Sở Khuynh Ca xoay người rời đi, đúng thật là nàng còn chuyện rất quan trọng cần phải đi ra ngoài xử lý.
Về phần vì sao nàng lại vì nam nhân này mà vùng dậy với Nam Dương?
Ai biết được chứ? Có lẽ sáng sớm thấy có người thổ huyết, não bị co lại.
Lam Vũ và Mục Uyên đi theo sau lưng nàng.
Chỉ là không ai ngờ rằng, phía sau bọn họ còn có thêm hai người nữa, Phong Tảo và... Thế tử gia!
Hắn đi theo ra ngoài làm gì chứ?
Sứ giả nước Sở muốn xuất cung cũng không khó, nhưng vẫn là câu nói đó, hoàng cung Nam Tấn kém xa sự nghiêm ngặt và phép tắc ở hoàng cung nước Sở.
Dân phong Nam Tấn thoải mái, từ mỗi người trong hoàng thất cho tới tất cả dân chúng đều không nói nhiều về những lễ nghi phiền phức.
Đây mới là đất nước mà Sở Khuynh Ca thích nhất!
Một đất nước giống như nước Sở, hở một tí là lại phải hành lễ, hở một tí là lại nói nữ tử phải tam tòng tứ đức, điều này chính là sự lạc hậu của xã hội...
Không đúng, xã hội của người ta chỉ chưa tiến triển thôi, còn chưa lên thì có cái gì mà thụt lùi.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, bọn họ lên xe ngựa, đi tới dãy phố phồn hoa nhất.
Lúc xuống xe ngựa, Lam Vũ không nhịn được nhỏ giọng nói: "Công chúa, Thế tử gia vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta."
Sở Khuynh Ca ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên tên kia cũng vừa mới xuống ngựa.
Dáng vẻ lười biếng trong y phục thuần trắng, càng làm bật lên gương mặt mê hoặc chúng sinh quá mức của hắn.
Quả nhiên, vừa xuống xe ngựa đã nhận lấy vô số ánh mắt ngạc nhiên của người khác.
Đúng là yêu nghiệt.
"Chàng đi theo ta làm gì?" Sở Khuynh Ca quay đầu, đi tới trước mặt hắn, nheo mắt hỏi.
"Thế tử gia, không ngờ chàng rảnh rỗi tới mức này đó!"
Phong Ly Dạ chẳng thèm quan tâm đến lời nàng vừa nói, không hề để ý tới.
Hắn vẫn luôn hững hờ, lại ngay thẳng đứng đắn như thế: "Nàng nói xem, hôm nay, bổn thế tử hứa sẽ đi cùng nàng, chuyện mà bổn thế tử đã đồng ý thì tuyệt đối không đổi ý!"
"Đó chỉ là ta tùy tiện nói, chàng còn không đồng ý, đổi ý cái gì?"
"Lúc nàng nói, trong lòng bổn thế tử đã ngầm đồng ý, vậy cho nên ta không thể không giữ chữ tín!" Thật đúng là tự nhiên!
Sở Khuynh Ca thật sự muốn mắng bản thân sao lại xen vào việc của người khác như thế!
Đang êm đẹp lại chọc phải một rắc rối lớn thế này!
Nhưng hôm nay, nàng thật sự có chuyện, lại bị tên này đi theo cả đoạn đường, đúng là phiền gần chết!
Nếu biết vậy, ban đầu nàng đã không nên để ý tới chuyện của hắn, để hắn bị Nam Dương khiêng về, đùa giỡn suốt ngày cho rồi!
"Đừng có đi theo ta nữa!" Nàng nổi giận nói, quay người tiếp tục đi lên phía trước.
"Bổn thế tử chỉ đi với nàng, cũng không phải đi theo nàng!" Phong Ly Dạ hừ lạnh.
"..." Tức chết mà! Mặc kệ mà cũng không được nữa!
"Công chúa, thật ra... Thế tử gia rất ít khi được ra khỏi Nam Tấn, cùng ra ngoài một chút... Cũng không tới nỗi gì." Lam Vũ nhỏ giọng nói.
Nếu đã bỏ không được, vậy không bằng cùng ra ngoài đi chơi một chuyến cho sảng khoái.
Một, Lam Vũ thật sự không muốn nhìn Công chúa nổi giận, hai, hắn ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy Phong Ly Dạ hộc máu hại cơ thể.
Đều đã như vậy còn không bằng dùng thời gian này để an dưỡng thì hơn.
Bây giờ bọn họ đều đang ở trên đất nước của người khác, mặc kệ trước kia từng có quan hệ gì, ít nhất đều là cùng một mặt trận.
Nếu như Thế tử gia xảy ra chuyện, ở chỗ này, công chúa sẽ tứ cố vô thân!
Có Thế tử gia ở đây, ít nhiều cũng có chút cảm giác an toàn hơn.
Sở Khuynh Ca quay đầu, nhìn lại Phong Ly Dạ.
Nàng nhìn thấy thật ra tinh thần hắn cũng không quá tốt, nhưng vẫn ngoan cố muốn đi theo, hơn phân nửa chắc cũng là sợ nàng lại chạy tới chỗ nguy hiểm làm cái gì đó.
Tóm lại là hắn không có lòng hại nàng.
Sau khi suy nghĩ xong, rốt cuộc nàng cũng không thèm so đo nữa, tiếp tục nhìn về phía trước mà đi.
"Lam Vũ, bên kia có một thợ rèn, ngươi giúp ta hỏi thử xem có thể rèn ra được cái này hay không."
"Vâng." Lam Vũ rất quen với việc này, hắn ta cầm bản thiết kế của Sở Khuynh Ca, đi về phía thợ rèn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT