Bàn tay Phong Ly Dạ rơi trên cánh cửa, hắn dùng sức nắm lấy.
“Gia, ngài làm sao vậy?” Phong Tảo lập tức chú ý đến sự bất thường của hắn.
Phong Ly Dạ lắc đầu, nhìn bóng đêm phía trước.
Phong Tảo nhìn hắn một cái, lúc này hắn ta nhanh chóng bước lên phía trước, không bao lâu sau từ trong bóng đêm vội vàng trả lời.
“Gia, ngài đã đến nơi an toàn, Phong Tứ hỏi ngài có thể cho Quận chúa gặp ngài một lần được không?”
Phong Ly Dạ không lập tức trả lời.
Đây vốn là kế hoạch của bọn họ, nhưng không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy hơi bất an.
“Gia, chúng ta không thể dẫn Quận chúa rời đi quá lâu, người điện Dục Dương bên kia lúc nào cũng có thể phát hiện ra.”
Phong Tảo thấy hắn chần chừ không quyết thì vội vàng hỏi: “Gia, Phong Tứ bên kia đã sắp xếp xong hết rồi!”
Phong Ly Dạ lại nhìn sắc trời, lúc này hắn mới gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đưa nàng ta qua.”
… Sở Vi Vân bị Phong Tứ dẫn đến.
Trên đường đến nơi này, nàng ta dường như luôn rất bất an.
“Dạ ca ca thật sự muốn gặp ta sao? Tại sao huynh ấy lại muốn hẹn gặp ở ngoài cung? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến điện Vĩnh Hòa để tìm huynh ấy mà?”
“Tại sao chúng ta lại phải trèo tường ra ngoài? Chúng ta không thể ra khỏi cửa cung sao?”
“Phong Tứ, tại sao chúng ta còn chưa tới, rốt cuộc là ngươi muốn đến ta đến nơi nào?”
Thủ vệ ở tòa hoàng cung này cũng không tính là nghiêm ngặt, các công chúa hoàng tử muốn ra ngoài cung cũng có thể quang minh chính đại đi ra.
Có thể nàng ta không giống như vậy, bởi vì thân phận của nàng ta quá tôn quý, mọi người luôn luôn nhìn chằm chằm vào hướng đi của nàng ta.
Cho nên tối nay Phong Tứ không dẫn nàng ta rời đi từ cửa cung, mà là trực tiếp leo tường ra ngoài.
Sở Vi Vâng vẫn bất an: “Phong Tứ, rốt cuộc là chúng ta sẽ đi đâu? Còn bao lâu nữa thì ta mới có thể gặp Dạ ca ca?”
Dọc đường đi Phong Tứ bị nàng ta hỏi đến phát phiền.
“Rất nhanh!” Bỏ lại lời này, hắn ta đột nhiên bước nhanh hơn, hắn ta nắm chặt cổ tay của nàng ta bay vút lên ngọn cây.
Gió bên tai lập tức vù vù thổi, những vấn đề kia của Sở Vi Vân, một chữ nàng ta cũng không hỏi nữa.
Cho đến khi Phong Tứ dừng lại.
Nàng ta không thắng lại được, suýt chút nữa là đụng đầu vào cửa gỗ phía trước.
Phong Tứ kéo nàng ta lại, mặt không hề thay đổi nói: “Quận chúa, đã đắc tội rồi, mời!”
“Dạ ca ca ở bên trong sao?” Sở Vi Vân chớp chớp đôi mắt to vô vội, nàng ta lập tức vô cùng phấn khởi, đẩy cánh cửa ra.
Phong Ly Dạ thật sự đứng ở bên trong, nhưng, tối nay người muốn gặp Sở Vi Vân, cũng không phải là bản thân Phong Ly Dạ.
Thấy có một người xa lạ tiến vào, tay Sở Nhan ở bên người sờ soạng một hồi, giống như là muốn tìm vũ khí phòng thân.
Sở Vi Vân sững sờ nhìn ông ta, trong chốc lát nàng ta không kịp phản ứng.
Thật ra nàng ta biết nàng ta phải gặp Sở Nhan, dọc đường đi nàng ta hỏi bậy bạ những chuyện không liên quan chỉ để Phong Tứ tin là bản thân nàng ta không hề biết cái gì.
Nhưng một khắc kia nhìn thấy Sở Nhan, nàng ta vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Tại sao nam nhân của Nam Tinh có thể biến thành như vậy?
Bộ mặt râu ria không nói, khuôn mặt ở phía dưới bị bộ râu che giấu rõ ràng còn có mấy vết sẹo.
Nhìn qua rất kinh khủng, thật sự rất khó nhìn!
Tại sao Nam Tinh lại có thể coi trọng nam nhân như vậy?
“Tướng quân, đừng hoảng sợ, nàng là…” Phong Tảo nhìn Sở Nhan, nhỏ giọng nói: “Nàng chính là quận chúa.”
“Ngươi là Sở Vi Vân?” Tay Sở Nhan vẫn không thả lỏng, mặc dù ông ta đã nỗ lực để bản thân biểu hiện tự nhiên hơn.
Nhưng Phong Ly Dạ chú ý đến, khi ông ta nghe được hai chữ quận chúa này, khí tức phòng bị trên người ông ta càng nặng hơn.
Nhìn thấy nữ nhi của mình, tại sao ông ta lại có phản ứng như vậy?
Phong Tảo cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn ta lại thấp giọng nói: “Tướng quân, quận chúa chính là… Nữ nhi của ngài.”
“Nữ nhi… của ta?”
Sở Nhan biết phản ứng của bản thân không thích hợp, lúc này ông ta đã sớm tỉnh táo lại.
Ông ta nhìn Sở Vi Vân lần nữa, lập tức trở nên kích động nói: “Vân Nhi, cuối cùng ta cũng gặp được con!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT