Hắn đáng chết! Hắn vậy mà làm bị thương thế tử gia!
Mới vừa nãy, Thế tử gia đang vận công, một chưởng của hắn, đánh tiêu tan chân khí của thái tử gia rồi!
"Cửu công chúa, Cửu công chúa!"
Nhìn thấy Phong Ly Dạ không ngừng nôn ra máu, Phong Tảo lo lắng đến đau lòng!
"Người đâu, gọi Cửu công chúa, mau gọi Cửu công chúa! Cứu Thế tử gia, cứu mạng!"
... Lúc Sở Khuynh Ca bị quấy rầy, nàng mới vừa cởi y phục lên giường nằm.
Lúc đi gấp gáp, y phục trên người lộn xộn, đến cả áo khoác ngoài cũng không có.
Nghe được động tĩnh Mục Uyên nhanh chóng chạy tới, vừa lúc nhìn thấy y phục không ngay ngắn, bóng dáng vội vàng của nàng ta.
Hắn ta bị dọa đến mức xé áo choàng ngoài, vứt lên người Khuynh Ca.
Khuynh Ca đến liếc mắt nhìn cũng không, có y phục quăng đến, thuận tay nắm lấy, tùy ý choàng lên người.
Chân bước không dừng.
Sở Khuynh Ca lúc này đang phẫn nộ!
Tên đó thật sự không cần mạng nữa rồi, đã nhắc nhở rất nhiều lần, trong khoảng thời gian này, không được động chân khí.
Không nghĩ đến ban ngày mới nói xong, tối đến đã làm loạn! Là muốn cố ý dày vò nàng ta sao?
Nàng chỉ là thầy thuốc, không phải thần tiên, nàng không phải mỗi lần đều có thể cứu được hắn!
Ngộ nhỡ tâm mạch bị tổn thương quá nghiêm trọng.
Tưởng tượng như vậy xong, cũng không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, trái tim co thắt lại, bước chân lại nhanh hơn.
Nhưng mà, lúc Sở Khuynh Ca bước đến cửa, nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong phòng xong, đột nhiên không còn giận dữ nữa..
Trong căn phòng, Phong Tứ đang giúp Phong Ly Dạ vận công, Phong Tảo canh giữ bên cạnh.
Bên trong còn có một người, Sở Vi Vân.
Y phục nàng ta xộc xệch, hai chân thoáng mát, thế nhưng hôn mê nằm trên đất.
Có lẽ là nhớ tới vết thương của Phong Ly Dạ, ai cũng nóng lòng đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, không ai để ý đến Sở Vi Vân.
Nữ nhân này, cổ áo mở rộng, nằm trên đất, đúng là... không được tao nhã cho lắm.
Sau khi Khuynh Ca nhìn thấy khuôn mặt xám như tro của Phong Ly Dạ, làm sao còn tâm tư quan tâm đến Sở Vi Vân có tao nhã hay không.
Nàng ta nằm khỏa thân nơi đó, Khuynh Ca lúc này cũng không có tâm tư nhìn đến.
"Tránh ra!" Nàng bước nhanh đến, đặt bao kim tiêm lên giường.
Chính mình cũng nhảy lên, một tay vịn lấy cổ áo Phong Ly Dạ.
"Phong Tứ, mau dìu hắn dậy."
"Được!" Phong Tứ không dám chậm trễ, lập tức cẩn thận dìu thân hình cao lớn của Phong Ly Dạ dậy.
Gương mặt thế tử gia, giống như...giống như là người chết, đó là màu sắc của cái chết, không đơn giản chỉ là một màu trắng nhợt nhạt có thể diễn tả được!
Phong Tứ không dám nhìn!
Đối với người nam nhân to lớn này, trong lòng...rất lo sợ!
"Công chúa, cứu thế tử gia!" Sở Khuynh Ca bắt đầu dùng kim châm, Phong Tứ không ngừng giúp Phong Ly Dạ vận công, khàn cả tiếng.
Sở Khuynh Ca không nói lời nào, lúc nàng dùng kim cứu người, không thích để ý đến lời người khác.
Phong Tứ biết, nhưng trong lòng rất hoảng loạn.
Phong Ly Dạ đang nôn ra máu, máu ở khóe môi không ngừng trào ra, nhuộm đỏ mảng lớn y phục.
Phong Tảo cũng muốn hỏi, Thế tử gia như thế nào rồi? Rốt cuộc...rốt cuộc có thể cứu được không.
Nhưng mà, hắn không dám.
Hắn cũng rất sợ!
"Lam Vũ, đem toàn bộ thuốc trong tủ đến đây." Khuynh Ca thình lình nói.
"Vâng!" Lam Vũ không nói gì, lập tức đi.
Không bao lâu, mang một thùng thuốc đến.
Sở Khuynh Ca liếc nhìn Phong Tứ: "Bây giờ ngươi vận công không có hiệu quả nhiều đối với hắn, trước tiên đi ra đi, đừng ở đây cản trở ta."
"Thuộc hạ… Được, thuộc hạ lui ra ngay."
Nhưng mà Phong Tứ vẫn rất khẩn trương, sau khi lui ra, lập tức lại nhìn nàng nói: "Công chúa, cứu thế tử gia! Xin người!Xin người nhất định phải cố hết sức cứu Thế tử gia!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT