Sau khi lên xe, Lục Trạch Vũ gần như thô bạo kéo dây an toàn, đem Cố Nhạc Nhiên dính chặt chẽ lên ghế ngồi, "Còn dám động đậy nữa, tôi sẽ lấy dây an toàn dán miệng cháu lại!"
Cố Nhạc Nhiên cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Thời điểm xuống xe đầu cô có hơi choáng váng, chân cũng mềm nhũn.
Lục Trạch Vũ vào cửa liền nói: "Lên lầu, thay quần áo rồi xuống."
"Cháu không có quần áo để ở nhà chú."
Anh tùy tiện tìm cái áo sơ mi rồi ném cho cô.
Sau đó liền thấy cô đi xuống thang lầu với đôi chân dài trắng nõn.
Áo sơmi rất dài, khó khăn mà che lại bắp đùi thon nhỏ, bao phủ thân hình nhỏ xinh của cô.
Lục Trạch Vũ thật là hồ đồ, thế nhưng đã quên lấy một cái quần cho cô.
Chỉ chốc lát sau, cô đã đứng trước mặt anh.
Anh lấy chăn từ ghế sô pha ném cho cô, "Đắp lên chân đi."
Cố Nhạc Nhiên nghe thấy, lại không có hành động gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT