Bị giam cầm hơn mười năm, hiếm khi được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại, chẳng lẽ không muốn lập tức trở về đất nước của mình, trở về nhà của mình sao?
Nghe Sở Nhan nói, Phong Nhiễm và Phong Quý đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không thể hiểu được ý của Sở Nhan.
Phong Ly Dạ cũng hơi nhíu mày: “Sở tướng quân, chúng ta có thể thu xếp để ngài trở về. Đợi hai ngày nữa tin tức giảm bớt, có thể lập tức lên đường.”
“Sở tướng quân sợ giữa đường gặp phải người của Nam Tấn đúng không?” Phong Tứ cũng nói: “Tướng quân cứ yên tâm, chúng ta đã sắp xếp lộ trình xong rồi, đảm bảo mọi chuyện đều an toàn.”
Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Nam Khánh lại bắt giam Sở Nhan.
Ban đầu nhận được tin tức, nghi ngờ người bị giam cầm là Sở Nhan, ngay cả Phong Ly Dạ cũng thực sự sửng sốt.
Bên hồ sen ở hậu viện của điện Vô Trần đang giam giữ một người quan trọng, thật ra bọn họ đã biết chuyện từ nửa năm trước rồi.
Lúc đầu, bọn họ không rõ đó là ai.
Phong Tứ đã điều tra các sự kiện xảy ra năm đó, Sở Nhan tử trận chốn sa trường, nhưng cho đến nay, vẫn chưa được tìm thấy thi thể.
Theo thông tin nghe ngóng được sau đó, sau khi Sở Nhan “tử trận sa trường”, có người nghi ngờ ông ta đã xuất hiện ở hoàng thành.
Nói tóm lại, chuyện năm đó có rất nhiều nghi vấn, cuối cùng, tình cờ trong một cơ hội, Phong Tứ phát hiện ra rằng ở hậu viện của Điện Vô Trần trong hoàng cung Nam Tấn có giam giữ một phạm nhân quan trọng.
Ban đầu họ nghĩ đó là Nam Tinh, nhưng lần này bọn họ đến Nam Tấn là vì một nhiệm vụ quan trọng khác, đó là giải cứu người này ra.
Chỉ là không ngờ rằng sau nhiều lần xác minh mới phát hiện ra người bị giam giữ chính là Sở Nhan!
Bởi vì lời nói “sẽ không quay trở về nước Sở” của Sở Nhan, mà phía bên trong phòng ngủ thoáng chốc chìm vào yên lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Phong Ly Dạ mới nói: “Tướng quân không muốn trở về Nước Sở, chẳng lẽ cũng không muốn gặp con gái của mình sao?”
Con gái……
Sở Nhan đối với hai chữ này hoàn toàn xa lạ.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn hiện lên sự chấn động.
Sau đó, lại chuyển thành sự kích động.
“Công chúa đâu? Công chúa bây giờ thế nào? Con bé có khỏe không? Có ai bắt nạt con bé không?”
Công chúa?
Phong Tứ liếc nhìn Phong Ly Dạ một cái, Phong Ly Dạ cũng cau mày.
Bọn họ có chút không thể theo kịp suy nghĩ của Sở Nhan.
Chẳng lẽ người bị nhốt quá lâu nên đến giờ ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo sao?
Nếu không, những gì họ đang nói vừa rồi, chẳng lẽ không phải là con gái Sở Vi Vân của ông ta sao?
“Công chúa nào?” Phong Ly Dạ hỏi.
Sở Nhan rất kích động, nhưng cũng có chút bất an.
Lại nhìn Phong Ly Dạ một cái, ông ta do dự, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Nhàn phi... Con gái của Nhàn phi.”
“Cửu công chúa?” Phong Tứ sững sờ!
Vô duyên vô cớ tại sao Sở tướng quân lại hỏi về Cửu công chúa?
“Hiện tại con bé là cửu công chúa rồi à?” Sở Nhan đột nhiên ngẩng đầu, lại bắt đầu kích động lạ thường: “Cửu công chúa... Cửu công chúa thế nào rồi? Bây giờ con bé vẫn bình an vô sự? Vẫn ổn chứ?”
“Cửu công chúa...”
Phong Tứ liếc nhìn Phong Ly Dạ một cái.
Mặc dù mắt hắn trông vô cảm, nhưng rõ ràng là hắn đang rất khó hiểu và thậm chí là sững sờ.
Phong Tứ mới nói: “Lần này, cửu công chúa cũng đến Nam Tấn cùng với chúng ta.”
“Cái gì!” Sở Nhan kích động đột nhiên đứng phắt dậy, nhưng bởi vì đứng lên quá vội vàng, hai chân chợt mềm nhũn, “phịch” một tiếng ngồi trở lại trên ghế.
“Sở tướng quân, cẩn thận!” Phong Ly Dạ đỡ ông ta.
Nhưng Sở Nhan lại đẩy hắn ra, lo lắng nói: “Không thể để cho Cửu công chúa đến Nam Tấn được, không thể được! Mau! Mau đưa con bé trở về đi! Mau đưa con bé đi đi! Ở đây nguy hiểm lắm! Nguy hiểm lắm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT