"Ở trong lòng nàng, ta không bằng Nam Mộ Bạch, hiện giờ, ngay cả một cung nữ cũng không bằng ư?"
Phong Ly Dạ có chút muốn cười.
Hắn không biết mình còn mong đợi điều gì nữa.
Hết lần này đến lần khác, sự thật đã bày ra trước mặt hắn vô số lần và tất cả đều chứng minh với hắn một điều là ở trong lòng nàng, hắn không là cái gì cả.
Tại sao hắn còn phải năm lần bảy lượt tự mình nhục nhã mình làm gì?
Cho nên lần này, hắn căn bản không muốn chờ đáp án của Sở Khuynh Ca.
Dường như chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó, hắn xoay người đi về phía Đông Sương phòng.
"Phong Ly Dạ..." Sở Khuynh Ca muốn đuổi theo.
Lam Vũ kéo nàng lại: "Công chúa! Thế tử gia thật sự bị thương, hắn cần phải trở về để xử lý vết thương! ”
"Trên người hắn có mùi thuốc bột của Thất Xảo, hắn biết Thất Xảo ở nơi nào?"
Nàng quay đầu lại, nắm lấy cánh tay Lam Vũ, gấp gáp đến độ đôi mắt đã đỏ ửng lên.
“Lam Vũ, không thấy Thất Xảo đâu nữa!”
Không thấy Thất Xảo đâu, trong lòng Lam Vũ cũng lo lắng, nhưng hắn ta so với Sở Khuynh Ca bình tĩnh hơn rất nhiều!
“Công chúa, Thế tử gia cho dù có biết Thất Xảo ở đâu thì ta cũng tin, Thế tử gia sẽ không để Thất Xảo bị thương, người tin ta, Thế tử gia nhất định sẽ không làm vậy đâu!"
Tuy rằng hắn ta đã từng rất căm hận đám người Phong Ly Dạ kia, hắn vì cứu Sở Vi Vân mà khiến công chúa của hắn ta bị trọng thương!
Thế nhưng đều là nam nhân, khi đó Thế tử gia có bao nhiêu thống khổ và khó xử, trong lòng hắn ta kỳ thật hiểu rất rõ ràng.
“Công chúa, nếu Thất Xảo thật sự có nguy hiểm gì, ta tin tưởng Thế tử gia không chỉ sẽ không đả thương nàng ta, còn nhất định sẽ cứu nàng ta!"
"Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng hắn?" Sở Khuynh Ca giận dữ hỏi.
Lam Vũ thở dài một hơi, cúi đầu đối diện với tầm mắt của nàng, âm thanh mềm mại: "Công chúa, tối nay người đã quá kích động, nếu không thì trước tiên xin người hãy bình tĩnh lại. ”
Nếu lúc bình thường, nàng chưa bao giờ mất lý trí như vậy.
Sở Khuynh Ca thu trường kiếm lại.
Nàng biết mình đang quá xúc động.
Một khi đã xúc động thì sẽ rất dễ làm ra những chuyện xấu.
"Ta đi tìm nàng ta." Nàng quay lại và đi ra ngoài.
Hiện giờ tỉnh táo lại, nàng cũng biết, Phong Ly Dạ sẽ không ra tay làm Thất Xảo bị thương.
Nhưng tối nay hắn quả thật đã từng gặp Thất Xảo, thậm chí, còn có tiếp xúc với nàng ta.
Mùi thuốc này rất nhẹ, người bình thường tuyệt đối không ngửi được, quá nhẹ.
Nhưng nàng cực kì mẫn cảm với hương vị dược liệu, có những mùi người khác ngửi không được nhưng nàng thì có thể.
Bọn họ quả thật đã từng tiếp xúc với nhau, bất quá, Phong Ly Dạ hẳn là sẽ không ra tay làm Thất Xảo bị thương.
Nếu làm nàng ta bị thương, hắn nhất định sẽ thừa nhận, hắn không phải loại người dám làm không dám nhận.
Lam Vũ đi theo phía sau nàng, Sở Khuynh Ca xua tay nói: "Ngươi trở về, thu thập đồ đạc, tùy thời chuẩn bị chạy trốn. ”
"Công chúa..."
"Ta hoài nghi nha đầu kia thật sự muốn đối phó với Linh Lung hoặc Sở Vi Vân, nơi này là hoàng cung Nam Tấn, hành thích tiểu điện hạ tuyệt đối là tử tội, ai cũng không cứu được nàng ta."
Cho nên, nếu Thất Xảo thật sự phạm tội, rơi vào trong tay những người bọn họ, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu nàng ta rồi lập tức chạy trốn.
Mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất là phải bảo toàn mạng sống của Thất Xảo rồi nói sau.
Sở Khuynh Ca ra khỏi cửa, Lam Vũ do dự một chút nhưng cũng lập tức vào cửa, đi thu thập đồ đạc.
Trong phòng Phong Ly Dạ, Phong Tứ đặt rương thuốc lên bàn: "Gia..."
"Đi thông báo với Phong Sớm, nói cho hắn ta nghĩ cách đi tìm cung nữ kia."
"Gia?" Ý tứ này có nghĩa là, Thất Xảo thật sự mất tích?
"Lúc nàng ta rời đi, cung nữ đã bị nàng ta huỷ hoại gương mặt bên cạnh Sở Vi Vân cũng đi theo, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ nửa đường đã xảy ra chuyện.”
Bàn tay của Phong Ly Dạ chậm rãi siết chặt: "Dọn dẹp đồ đạc đi nếu nàng ta thật sự phạm tội, cứu người xong chúng ta sẽ đi. ”
“Gia!”
Phong Tứ kinh hãi, ý của Thế tử gia là sao?
Chẳng lẽ là sau khi chuẩn bị cướp ngục, bọn họ sẽ chạy trốn?
Toàn bộ Nam Tấn, còn có quận chúa, hắn bỏ mặc hết?
Chỉ vì một cung nữ không liên quan gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT