Hai canh giờ cũng đủ để người nào đó làm được rất nhiều chuyện.
Nhỡ đâu sau khi Sở Khuynh Ca trở về sẽ bịa đặt gì đó, hoặc là, mang mọi người chạy trốn!
Bên người nàng có một cao thủ tuyệt đỉnh là Phong Ly Dạ, nếu như chạy thật thì muốn bắt lại cũng không phải chuyện dễ!
Nam Dương trầm giọng nói: “Bệ hạ, nhi thần nguyện ý cho Cửu công chúa thêm thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này, Cửu công chúa phải bị giam lại!”
Sắc mặt của Phong Ly Dạ hơi trầm xuống, không vui nói: “Nếu Khuynh Nhi muốn tìm kiếm chứng cứ thì đương nhiên không thể bị nhốt lại được, nếu không, tìm chứng cứ từ đâu ra?”
“Thế tử gia, tất cả mọi người đều thấy khi Minh Nguyệt xảy ra chuyện, chỉ có một mình Cửu công chúa ở đấy.”
Nam Dương ngoái đầu nhìn lại, hừ lạnh: “Hiện giờ Cửu công chúa có hiềm nghi lớn nhất, thả nàng ra ngoài, đến cuối cùng là muốn tìm kiếm chứng cứ hay muốn hủy diệt chứng cứ đây, hoặc là nói, là bịa đặt chứng cứ, ai có thể biết được?”
Để người bị tình nghi đi tìm chứng cứ, đây không phải đang nói giỡn đấy à?
không ngờ, Sở Khuynh Ca lại nói: “Không sao, chỉ cần bệ hạ hứa hẹn, phái người đáng tin cậy đến trông coi thi thể của minh nguyệt công chúa, thì ta bị giam hai canh giờ cũng không sao hết.”
Chẳng lẽ không phải nàng muốn lợi dụng hai canh giờ này để ra ngoài làm chút chuyện à?
Nếu không phải nàng tự mình đi tra, người của hắn ở bên ngoài, cũng chưa chắc có thể tra được cái gì cho nàng trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Dù sao trước khi Nam Minh Nguyệt chết có dây dưa gì với nàng, cũng chỉ có mình nàng biết.
“Ta chắc chắn.” Sở Khuynh Ca gật đầu.
“Được, nếu nương tử của ta phải bị giam lại, ta thân là phu quân, cũng không thể để nàng chịu oan ức một mình.”
Lời này nếu đổi là ngày thường, Sở Khuynh Ca chắc chắn sẽ phản bác lại.
Cái gì mà nương tử với phu quân, đã hòa li từ lâu rồi.
Nhưng lúc này không biết vì sao, nàng không có tâm trạng phản bác.
Phong Ly Dạ nhìn Nam Khánh, lạnh nhạt nói: “Ta nguyện bị giam cùng Khuynh Nhi.”
“Dạ ca ca!” Sở Vi Vân đứng bên cạnh Nam Khánh lập tức nổi nóng.
Đây không chỉ là hành động bảo vệ của Phong Ly Dạ đối với Sở Khuynh Ca, mà quan trọng hơn là, hắn đang tuyên bố với mọi người, Sở Khuynh Ca vẫn là nương tử của hắn!
Sao hắn lại có thể như vậy?
“Địa lao âm u ẩm ướt, nội thương của chàng còn chưa khỏi hẳn, chàng không thể đi đến nơi như thế!”
“Nơi Khuynh Nhi có thể đi thì vì sao ta lại không thể?”
Phong Ly Dạ không muốn để ý tới nàng ta nữa, hắn chỉ nhìn Nam Khánh: “Nếu như bệ hạ không chịu, thì ta sẽ không để bệ hạ đưa Khuynh Nhi đi dễ dàng như vậy.”
Vẻ mặt Hàn Thượng Cung ngượng nghịu, trước khi Nam Khánh tức giận, bà ấy nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đây… cũng không phải quá quan trọng.”
Ly thế tử thật sự quá kiêu ngạo.
Từ trước đến nay bệ hạ luôn cao cao tại thương như thế, ngay cả trưởng công chúa Nam Dương cũng không dám chống đối ngay trước mặt bệ hạ.
Phong Ly Dạ lại ba lần bốn lượt ngỗ nghịch bệ hạ mà không kiêng nể gì, chẳng trách bệ hạ sẽ tức giận.
Nam Khánh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đè lửa giận xuống.
Nhân tài thì khó tìm!
Phong Ly Dạ càng như vậy, bà ta lại càng muốn giữ hắn lại.
Nhưng hắn đã nói rõ không có tình cảm với Vân Nhi của bà ta, vẫn luôn một lòng một dạ với Sở Khuynh Ca.
Nhưng hai người này đều là người nước Sở, nếu như kết hợp lại thì ắt phải trở về nước Sở.
Việc này phải làm sao mới tốt đây?
Bà ta vẫy tay: “Được rồi, nghe theo lời Thế tử gia, trẫm muốn tạm thời nhốt hai ngươi vào đại lao!”
“Bệ hạ…” Sở Khuynh Ca nhíu mày, không muốn Phong Ly Dạ cũng bị nhốt lại như mình.
Tuy rằng nàng không thích Sở Vi Vân, nhưng câu nói kia của Sở Vi Vân không sai.
Nội thương của Ly thế tử chưa lành, tối nay còn bị nàng… Đâm một kiếm.
Đại lao rất ẩm thấp, là nơi không tốt đối với người bị thương!
Nhưng Phong Ly Dạ vẫn nắm chặt tay nàng, dẫn đầu nói: “Trừ phi, nàng muốn cùng đi ra ngoài với ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT