu vào trong góc, cho đến khi đám người chào hỏi xong sau đó đi về phía nội đường, nàng mới chậm rãi đi theo; đầu cúi xuống, thả lỏng nắm tay đang xiết chặt, lòng bàn tay tuyết trắng hiện lên bốn dấu móng tay thật sâu. Nhìn phương hướng đám người đang đi, Thiếu Thương quay đầu, cũng không nghe theo lời dạy của Tiêu phu nhân, trực tiếp trở về viện nhỏ của mình.
—— Nàng đối với Trình Ương không có ý kiến gì cả, nhìn hành động thường ngày của nàng ấy hiền lành lương thiện, cũng biết là được giáo dục rất tốt.
Chỉ là, từ khi còn rất nhỏ nàng đã biết, chuyện đáng hận nhất trên đời này không phải cha mẹ đều lạnh nhạt, mà là trơ mắt nhìn người bên cạnh ai ai cũng có cha mẹ rất tốt, riêng mình hết lần này tới lần khác lại không có được.
...
Tiêu phu nhân lúc này cũng không rảnh để ý đến nàng, trong lúc gấp gáp, vừa phải thu xếp phòng ốc cho ba người Cát gia, lại phải bố trí ổn thỏa cho đoàn tùy tùng đi theo; thấy nàng bận bịu chân không chạm đất, Tang thị đứng ra xung phong hỗ trợ, đưa Cát thị đã bị cấm túc nhiều ngày từ trong trạch ra, sửa sang lại một chút sau đó đưa đến cho Cát gia.
Cát thị vì không có cách nào ra ngoài, những ngày này chỉ có thể ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, chẳng những không gầy đi mà hai gò má còn đẫy đà hơn nhiều, sau khi biết người nhà tới, nàng đắc ý nói: "Các ngươi cứ chờ đấy! Ủy khuất những ngày này ta nhất định phải nói hết ra!"
Tang thị khó bề tưởng tượng nhìn nàng: "Ngươi cho rằng Nhữ phụ tới là vì bênh vực ngươi?" Đừng nói Trình gia hiện tại, cho dù là Trình gia khi chưa phát đạt cũng chưa từng phải ăn nói khép nép với Cát gia.
Cát thị cứng lại, tuy nàng bị nhốt nhưng tin tức bên ngoài vẫn có người tới báo; nàng cũng biết bây giờ Trình Thủy thăng quan phát tài, nhà mình càng không có cách nào áp chế, vừa rồi nàng chẳng qua là theo thói quen mạnh miệng mà thôi.
Tang thị cảm thấy nếu còn cùng Cát thị nói tiếp sẽ làm giảm chỉ số thông minh của mình, nhanh chóng chỉ huy mấy võ tỳ mà Tiêu phu nhân đưa cho đem người kéo đến nội đường tân trạch.
Lúc này trong nội đường bếp lửa vẫn đang cháy, sưởi cả gian phòng ấm áp, chỉ là đã không còn huynh đệ Trình gia vui vẻ hát hò như vừa nãy. Đám tiểu bối đã không thấy bóng dáng, rượu thịt được làm lại nhưng không có người động đũa, chỉ còn lại cả phòng xấu hổ tẻ ngắt, ngay cả Trình Thủy xưa nay miệng lưỡi nhanh nhẹn cũng không biết bắt đầu từ đâu, vẫn là Cát thái công tiên phong mở miệng ——
"... Lão hủ thương nữ nhi tuổi nhỏ mất mẹ, nuông chiều quá mức. Biết nó nhiều chỗ không ổn nhưng vẫn mặt dạn mày dày gả vào Trình gia, chỉ khổ cho các vị, những năm này đã nhường nhịn nhiều, tại đây lão hủ xin nhận lỗi trước!"
Nói xong liền hướng phía Trình mẫu cùng Trình Thủy gập người hạ bái, Cát cữu phụ và Cát cữu mẫu ở hai bên cũng làm theo, Trình mẫu bị dọa không nhẹ, cả người rụt lại về phía sau, xém chút nữa đụng đổ bàn ăn, Trình Thủy tay chân lanh lẹ tiến lên một bước, dùng lực mạnh nâng Cát thái công dậy, luôn miệng nói không thể.
Cát thị ngồi ở một bên hét lên một tiếng: "A phụ! Người nói cái gì vậy, là Trình gia đối xử với ta không tốt..." Không đợi nàng nói xong, Cát cữu phụ đã không còn cách nào kiềm chế, trong tức khắc đứng dậy, sải mấy bước đi tới dùng sức quăng một bạt tai lên mặt Cát thị, đánh cho nửa bên mặt nàng ta đỏ tím, nửa người tê liệt ngồi phịch xuống đất.
"Từ khi ngươi chào đời, phụ thân đã khi nào không thuận theo ngươi, bảo vệ ngươi cỡ nào, nhưng ngươi đã ngày nào suy nghĩ cho ta chưa?! Ngày qua ngày hồ nháo gây chuyện! Phụ thân năm nay đã đến bảy mươi, vì ngươi, không quản gió tuyết ngày đêm vội vàng lên đường, còn ngươi đến bây giờ vẫn không có nửa điểm áy náy hổ thẹn, ngươi, ngươi quả thực không bằng heo chó! Không bằng cầm thú!"
Bản thân Cát cữu phụ cũng đã làm tổ phụ, ở trong hương thôn rất có uy vọng, nhưng vẫn phải vì ấu muội không hiểu chuyện này mà liền mấy ngày đêm vượt gió tuyết đến Trình gia bồi tội, nghĩ tới lão phụ càng đau khổ hơn so với mình, cơn giận trong lòng không kìm được càng tăng lên gấp bội.
Cát thị bị đánh cho đầu óc mê muội, ngẩng đầu nhìn thấy Cát cữu phụ hận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt sung huyết, vừa sợ vừa chột dạ, đành phải quay đầu đi, không dám mở miệng nữa.
Cát thái công nhìn cũng không thèm nhìn nữ nhi, theo cánh tay Trình Thủy ngồi xuống, tiếp tục kể đủ loại việc xấu của Cát thị, vừa nói vừa xin lỗi, thực sự áy náy, nói đến Trình Thủy cũng phải ngượng ngùng: "Thái công như vậy, trái lại khiến ta thật xấu hổ. Nhớ ngày đó khi ta bắt đầu gây dựng cơ nghiệp, nếu không phải thái công tương trợ lương thảo, ta sao có thể..."
Cát thái công khoát tay ngăn Trình Thủy nói tiếp, thở dài: "Lời này tướng quân chớ nhắc lại, chỉ có nữ nhi ta vô tri bậc này mới có thể ngày ngày đem chuyện lương thảo treo ở bên miệng. Ngày đó thiên hạ đại loạn, nạn binh hoả trộm cướp đầy thôn, những gia đình có chút của cải lại không có chỗ dựa như nhà ta, chẳng qua cũng chỉ là miếng mỡ bên miệng sói đói mà thôi, ở bên ngoài biết bao nhà đã bị phá hủy. May mà tướng quân phất tay hô gọi, những người như chúng ta mới được bảo vệ. Về chuyện Trần tặc kia, tướng quân càng không cần để trong lòng..."
Nói xong, hắn cười khổ một tiếng: "Nói thẳng ra. Trần tặc kia khắp nơi cướp bóc gia đình giàu có, những nơi hắn đi qua không còn một gốc cây ngọn cỏ. Cướp đoạt tài sản thì cũng thôi, nhưng ngay cả người cũng không buông tha. Lúc trước nếu tướng quân thật sự mất mạng, Cát gia tất khó thoát khỏi số mệnh bị diệt. Có gì đáng tạ ơn!"
Thực ra những lời này cũng đã lăn qua trong bụng Trình Thủy mấy lần, tự thấy cũng không mắc nợ Cát gia cái gì, nhưng hôm nay Cát thái công lại tự mình nói ra, còn từng lời đều phát ra từ đáy lòng, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng. Chỉ có thể yên lặng ngồi một bên, nghĩ người tốt như vậy so với người xấu khó ra tay hơn nhiều.
Cát thái công lại hướng về phía Trình mẫu, nói: "Nói lời thật lòng, phụ nhân như nữ nhi ta, nếu gả về nhà ta làm dâu, ta cũng không hưu không được; may mà Trình gia nhân hậu, nhẫn nại đến tận bây giờ. Mười năm nay, ta ở thôn quê tin tức không thông, vốn nghĩ rằng nàng tuổi tác dần lớn, tính tình cũng sẽ từ từ trở nên tốt hơn, nhưng nghe người tới thông báo, mới biết nghiệp chướng này đâu chỉ không sửa đổi, mà còn càng ngày càng quá đáng, chỉ khổ cho Tử Dung..." Nói xong, hắn nhìn về phía Trình Thừa, khóc không thành tiếng: "Là ta không dạy tốt nữ nhi, đã hại con..."
Trình Thừa vừa nãy đã đứng ngồi không yên, lúc này bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Cát thái công, cũng nghẹn ngào: "Người đừng nói như vậy, ta cũng, ta cũng không phải, nàng vốn dĩ..." Xong lại không biết nên nói gì tiếp theo, Trình Thủy trong bụng thầm mắng hắn không có tiền đồ, nhưng lại không tiện mở miệng.
Ai ngờ Cát thái công cũng không để hắn nói thêm điều gì, thanh âm già nua run rẩy nói: "Con không cần phải nói gì cả. Lão hủ nhìn con lớn lên từ nhỏ, có thể không hiểu phẩm tính con sao? Vốn nghĩ đời này làm cha vợ là duyên phận tốt đẹp, không ngờ lại khiến con chịu nhiều đau khổ, chí khí hao mòn! Lão hủ, lão hủ còn mặt mũi nào mà gặp con. Hôm nay, con hãy đưa ra một phong hưu thư, ta lập tức đưa nghiệp chướng này trở về! Sau này, sau này nếu con còn chịu nhận lão nhân nhà bên này, gọi một tiếng lão bá là đủ rồi!"
Nói xong, lão nhân đã nước mắt đầy mặt, Trình Thừa lại càng khóc không kiềm chế được.
Hắn mặc dù chán ghét Cát thị, nhưng từ nhỏ đối với vị lão nhân thiện lương giúp yếu thương bần này đã có nhiều tình cảm quấn quýt, lúc nhỏ còn từng nghĩ nếu có phụ thân như Cát thái công thì tốt biết bao nhiêu, ban đầu lấy Cát thị, ở sâu trong nội tâm còn thầm cảm thấy thỏa mãn, không nghĩ rằng sẽ rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay.
Trình Thủy vốn cho rằng chuyện tách ra này còn phải rối rắm hồi lâu, không nghĩ Cát thái công lại dứt khoát như vậy. Hắn vui mừng khôn xiết, có ý muốn kết thúc ngay tại đây, nhưng lúc này nhìn ba người Cát gia cùng Trình Thừa đều nước mắt đầy mặt, bầu không khí cảm động biết bao, chẳng lẽ mình lại vui vẻ lập tức sai người trải án thư, múa bút viết thư bỏ vợ?! Cái này, hình như. . . không được phúc hậu, quá phá hư bầu không khí rồi.
Trình Chỉ tàng hình nửa ngày rốt cục đứng lên, hắng giọng nói: "Lão trượng, thứ cho kẻ hèn này nói một câu, hiện tại đã sắp đến Chính Đán, lúc này viết hưu thư. . . Cái này, cái này có hơi không may. . ."
Trình Thủy nhẹ nhàng thở ra, nói: "Đúng vậy đúng vậy. Không bằng, không bằng..." Hắn liếc nhanh bốn phía, mới nhớ ra Tiêu phu nhân lấy cớ thu xếp Cát gia trốn đi mất rồi, không nhịn được thầm mắng thê tử láu cá lẩn nhanh, lúc này chạy đi đâu tìm người đưa ra chủ ý!
Tang thị thấy sự việc không dễ kết thúc, nhanh chóng rút đao tương trợ, ôn nhu nói: "Không bằng thế này. Dù sao sau Chính Đán, thứ huynh cũng phải đến núi Bạch Lộc học tập. Hay là thái công đưa người trở về trước, đợi sau này..." Nàng cân nhắc chọn lọc từ ngữ, "Đợi sau này có bất cứ điều gì cần thảo luận, nhà ta lại sai người tới thôn thông báo là được. Chư vị đại nhân, như vậy có được không?"
Lời này vừa nói, một nhà Trình gia đều nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy phương án 'Trước ở riêng sau ly hôn' này rất tốt, giữ mặt mũi cho cả hai nhà, không đến mức kết thúc ngay tại chỗ.
Tiêu phu nhân ở ngoài cửa nghe đến đây, lặng lẽ thu lại mũi chân, là một trong những nạn nhân đầu tiên của Cát thị, nàng thực sự không muốn dính vào. Để nàng đi vào nói gì đây? Nói cho Cát thị biết trong lòng nàng vẫn chưa hết giận, nhưng nói lời khó nghe lại không khỏi bỏ đá xuống giếng, ngẫm lại Cát thái công quả thực là chân quân tử nhân hậu thành thật, nàng vẫn là không ra mặt thì hơn.
Ra khỏi đình viện, một đường tuyết đọng thật dày bị giẫm phát ra tiếng rung động kẽo kẹt, Tiêu phu nhân ngẫm nghĩ, dù sao cũng nhàn rỗi, hay là đi giáo huấn nữ nhi trước đi; ai ngờ mới vừa đi tới cửa phòng Thiếu Thương, không đợi nàng tháo giày lên thềm, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Thanh Thung nhẹ nhàng chậm rãi.
"... Mới vừa nãy sao tiểu thư lại tự mình rời đi? Cũng không vấn an Cát thái công một cái, quá thất lễ rồi."
Sau đó là tiếng cười uể oải của Thiếu Thương: "Chuyến này thái công chẳng lẽ là đến thăm người thân? Người ta đến là để xử lý 'đại sự' đó. Tiểu bối ở bên cạnh làm gì chứ, xem nhị thúc viết thư bỏ vợ sao? Mười năm này nhị thúc mẫu cũng không ít lần 'xuất lực' trên người ta, chẳng lẽ muốn nghe thái công nói với tôn bối ta một tiếng 'xin lỗi'? Hôm trước a mẫu còn nói với ta, phải tránh nói chuyện thị phi của trưởng bối, ta chẳng phải đang tránh đây còn gì. Huống chi sau khi ta đi được một lát, ba vị huynh trưởng đã lập tức qua đây, nhất định là bị xua đi rồi. . . Lại nói, Thanh di mẫu người thật là, khó có khi huynh trưởng cùng thứ huynh rảnh rỗi đến kể cho ta nghe chuyện trong Thái Học, thế mà người lại kiên quyết đuổi đi..."
Tài ăn nói của nữ hài rất tốt, vừa nói đạo lý vừa làm nũng, Thanh Thung nhất thời im lặng.
Tiêu phu nhân ở ngoài cửa chậm rãi lắc đầu, dưới cái nhìn của nàng, nữ nhi này của mình xem ra còn khó đối phó hơn mười tám Cát thị cộng lại, chẳng qua mới ngắn ngủi vài ngày, Thanh Thung đã không phải đối thủ của Thiếu Thương rồi.
—— Tự mình rời đi cùng với bị trưởng bối xua đi có thể giống nhau sao? Mệt cho nó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy.
"... Đương nhiên, tự mình rời đi cùng với bị trưởng bối xua đi không giống nhau." Thiếu Thương đột nhiên nói, "Là ta suy nghĩ không chu toàn, Thanh di mẫu trở về giúp ta nói với a mẫu một chút nhé, thực ra lúc vừa đi ta đã biết không ổn rồi. Sau này hứa sẽ sửa, hứa sẽ sửa mà."
Thế này Thanh Thung càng không còn lời nào để nói, nhất thời thương tiếc nữ hài chịu khổ trên tay Cát thị không ít, hiện tại ghét gặp người Cát gia cũng không thể trách được, lúc sau lại cảm thấy nữ hài nói rất có đạo lý, gặp mặt vấn an khó tránh khỏi xấu hổ, còn không bằng nhanh nhẹn lặng lẽ tránh đi.
Tiêu phu nhân nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên hai câu nói: Trí túc dĩ cự gián, ngôn túc dĩ sức phi*.
*Trí túc dĩ cự gián, ngôn túc dĩ sức phi: Khôn ngoan đủ để cự tuyệt khuyên ngăn, lời nói đủ để che đậy sai lầm