“Đúng, Minh Nguyệt không thể có thai, ta và Minh Nguyệt, cũng không có làm ra hành vi sai trái nào.”
Âm thanh của Nam Bác Mẫn lúc này đã nhẹ dần.
Hoặc có lẽ nhẹ đến mức bản thân hắn ta không phân biệt được là thật hay giả.
Hắn ta từ từ bò tới bên cạnh xác của Minh Nguyệt, nâng tay nàng ấy lên, nắm trong lòng bàn tay mình.
“Bác Mẫn!” Nam Dương hét lên một tiếng.
Hành động này của hắn là có ý gì?
Hắn thật sự muốn phản bội mình sao?
Hắn ta đã từng thề, cả đời này sẽ không phản bội nàng ta!
Bây giờ, hắn ta vì Mình Nguyệt mà thật sự vứt bỏ mẫu thân này sao?
Nam Bác Mẫn vẫn nắm tay Mình Nguyệt như cũ, bàn tay này lành lạnh, không hề có chút độ ấm nào.
Thậm chí, bàn tay này đã cứng đờ, rất nhất sẽ khô quắt lại.
Vốn dĩ đây phải là đôi tay mềm mại ấm áp.
Cuối cùng thì nước mắt của Nam Bác Mẫn cũng chảy xuống.
Hắn ta biết mẫu thân ghét nhất là nước mắt của hắn ta, đó là biểu hiện của sự yếu đuối, chỉ là lúc này đây, hắn ta lại không cách nào nhịn được.
Nam Dương tức tới toàn thân cứng đơ: “Bác Mẫn, quay lại!”
Chỉ cần hắn ta quay lại, nàng ta sẽ không giận hắn ta nữa!
Chuyện này sẽ coi như là một giấc mộng hoàng lương, sau này sẽ không còn ai nhắc tới nữa.
Nam Bác Mẫn giơ mù bàn tay lên lau nước mắt ở khoé mắt, không ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.
“Mẫu thân, con không quay về được nữa rồi.”
Đứa trẻ.
Đứa trẻ mà vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy thế gian vạn sự, nó đã bị sát hại tàn nhẫn.
Nếu như quay lại, dù cho cuộc đời này có vô vàn điều tốt đẹp đang chờ hắn, thì mỗi lần nằm mơ, hắn ta làm sao có đối mặt được với đứa trẻ mà hắn ta chưa từng gặp?
“Con quay lại, mẫu thân tha thứ cho con!” Nam Dương đột nhiên có chút hoảng loạn.
Sở Khuynh Ca cũng bị lay động, trái tim có rút mãnh liệt, đến nghĩ cũng không nghĩ, bước vội đến phía Nam Bác Mẫn.
“Đại Hoàng tử, xin đừng!”
“Bác Mẫn!”
“Đại hoàng huynh!”
Nhưng mà, đã không kịp rồi.
Nam Bác Mẫn tự cắt đứt tĩnh mạch, đó cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, đến cả Nam Dương cũng không kịp thời ngăn cản.
Sở Khuynh Ca còn chưa tiếp cận, thì đã bị một cỗ trân khí mạnh mẽ đẩy lùi lại.
Phong Ly Dạ và Mộ Bạch cùng lúc tiến lên, người vẫn là rơi vào lòng Phong Ly Dạ, cô bị hắn ổn định đón lấy.
Mộc Bạch lại liếc nhìn Nam Bác Mẫn, trong lòng cảm thấy khó chịu, cuối cùng xoay người rời đi.
Đến cả chào hỏi cũng chưa từng nói với bất cứ ai.
Vị tam hoàng tử Nam Tấn này, nhìn giống như là tầm thường như hoa cúc, nhưng trong xương cũng có một thói kiêu ngạo.
Đời người muôn trạng, hiểu biết nhiều rồi, vốn dĩ còn tưởng là vô vị.
Nhưng không ngờ, con người vẫn là sống trong thất tình lục dục của bản thân.
Con người mà vốn dĩ không tiếp xúc gì, nhưng khi nghĩ kỹ lại, thì thật ra cũng là cùng mình trưởng thành.
Cũng một lúc mất đi hai người thân trước mặt, trong lòng hắn cũng sẽ đau…
“Bác Mẫn!” Tiếng hét xé ruột tâm gan của Nam Dương vang khắp đại điện.
Nam Khánh bỗng nhiên cảm thấy ngực bức bối, lại bắt đầu ho.
Hàn Thương cũng đứng bên cạnh bà ta, vẫn luôn nhẹ tay vỗ lưng.
Sở Vi Vân đứng bên cạnh, biết rõ bản thân lúc này lên lấy lòng bệ hạ, nhưng hướng phát triển của sự việc thật sự quá mức đáng sợ, khiến nàng ta kinh ngạc đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Bác Mẫn.” Nam Dương từ trước đến nay hành sự giống như sấm rền gió cuộn, nàng ta rất hiếm khi ở trước mặt người khác thể hiện đau thương và tuyệt vọng của bản thân.
Nhưng lúc này, ôm trong tay Nam Bác Mẫn tự mình vận công cắt đứt tim mình, trong đáy mắt nàng ta đã phủ một tầng sương mờ.
Đôi mắt màu khói của Nam Bác Mẫn nhìn thấy ý khóc khó có thể che giấu của Nam Dương, hắn đột nhiên cảm thấy có vài phần hào nhoáng.
“Mẫu thân, cuối cùng thì… cuối cùng thì người cũng nguyện vì hài nhi mà đau lòng một lần rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT