Phong Ly Dạ không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nàng.

Trái tim Sở Khuynh Ca, lập tức chua xót.

Tức muốn chết.

Thiếu chút nữa đã vung nắm đấm, nện lên người hắn.

“Chút cưỡng bức dụ dỗ này, ngươi cũng chịu không nổi? Là thật sự bởi vì ta bị bắt, hay là căn bản đã sớm muốn ở cùng một chỗ với nàng ta?”

Vậy mà lại thật sự đồng ý! Hắn đường đường là Thế tử, dễ dàng bị uy hiếp như vậy?

“Nhưng nếu như, bà ta thật sự dùng tính mạng ngươi, để uy hiếp ta, chẳng lẽ, ta cũng không nên đồng ý sao?”

Sắc mặt Phong Ly Dạ bình tĩnh, cùng với sự kích động của nàng, tạo nên đối lập rõ ràng.

“Còn ngươi thì sao, nếu như, ngươi là người đối mặt với uy hiếp đó, ngươi nên làm như thế nào?”

Sở Khuynh Ca cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy nếu, người bị nhốt trong đại lao là ngươi, ngươi cũng hy vọng ta làm như vậy?”

Phong Ly Dạ hơi sửng sốt.

Đương nhiên là, tình nguyện một mình nàng chạy trốn, cũng không thể vì hắn mà ủy khuất gả cho nam tử khác.

Nếu thật sự là như vậy, hắn không chỉ muốn giết người kia, mà còn muốn giết chính mình!

Ánh mắt hai người va chạm nhau, giờ này khắc này, lại có chút xúc động.

Nhưng trong lòng nàng, vẫn cảm thấy khó chịu.

Để tránh khiến người càng thêm khó chịu, Phong Ly Dạ chủ động giải thích: “Đùa ngươi thôi, ta làm sao có thể cưới nàng ta? Phiền cũng phiền muốn chết!”

Sở Khuynh Ca ngạc nhiên.

Đây là những lời mà Ly thế tử luôn luôn nghiêm túc cẩn thận sẽ nói? Phiền cũng phiền muốn chết sao?

Hình như, rất không phù hợp với thiết lập tính cách cao lãnh của đối phương.

“Ngươi…”

“Thật lòng cảm thấy nàng ta rất phiền, giống như con ruồi, ta bị nàng ta phiền mười mấy năm, nhưng không còn cách nào khác.”

Phong Ly Dạ ngồi xuống giường.

Sau khi cùng nhau trải qua tai ương lao ngục, hai người hiện giờ ngồi một chỗ nói chuyện phiếm với nhau, hình như, thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn nói: “Từ nhỏ, ta đã bị nàng ta bám theo, lúc có thể tránh được, ta luôn nhanh chóng tránh đi.”

“Có đôi khi không thể tránh được, thật sự vô cùng phiền phức, rất muốn đạp nàng ta ra chỗ khác.”

“Nhưng chỉ cần nghĩ đến, nàng là con gái của Nam Tinh, vừa vươn chân ra, lập tức đã bị chính bản thân mạnh mẽ rút lại.”

“Trong thực tế không ai biết, rất nhiều lần, chân của ta thực sự đã vươn ra, chỉ là không ai nhìn thấy.”

Sở Khuynh Ca thiếu chút nữa nhịn không được nở nụ cười.

Nàng thật sự không ngờ, thì ra bề ngoài thoạt nhìn trầm ổn nghiêm túc như vậy, Thế tử gia lãnh khốc vô tình, vậy mà cũng có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

Thậm chí, ngay cả chân cũng vươn ra?

Vừa tưởng tượng đến hình ảnh khi đó, đã muốn cười.

Nhưng tình hình hiện tại, thực sự không có cách nào để cười ra tiếng.

“Vậy cuối cùng ngươi… Cuối cùng đã đồng ý với bọn họ cái gì?” Đây là vấn đề nàng lo lắng nhất.

“Ta đồng ý, xuất chinh giúp, thay nàng ta tiêu diệt tộc Thương Lang.” Cũng tốt hơn, cưới Sở Vi Vân về nhà.

Sở Khuynh Ca rũ mi mắt xuống, im lặng không lên tiếng.

Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm mặt nàng: “Như thế còn tức giận?”

Tốt xấu, cũng không có “Ủy thân”.

“Tộc Thương Lang, ngay cả Nam Dương cũng đã nhìn chằm chằm rất lâu, luôn nghĩ mọi cách để bình định, nhưng cuối cùng vẫn không đủ tự tin ra tay.”

Nam Dương bây giờ muốn tranh quyền với Nam Khánh, nàng ta xuất chinh tộc Thương Lang, chỉ được phép thắng không được phép bại.

Một khi thất bại, Nam Khánh chắc chắn sẽ sử dụng cái cớ này để làm suy yếu quyền lực của nàng ta.

Vì vậy, Nam Dương muốn động đến tộc Thương Lang, nhưng cuối cùng cũng không có quyết tâm lớn.

Mà Phong Ly Dạ, nếu ngay cả Nam Dương cũng cảm thấy chuyện này khó khăn, hắn lại dễ dàng làm được, nhân tài như vậy, Nam Khánh nguyện ý buông tay sao?

“Chỉ sợ ca ca của ngươi có bản lĩnh càng lớn, thì càng khó dứt ra, đến lúc đó, Nam Khánh tất nhiên sẽ tìm một lý do khác, buộc ngươi ở lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play