Lúc này, Sở Vi Vân thật sự thấy sợ nữ nhân trước mặt.

Không chỉ bởi gương mặt bị hủy dung của nàng ta, một lý do lớn hơn chính là vì nàng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, nhưng vẫn có thể bình tĩnh đến như thế!

Thật sự không phải con người!

Thử hỏi có ai làm được như thế chứ?

Chẳng lẽ không phải nàng ta nên sụp đổ khóc lóc, thậm chí là đi tìm cái chết hay sao?

Linh Lung không khóc lóc, cũng không sụp đổ, càng không đi tìm cái chết.

Sau khi vào trong phòng, Linh Lung đi tới trước bàn trang điểm, mở hòm thuốc ra.

Nàng ta ngồi trước gương đồng, cẩn thận xử lý vết thương trên mặt.

Sở Vi Vân trông mà nổi hết cả da gà! Cảnh tượng này, quả thật là quỷ dị hết sức!

''Ngươi... mặt của ngươi... ngươi... ngươi định... ngươi...''

Nàng ta sợ tới nỗi lắp bắp, nói mãi một câu không xong.

Trên mặt chỉ có một vết sẹo nhỏ xíu đã khiến nàng ta cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi!

Vậy mà gương mặt của Linh Lung, giờ đây chỉ toàn là sẹo! Không có chỗ nào lành lặn cả.

Linh Lung không nói gì, chỉ nhìn gương mặt mình trong gương.

Lớp da thịt bên ngoài, hoàn toàn không thể chữa lành được nữa.

Đột nhiên nàng ta cười lạnh, sau đó lấy ra một cái bình, đổ nước thuốc vào rồi thoa lên mặt mình.

''A...'' Tiếng hét thất kinh này không phải do Linh Lung phát ra, mà chính là của Sở Vi Vân.

Nàng ta sợ tới hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa phủ phục xuống đất.

Nếu không phải nàng ta chống tạm vào cạnh bàn, cố gắng chống đỡ cơ thể thì có lẽ hiện giờ nàng ta đã ngồi trên nền đất rồi.

''Tiểu điện hạ!'' Bên ngoài, đám thị vệ lại xông tới.

Linh Lung nghiêng đầu, lườm Sở Vi Vân một cái.

Sở Vi Vân thấy vậy thì hoảng hốt sẵng giọng: ''Không, không sao, cút... Mau cút ra xa một chút cho ta!''

Đám thị vệ đi rồi.

Sở Vi Vân hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không có cách nào để bình tĩnh được!

Nữ nhân này, nữ nhân đáng sợ này đang làm gì với khuôn mặt của nàng ta vậy?

Sau khi thoa nước thuốc lên mặt, máu từ miệng vết thương trên mặt Linh Lung cũng được cầm lại.

Nhưng còn miệng vết thương... miệng vết thương sắp thối rữa rồi!

Nàng ta lại khiến khuôn mặt mình bị thối rữa!

''Ngươi sợ gì chứ? Dù sao cũng không thể nhìn được nữa, bị dao cắt cũng đâu có khác gì bị thuốc độc ăn mòn?''

Linh Lung đứng dậy, lạnh lùng nhìn Sở Vi Vân.

Vết thương trên khuôn mặt nàng ta không còn đau đớn chút nào nữa.

Thậm chí nàng ta còn cười gằn: ''Ít nhất thì hiện giờ nó cũng không chảy máu nữa, miệng vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục lại, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?''

Sở Vi Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu, một chữ cũng không dám nói.

Miệng vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục lại, nhưng ý nghĩa của sự hồi phục đó chính là để chỉ không còn cảm giác đau đớn nữa, không còn chảy máu nữa!

Nhưng còn da thịt bị thối rữa thì mãi mãi không thể lành lại.

Gương mặt của Linh Lung hiện giờ, không chỉ có máu mà còn bị ăn mòn, giống hệt như bị phỏng!

Đó thật sự không phải khuôn mặt của một con người!

Ngay cả đối với bản thân mình mà nàng ta còn nhẫn tâm đến vậy!

Sở Vi Vân cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Một người đáng sợ như thế, ngộ nhỡ sau này nàng ta quay lại đối phó với Sở Vi Vân thì chẳng phải nàng ta sẽ rất thảm sao?

Nghĩ như vậy, Sở Vi Vân nhất thời run lẩy bẩy, sợ tới mức suýt thì tắc thở.

''Rốt cuộc ngươi đang lo sợ điều gì?'' Linh Lung híp mắt.

''Ta... ta không có sợ, ta không có...''

Sở Vi Vân khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nàng ta nhìn Linh Lung, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình.

''Là... là cung nữ kia... nó... cung nữ tên Thất Xảo, là nàng ta... còn có Sở Khuynh Ca, nhất định là do con tiện nhân ấy đứng đằng sau giật dây.''

Nàng ta hít sâu một hơi, giọng nói run run, nhưng cuối cùng cũng nói được hết.

''Là bọn họ hại ngươi, ngươi muốn báo thù thì... đi tìm bọn họ mà báo!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play