“Là ai muốn gặp bệ hạ?” Trong hỗn loạn, một thanh âm thấp xen vào.
Trước mắt Nam Bác Mẫn sáng ngời, lập tức lảo đảo bước đến, nghênh đón: “Mẫu hậu, Minh Nguyệt đã bị Sở Khuynh Ca giết!”
“Cái gì?” Nam Dương biến sắc, bước nhanh tới, nhìn chằm chằm thi thể Nam Minh Nguyệt đã dần dần lạnh băng, khuôn mặt trầm xuống.
Không biết nhìn bao lâu, nàng ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca: “Vì sao ngươi giết hoàng nhi ta?”
“Nam Minh Nguyệt không phải do ta giết.” Sở Khuynh Ca đi ra từ phía sau Phong Ly Dạ, tầm mắt lại dừng trên người Nam Bác Mẫn.
“Rốt cuộc là ai xuống tay, có lẽ đại hoàng tử còn rõ ràng hơn so với ai.”
“Ý ngươi là sao?” Sắc mặt Nam Bác Mẫn lạnh lẽo.
Mới vừa rồi bị một chưởng kia của Phong Ly Dạ thương đến tâm mạch, hiện giờ chỉ cần hô hấp loạn một cái, huyết khí trong ngực nhất thời bốc lên, há miệng thiếu chút nữa là phun một ngụm máu tươi.
“Ta có ý gì, chẳng lẽ, đại hoàng tử ngươi không hiểu sao?”
“Ngươi muốn vu khống đại hoàng nhi ta, chứng cớ đâu?” Mắt của Nam Dương, đảo qua tất cả mọi người ở đây.
“Các ngươi! Ai có thể làm chứng?”
“Bẩm báo trưởng công chúa, vừa rồi đại hoàng tử vẫn ở cùng một chỗ với chúng ta, đại hoàng tử đang định đến điện Dục Dương tìm Trưởng công chúa, chúng ta có thể làm chứng!”
Một tên thị vệ khác cũng tiến lên một bước, hành lễ nói: “Trưởng công chúa, đại hoàng tử vừa rồi quả thật vẫn luôn ở cùng một chỗ với chúng ta, còn có, người của điện Bác Dương cũng có thể chứng minh, hoàng tử là mới từ điện Bác Dương ra.”
Khuynh Ca một mực nhìn chằm chằm hai người này, nhưng tại sao thoạt nhìn, hai người này đều không giống như đang nói dối?
“Sở Khuynh Ca! Đừng hồ ngôn loạn ngữ trước mặt bản cung nữa!”
Nam Dương rất tức giận, tức giận đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy: “Bổn cung hỏi ngươi, vì sao phải giết hoàng nhi ta!”
“Ta nói rồi, hung thủ không phải là ta!”
Thế nhưng, hung thủ nếu không phải Nam Bác Mẫn, còn có thể là ai?
Nam Dương tiến về phía trước một bước, trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca: “Cửu công chúa, như vậy, ngươi còn muốn vu khống đại hoàng nhi ta sao?”
Sở Khuynh Ca không nói lời nào, trên thực tế, nàng cho rằng là do Nam Bác Mẫn gây ra, cũng chỉ là suy đoán thôi, Nam Bác Mẫn muốn giết người diệt khẩu.
Chứng cứ, nàng tạm thời không có.
Có lẽ có, nhưng, tạm thời không thể làm bậy.
“Ta muốn gặp bệ hạ, chuyện của Minh Nguyệt, ta sẽ tự mình nói rõ ràng với bệ hạ!” Nàng nói.
Nam Dương tức giận đến tím mặt: “Ngươi cho rằng, ngươi làm ra loại chuyện này, bệ hạ còn có thể che chở ngươi?”
Nha đầu chết tiệt này, không khỏi coi nặng thân phận của mình!
“Ta chỉ muốn nói cho bệ hạ biết, ta có chứng cớ, có thể chứng minh ai là hung thủ!”
“Ngươi có chứng cứ?” Nam Bác Mẫn ôm ngực, đi về phía trước một bước, trừng mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc là ai?”
Phong Ly Dạ cùng Phong Tứ cũng nhìn nàng.
Chứng cứ, đó là gì?
Lúc mọi người đến, quả thật chỉ nhìn thấy hiện trường, hai người nàng và Nam Minh Nguyệt.
Mấu chốt chính là, lúc Nam Bác Mẫn xông tới, nàng còn ôm thi thể Nam Minh Nguyệt.
Y phục trên người nàng, còn có vết máu của Nam Minh Nguyệt.
Phảng phất cảm giác được cái gì đó, Sở Khuynh Ca quay đầu lại, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc kia.
“Ngươi tin ta không?”
Rất kỳ lạ, rõ ràng vẫn luôn cãi nhau, thậm chí, nháo đến mức gần như muốn cả đời cũng không qua lại với nhau.
Nhưng nam nhân đằng sau vẫn nắm tay nàng, muốn cho nàng thêm sự an tâm.
Có một số tình cảm, từ từ phát triển ở trong lòng, chỉ là, không nghĩ đến lại xâm nhập quá mức.
Nhưng, thủy chung vẫn có chút cảm động.
Phong Ly Dạ rũ mắt nhìn nàng, một câu cũng chưa từng nói ra khỏi miệng.
Chỉ nắm lấy tay nàng, nhéo mạnh một cái.
Có tin hay không, đã không cần phải nói rõ.
Tối nay mặc kệ nàng có thể chứng minh được bản thân trong sạch hay không, hắn cũng sẽ, bảo vệ đến cùng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT