Sở Vi Vân được cung nữ Nhu nhi dìu đỡ bước tới.

Đêm qua vừa mới bị thương, bây giờ đã có thể ra ngoài đi lại, có thể thấy, nàng ta còn lo lắng cho Phong Ly Dạ hơn lo lắng cho bản thân mình nhiều.

Nhất là hiện tại sắc mặt nàng ta tái nhợt, quần áo phong phanh, cả người gầy yếu đến mức dường như có thể bị gió thổi đi.

Nếu như quên đi hai vết thương của nàng ta mà nói.

Lúc này Sở Khuynh Ca nhìn thấy nàng ta, lại cảm thấy rất hài hước.

“Hai vết thương của Quận chúa lành lại nhanh như vậy sao?” Nàng tựa ở cạnh cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng ta.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Sở Vi Vân bỗng nhiên trắng bệch!

Nghĩ đến tổn thương trên ngực mình liền kinh hồn bạt vía, còn có mấy phần… mấy phần uất ức.

Cơ thể đã không còn hoàn mỹ như trước.

“Dạ ca ca…” Nàng ta không đếm xỉa tới Sở Khuynh Ca, nhìn Phong Ly Dạ, nước mắt ngưng tụ ở nơi khóe mắt, điềm đạm đáng yêu.

Nhưng lúc này Phong Ly Dạ nhìn thấy nàng ta lại chỉ cảm thấy có chút phiền.

Tại sao lại phiền, chính hắn cũng không thể nói rõ.

Nàng luôn cảm thấy bản thân chen ngang chuyện gì đó…

“Đã có người dùng bữa cùng Thế tử gia, ta đây xin đi trước.”

Sở Khuynh Ca thu lại ý cười trên khóe môi, xoay người rời đi.

Xảo Nhi hung hăng liếc mắt lườm Sở Vi Vân, chỉ có thể đuổi theo: “Công chúa, chờ em một chút.”

Vân Quận chúa đáng chết này, hiếm khi Thế tử gia sẵn lòng nói “về phòng” với công chúa của bọn họ, nàng ta ra đây phá rối làm gì?

Phiền chết đi được!

Công chúa cũng thật là, cần gì phải không đánh tự thua?

Cũng có thấy ánh mắt Thế tử gia nhìn Sở Vi Vân có tình cảm gì đâu chứ!

Công chúa còn không biết tranh thủ một chút?

Đúng thật là, làm nàng ấy sốt ruột muốn chết!

Mắt thấy Sở Khuynh Ca đi tới hậu viện, không hiểu sao Phong Ly Dạ cũng muốn rời đi với nàng.

Nhưng vừa mới định cất bước, Sở Vi Vân liền vội la lên: “Dạ ca ca, ta… ta hơi không thoải mái.”

Ban nãy không phải nàng ta hoa mắt nhìn nhầm đấy chứ? Dạ ca ca muốn đi theo tiện nhân Sở Khuynh Ca kia ư?

Hắn thực sự bỏ mặc nàng ta sao?

Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi trầm xuống, quay đầu nhìn nàng ta, lời nói lạnh lùng, nghe không thấy chút độ ấm nào: “Không thoải mái thì đi về nghỉ.”

“Dạ ca ca, ta biết người cả đêm ở bên ngoài chinh chiến, nếu ta không nhìn ngươi thật kỹ, trở về cũng không thể nào an tâm đi ngủ được.”

Sở Vi Vân được Nhu Nhi nâng đỡ, bước đi tập tễnh, đi từng bước từng bước đến trước mặt của hắn.

Dáng vẻ nàng ta yếu ớt như vậy, tại sao Dạ ca ca trông thấy lại không tới đỡ?

Nếu hắn có thể bế mình đi, nàng ta cũng sẽ bớt phiền đi nhiều.

Tuy rằng thật ra nàng ta bị thương không nặng, cho dù không được Nhu Nhi dìu cũng có thể đi.

Nhưng suy cho cùng nàng ta vẫn bị thương đấy!

“Dạ ca ca…” Sở Vi Vân nhịn không được mà vươn tay ra.

Toàn thân hắn đầy vết máu và bụi bặm nhưng nàng ta không hề ngại bẩn chút nào!

Nàng ta muốn dựa vào trong ngực của hắn, cảm nhận hơi thở nam nhân cương nghị quyết đoán của hắn!

“Ta không sao, ngươi đi về nghỉ đi.” Phong Ly Dạ nhấc chân, đi tới hậu viện.

Chẳng những né tránh đụng chạm của nàng ta, còn muốn đuổi theo Sở Khuynh Ca!

Dạ ca ca của nàng ta, giờ đã thay lòng rời sao?

Có phải bởi vì nàng ta… bị thương ở đó nên hắn chê không?

Đáng tiếc, hôm nay hai người đều không quan tâm đến nàng ta!. Tiên Hiệp Hay

Đi tới hậu viện, Phong Ly Dạ dừng bước chân lại.

Chỉ thấy ở phía trước, người của phủ Tướng quân xông vào, lập tức bao vây xung quanh Sở Khuynh Ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play