Nàng là công chúa nước Sở, đương nhiên phải nhớ thân phận mình, đó là lẽ bất di bất dịch.
Nhưng mà...
Hàn Thượng Cung nói ngay: ''Cửu công chúa, không biết nàng có tâm tư gì với Tam hoàng tử chúng ta hay không? Ý của bệ hạ là, nếu như công chúa thích, bệ hạ sẽ viết một phong thư gửi cho Sở Vương để thỉnh hôn.''
Khuynh Ca không ngờ bọn họ lại thẳng thắn như vậy.
Nàng với Mộ Bạch, thật ra chỉ là tạm thời diễn một vở kịch mà thôi. Nàng đâu đã nghĩ tới chuyện thỉnh hôn hay không.
Sở Khuynh Ca lúng túng nói: ''Chuyện này, trước tiên phải xem ý của Mộ Bạch thế nào đã...''
''Công chúa nghĩ nhiều rồi, chỉ cần người thích thì Mộ Bạch tất không có ý kiến gì.'' Nam Khánh nghe xong, đáy mắt hiện lên ý cười.
Ban nãy bị Phong Ly Dạ chọc tức, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy nhói đau trong ngực.
Giờ nói được ra những suy nghĩ dồn nén trong lòng mới có thể dễ chịu hơn chút.
Sở Khuynh Ca lại kinh ngạc: ''Chuyện này, cốt yếu phải để Mộ Bạch cảm thấy vui vẻ mới được.''
''Ở Nam Tấn chúng ta, nam tử không có quyền hành lớn đến thế, chỉ cần công chúa thích, bệ hạ lập tức viết một phong thư là có thể định đoạt.''
Hàn Thượng Cung cười, nói: ''Nếu công chúa đã muốn ở lại Nam Tấn, tương lai ở lại bên cạnh bệ hạ thì cũng tức là sẽ đứng trên vạn người.''
Ý của bà ta là, chỉ cần nàng chịu ở lại bên cạnh Nam Khánh, thì sau này, ngay cả Nam Dương cũng chưa chắc có được thân phận cao quý như nàng.
Sở Khuynh Ca nhíu mày, không biết nên nói gì.
Hàn Thượng Cung lại ra vẻ dạy dỗ: ''Công chúa nên biết rõ, ở nước Sở, địa vị của nữ tử luôn không bằng được nam tử, người trở về nước Sở, nếu sau này được gả đi cho người khác thì sẽ phải rời xa hoàng tộc.''
''Mọi việc trong hoàng tộc sẽ không đến lượt người tham gia nữa.''
''Nhưng nếu công chúa ở lại Nam Tấn của bọn ta, với năng lực của người thì nhất định sẽ được coi trọng.''
Sở Khuynh Ca cười nhạt, đáp: ''Ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đâu có năng lực ghê gớm gì?''
''Khuynh Nhi cần gì phải khiêm nhường vậy?'' Trước giờ, Nam Khánh luôn nhìn người rất chuẩn.
Nha đầu này, thực sự ở một đẳng cấp rất khác so với Sở Vi Vân.
Tiếc là Sở Vi Vân mới chính là tôn nữ của bà ta, nếu không, bà ta sẽ càng muốn chọn nha đầu trước mặt này làm người thừa kế ngai vàng của mình.
Sở Khuynh Ca nhìn Nam Khánh, giờ mà nàng còn khiêm tốn nữa thì đúng là giả tạo.
Nữ hoàng bệ hạ tại vị nhiều năm như vậy, há lại là người bình thường ư?
Nàng phải ở lại Nam Tấn, nàng còn nhiều việc phải làm.
Nhưng, nàng không được để Nam Khánh nhìn thấu tâm tư của mình.
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Sở Khuynh Ca dần nhạt đi, nàng thản nhiên nói: ''Không phải ta không muốn ở lại Nam Tấn, chỉ có điều...''
Nàng không nói tiếp nữa, Hàn Thượng Cung và Nam Khánh liếc nhau một cái.
Hàn Thượng Cung hỏi: ''Vậy... ý của công chúa, rốt cuộc người băn khoăn chuyện gì?''
''Tiểu điện hạ không đáng để ta đi theo, đó là điều khiến ta băn khoăn.''
Sở Khuynh Ca khom người xuống, ung dung nói: ''Bệ hạ, tối nay ta có hẹn với Tam hoàng tử, thời gian không còn sớm nữa, không biết ta có thể lui được chưa?''
Có một số lời nói chỉ nên nói nửa chừng, nửa thật nửa giả mới là lời nói dối hoàn hảo nhất.
Nàng có ở lại Nam Tấn hay không, không hề liên quan tới Sở Vi Vân, nhưng nàng phải tìm được một lý do để ở lại.
Sau khi Sở Khuynh Ca đi khỏi, Hàn Thượng Cung bèn quay sang Nam Khánh, sắc mặt bà ta rất khó coi.
Sắc mặt bệ hạ vô cùng xấu.
Nhưng bà ta biết bệ hạ không hề nổi giận, mà Nam Khánh chỉ đang suy nghĩ lại những lời vừa rồi của Sở Khuynh Ca mà thôi.
Cửu công chúa rất thông minh, quả thực là một nhân tài.
Nhưng, phải biết chọn chỗ mà thể hiện thực lực.
Nếu không phải gỗ tốt, đương nhiên sẽ không giữ được người tài.
''Mà ta, rồi sẽ có một ngày trở nên già nua.''
Hai mắt Nam Khánh như tối sầm lại, nhưng bên trong con ngươi sắc lạnh đó, không biết vừa lóe lên cái gì.
Nam Tấn của bà ta, cuối cùng cũng coi như tìm được người thừa kế rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT