Khi Phong Ly Dạ trở về phòng ngủ của mình, trời đã sáng rồi.

Sở Vi Vân ngủ thiếp đi trên giường, hắn vừa trở về phòng, cảm giác tồn tại lạnh lẽo đó khiến Sở Vi Vân lập tức tỉnh lại.

“Dạ ca ca...” Giọng nàng ta khàn khàn, muốn giơ tay ôm hắn.

Tay vừa cử động, nàng ta mới phát hiện ra tứ chi của mình không có chút sức lực nào.

Phong Ly Dạ đứng cách giường không xa, tùy tiện giơ tay lên, Sở Vi Vân thấp giọng kêu một tiếng, bả vai đau nhói.

“Dạ ca ca, chàng...” Tại sao hắn lại đánh nàng ta?

Nhưng khi nàng ta di chuyển, nàng ta mới phát hiện ra rằng chân tay của mình cuối cùng đã có một chút sức.

Huyệt đạo đã được giải rồi.

Sở Vi Vân từ trên giường bò dậy: “Dạ ca ca, chàng đã đi đâu vậy?”

Phong Ly Dạ không trả lời câu hỏi này, quay mặt đi, ngồi vào ghế, lãnh đạm nói: “Tối nay, ta dẫn muội đi gặp một người, bây giờ muội đi về đi.”

Đi về?

Là sao?

Chẳng phải muốn nàng ta diễn kịch với hắn, để cho những người đưa tin của bệ hạ tin rằng bọn họ vẫn luôn ở bên nhau sao?

“Dạ ca ca, chàng muốn ta gặp ai?”

“Tới lúc đó tự nhiên sẽ nói cho muội biết.”

“Dạ ca ca, vậy thì... ta ở lại với chàng cũng có thể xóa tan sự nghi ngờ của bọn họ?”

Trời còn chưa sáng nàng ta không nỡ rời đi như thế này đâu.

Khó khăn lắm mới có thể ở cùng một phòng với hắn, cho dù có thể xảy ra chuyện gì hay không, ở lại vẫn tốt hơn chứ.

Ở lại mới có cơ hội!

“Dạ ca ca...”

“Muội tưởng rằng ta sẽ quan tâm?” Nếu hắn thèm để tâm đến những người đang quan sát bên ngoài, thì tối nay hắn đã không ra ngoài rồi.

Sở Vi Vân sững sờ, đột nhiên hiểu ra!

Hóa ra hắn để nàng ta ở trong phòng chẳng qua là muốn để che đậy cho việc hắn ta sẽ ra ngoài.

Nếu không phải là do hắn ta muốn ra ngoài, đêm nay nàng ta đã không có cơ hội ở trong phòng hắn!

Nhưng nàng ta không muốn đi...

“Dạ ca ca, dù sao cũng gần sáng rồi, hay là đợi ta...”

Phong Ly Dạ giơ tay, một tay đẩy cửa phòng ra!

Hắn thậm chí còn không muốn ở bên cạnh nàng ta dù chỉ một giây nào!

Trong lòng Sở Vi Vân tràn lên sự thất vọng, nhưng lại biết rõ rằng nếu lúc này mà nàng ta còn không rời, hắn sẽ thực sự rất tức giận.

Lần trước khi nàng ta bỏ thuốc hắn, sau đó nàng ta muốn đến điện Vĩnh Hòa, Phong Tảo đã không cho rồi.

Lần này nàng ta có thể đến, còn có thể ở một mình với hắn, đã là một may mắn cực kỳ to lớn rồi!

Ít nhất, nàng ta vẫn còn giá trị!

“Được, ta đi, ta đi ngay.” Sở Vi Vân xuống giường, chỉnh trang lại y phục của mình.

Khi nàng ta chuẩn bị rời đi, nàng ta quay lại và nhìn hắn thêm một lần nữa.

“Dạ ca ca, chàng phải biết rằng tất cả những gì ta làm đều là vì ta quá thích chàng. Cho dù như thế nào, ta vẫn ở đây đợi chàng. Ta vẫn luôn chờ chàng thay đổi ý định.”

Một lời tỏ tình sâu sắc như vậy, đáng tiếc rằng cũng không thể đổi lại chút thương xót của hắn.

Sở Vi Vân rời đi.

Trong điện Dục Dương, vẫn có người đang đợi nàng ta.

“Ly thế tử đêm nay thật sự đã ra ngoài sao?” Linh Lung cau mày.

Sở Vi Vân gật đầu: “Đúng vậy, ngươi đoán hoàn toàn không sai.”

Nàng ta nhìn sắc mặt của Linh Lung, nhưng Linh Lung chỉ đang yên lặng trong suy nghĩ của mình, không để ý đến nàng ta.

Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng? Nếu không, sắc mặt của Linh Lung đã không khó coi như vậy rôi.

“Ý của ngươi là, hắn ta thực sự bắt một tù nhân từ điện Vô Trần đi? Rốt cuộc hắn ta đã bắt ai đi?”

Chuyện này có liên quan đến nàng ta à?

Linh Lung không trả lời câu hỏi của Sở Vi Vân, chỉ siết chặt lòng bàn tay mình lại hơn nữa.

Chuyện này không chỉ liên quan đến bọn họ, mà còn có quan hệ rất lớn.

Không biết đã qua bao lâu, sắc mặt Linh Lung chợt sa sầm lại, trong đáy mắt hiện lên một tia sát ý.

“Không được! Không thể cho ông ta có cơ hội nói quá nhiều lời, người này biết bí mật của ngươi!”

Sở Vi Vân ban đầu không phản ứng lại kịp, đợi đến khi phản ứng lại, chân nàng ta chợt mềm nhũn ra, nàng ta ngã “phịch”, ngồi ngay ra đất.

Biết bí mật của nàng ta, là có ý gì?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ người đó biết nàng ta không phải con gái của Nam Tinh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play