(*thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
"Cậu!" Lưu tổng chán nản: "Nếu không phải tìm không thấy công ty hợp tác xuất sắc như các người, tôi rất muốn chấm dứt hợp đồng với cậu."
Lục Trạch Vũ chỉ cười không nói, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lưu tổng không hối hận khi nghĩ, nếu năng lực của Lục Trạch Vũ không giỏi như vậy thì tốt quá, để ông ta có thể dùng tiền giết Lục Trạch Vũ như ông trùm trong phim truyền hình, ép anh ta cưới con gái của mình và làm con rể hay gì đó.
Đáng tiếc, hiện tại Lục Trạch Vũ còn có nhiều tiền hơn cả ông.
Một già một trẻ trò chuyện một lúc về các vấn đề kinh doanh.
Thời điểm rời đi, Lưu tổng dường như nhớ tới cái gì, "Bố cậu gần đây vừa phẫu thuật tim. Lúc nào có thời gian về nhìn xem ông ấy một chút"
Vẻ mặt Lục Trạch Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, "Đi cái gì mà đi?"
"Dù sao ông ấy cũng là bố của cậu......"
"Đừng nhắc tới ông ta trước mặt tôi nữa. Nếu không có ông ta, mẹ tôi đã không chết." Lục Trạch Vũ lạnh lùng nói, "Một lòng một dạ đến già còn không làm được, còn tính là một người đàn ông sao?"
"Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy, đừng lúc nào cũng ôm hận, trong lòng không nên tồn tại bóng ma, cũng đừng vì chuyện của bố mẹ mà ảnh hưởng đến quan điểm kết hôn."
Nói tới đây, Lưu tổng không khỏi hỏi: "Cậu vẫn luôn không nói về chuyện có đối tượng kết hôn không phải bởi vì lý do này chứ? Tiểu Lục, đừng nghĩ như vậy, phụ nữ trên đời không phải đều như vậy, vẫn còn có rất nhiều người phụ nữ tốt." Càng nói càng giống bán hàng đa cấp, "Thí dụ như con gái của tôi ——"
Lục Trạch Vũ ngắt lời Lưu tổng, "Tôi rất ghét phụ nữ, cho dù họ có tốt đến đâu, tôi cũng không cần, về sau đừng lo lắng chuyện của tôi nữa."
Lưu tổng trừng to đôi mắt, như thể ông biết được một điều gì đó khủng khiếp.
Trên đường lái xe trở về, Lục Trạch Vũ cực kì phiền não.
Anh hạ cửa kính xe, lái xe từ trung tâm thành phố ra ngoài, lang thang không có mục tiêu, chờ tinh thần phục hồi lại, đã tới biệt thự rồi.
Không nghĩ tới đã trễ thế này mà đèn vẫn còn sáng.
Đến gần thì nghe được, dường như có ai đó đang hát, âm điệu cằn cỗi lạc nhịp, ma âm xỏ lỗ tai*.
Vì thế anh không gõ cửa, cầm chìa khóa đẩy cửa đi vào, liền thấy Cố Nhạc Nhiên đứng trên sô pha, karaoke khàn cả giọng mà điên cuồng hét lên: "Anh về sớm đi, ah ah ah - Em sẽ chịu đựng một mình oh oh oh no – Anh nhất định sẽ quay lại-"
Đây là phiên bản disco hay nhất thế giới khiến trái tim của mọi người nghe đều rộn ràng vì phấn khích.
Cố Nhạc Nhiên gân cổ lên quên hết tất cả mà hát: "Tôi sẽ chấp nhận ----- không-----đến------ ai nha má ơi!"
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, dọa cô hết hồn một phen.
Cô vô cùng ngạc nhiên không khỏi kinh hỉ: "Chú đã về rồi!" Quên lấy microphone ra xa, trong đại sảnh tất cả đều bị tiếng nói của cô bao vây.
"Ừ." Lục Trạch Vũ cởi cà vạt ném lên sô pha, có chút mệt mỏi: "Sao cháu lại ở đây?
"Sợ người khác chê cười, lén lút về nhà luyện thanh."
Lục Trạch Vũ hồi ức một chút tiếng heo tru lên lúc bị giết vừa rồi, "Đừng luyện nữa, vô dụng."
"Cháu thích, không cần phải đả kích người khác như vậy.."
"Cháu vốn dĩ hát cũng không tệ."
Anh tùy ý chọn một bài ngẫu nhiên rồi hát vài câu.
Giọng hát vừa cất lên, Cố Nhạc Nhiên hoàn toàn bị chiếm đóng.
Giọng anh trầm thấp từ tính, mỗi câu anh hát đều rất tình cảm, khiến người ta bất giác lặng đi, tâm trạng dao động theo giai điệu.
Nghe thôi, dường như mọi tế bào trong cơ thể đều đã được ủi phẳng và dưỡng ẩm, thật là mê mẩn.
Cố Nhạc Nhiên liếc mắt đưa tình mà nhìn Lục Trạch Vũ: "Quá dễ nghe, lỗ tai đều sắp mang thai rồi."
"Chú ý từ ngữ của cháu."
"Chú sao có thể hoàn mỹ như vậy, chú có phải hay không cái gì cũng biết hết?"
Lục Trạch Vũ tâm tình không tồi nói, "Không có việc gì tôi không làm được."
"Vậy thì chú dùng lưỡi buộc cuống anh đào nhé?" Cô nhặt một quả anh đào từ mâm đựng trái cây, tuốt cuống anh đào rồi cho vào miệng, nỗ lực nửa ngày, nhổ ra cuống vẫn thẳng.
Lục Trạch Vũ nói: "Tôi thử xem."
Vì thế anh cũng ngậm một cuống anh đào trong miệng, chưa đầy một phút đã nhổ ra và quan sát nó, đó là một nút thắt tình yêu hoàn hảo.
Cô kinh ngạc cảm thán, "Người ta nói rằng những người có thể buộc cành anh đào bằng lưỡi, đều là cao thủ hôn môi."
Vẻ mặt hơi đắc ý của anh đột nhiên đông cứng lại, "Lời nói vô căn cứ."
Cô cố ý đến gần, "Này, sao mặt chú đỏ vậy?"
"Cháu hoa mắt."
Cô duỗi tay chỉ vào vành tai hồng hồng của anh, "Nơi này cũng vậy."
"Câm miệng!" Anh tránh ánh mắt bỡn cợt của cô, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, tắt chế độ hát karaoke.
"Không hát sao?" Cô ngồi xổm trước sô pha, lắc đầu gối anh, "Chú tức giận sao?"
Lục Trạch Vũ không để ý tới Cố Nhạc Nhiên, hất tay cô ra.
Tác giả có lời muốn nói: Tin nhắn thật ảm đạm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT