Sở Khuynh Ca không thể nào giải thích được, cũng biết vào khoảnh khắc Ly thế tử điên lên thì bản thân mình có giải thích như nào, người kia vốn dĩ cũng sẽ không nghe.
Nàng vốn không phải là một người thích giải thích với người khác.
Một khi đã phát cáu lên rồi, ai cũng không chịu nhượng bộ ai cả.
Nàng nhàn nhạt đáp: "Nếu thế tử gia đã đoán ra được giữa ta và hắn làm gì rồi, vậy còn hỏi làm gì nữa?"
"Nàng là đang thừa nhận, giữa nàng và Mộ Bạch có mối quan hệ không thể cho người khác biết?"
Phong Ly Dạ nheo mắt lại, trong đôi mắt lạnh buốt một mảng đó bỗng hóa thành biển lửa.
"Phải hay không, có liên quan tới thế tử gia sao?"
"Nàng!"
"Có phải thế tử gia đã quên ta và ngươi đã hòa ly từ lâu rồi. Giữa ta với ngươi hiện tại không còn chút quan hệ nào nữa, thế tử gia có tư cách gì quản chuyện của ta nhiều như vậy?"
Hắn im lặng không nói gì, tay gắt gao nắm chặt tay nàng áp lên trên đỉnh đầu.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quật cường của nàng.
Trong lòng Sở Khuynh Ca bỗng xẹt qua một tia thấp thỏm, hình như nàng đã thật sự chọc tức người nam nhân này rồi.
Trong mắt của hắn không còn lửa giận hừng hực nữa, ngược lại là tĩnh lặng như hai tảng băng trên sông.
Càng tĩnh lặng như vậy lại càng khiến người khác bất an.
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
"Ngươi, dừng tay!" Hắn lại kéo xiêm y của nàng xuống.
Cái áo vốn cũng không còn che chắn được bao nhiêu cảnh sắc tuyệt đẹp trên người, nay lại hoàn toàn không còn tác dụng che chắn nữa.
Cho dù là bình thường nàng vẫn thờ ơ, vẫn giả vờ không để ý như nào đi nữa thì vào lúc này, cả gương mặt cũng đã biến thành một mảng tức tối đến phun lửa.
"Phong Ly Dạ, ngươi dừng tay cho ta. Có nghe không?"
Hắn đúng là điên rồi, lại còn xé rách váy của nàng nữa chứ.
"Phong Ly Dạ, Phong... Ngươi chỉ là phu quân cũ của ta thôi, chúng ta đã hòa ly rồi, ngươi dừng tay!"
Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà lại làm chuyện như vậy với nàng? Hắn lấy tư cách ở đâu ra?
Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt không giấu được nét hoảng loạn đó của nàng, ánh mắt kia vào lúc này lại lạnh lùng như băng.
"Phu quân cũ thì cũng là phu quân, một ngày nàng làm thê tử của ta thì đời này kiếp này đều là người của Phong gia ta. Không ai được phép đụng vào nàng, ta quyết không cho phép!"
Hắn vòng tay ra sau lưng, dùng sức kéo một cái khiến đai lưng của mình rơi ra.
Hắn là rất nghiêm túc!
Chờ tới lúc Khuynh Ca nhận thức được thì cơ thể nóng bỏng của hắn đã theo lẽ mà đè xuống rồi.
Một chân bị hắn nhấc lên, nàng khẩn trương đến mức khóe mắt đẫm nước, giận đến mức suýt chút thở không kịp mà ngất ngay tại chỗ rồi.
Hắn lại thật sự dám, hắn thật sự là dám!
"Không cho, không cho phép ngươi..." Khuynh Ca dùng sức cắn môi.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ cùng tính khí nóng bỏng của hắn, nàng không nhịn được khẽ run rẩy.
"Đừng như vậy." Nàng cắn môi, quay mặt đi: "Ta sẽ giết ngươi!"
"Như vậy... Cũng tốt."
Lời này, Sở Khuynh Ca không biết có phải mình nghe nhầm không.
Đợi tới khi nàng kịp phản ứng lại thì Phong Ly Dạ đã cúi đầu xuống, dùng sức hôn lấy nàng...
Phong Tứ không biết có nên xông vào hay không, hắn ta cũng không ngờ gia lại... Cưỡng ép công chúa như vậy.
Thế tử gia của nhà bọn hắn vẫn luôn là một người vô tình vô dục, trước giờ không cho phép có nữ tử nào lại gần mình.
Ai mà có ngờ, có một ngày lại dùng cách như thế để muốn một cô nương chứ.
Hắn ta bồi hồi đứng bên ngoài cửa, vô cùng do dự.
Nhưng chuyện tiến triển khiến rồi lại hoàn thành một cách bất ngờ.
Phía bên trong bỗng lặng yên không còn nghe tiếng gì nữa, thậm chí không một chút động tĩnh nào.
Chẳng lẽ không có làm thật?
Bản thân Phong Tứ cũng không có trải qua chuyện như vậy nên trong một thoáng cứ đứng ở cửa, không biết nên phản ứng như nào.
Mãi cho tới khi nghe rõ ràng có tiếng người nằm xuống giường, sau đó nghe tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần phía cửa.
Cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra, Phong Ly Dạ với khuôn mặt đầy mồ hôi xuất hiện ở trước mặt của hắn ta, hỏi: "Có chuyện gì?'
Tóc của thế tử gia thoáng rối loạn, trên mặt còn dính đầy mồ hôi, hô hấp cũng nặng nề, rõ ràng mới vừa nãy là vận động rất cật lực rồi.
Nhưng mà hắn ta chẳng hiểu tại sao người này lại ngừng lại, thậm chí rời khỏi.
Phong Ly Dạ tối sầm mặt.
Phong Tứ bỗng cảm thấy một cỗ hàn khí, từ đầu tới chân đều lạnh buốt.
Hắn ta ưỡn thân hình cao lớn lên, vội hỏi: "Tướng... tướng quân bị sốt rất cao vẫn chưa thuyên giảm, thần trí không rõ nữa... Ông... Ông ta vẫn đang gọi..."
Nói tới đây lại thoáng đưa mắt nhìn lên nhưng không thấy gì cả, Phong Tứ lại nhỏ giọng nói: "Ông ta đang gọi... gọi Cửu công chúa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT