Lời này của Sở Khuynh Ca không nói ra còn tốt, vừa nói ra, Phong Ly Dạ càng cảm thấy khí huyết trong lồng ngực điên cuồng dâng trào.

Lần này, thực sự là kìm nén không nổi, mở miệng ra là một ngụm máu tươi!

Hắn đường đường là chiến thần Thế tử gia, sát thần trên chiến trường ai ai cũng chỉ mới nghe phong phanh đã thấy khiếp sợ, vậy mà hôm nay phải dựa vào sự giúp đỡ của một nữ tử đến bảo vệ mình, thật sự là đáng hổ thẹn!

Một đại nam nhân, sao có thể vì hắn anh tuấn bèn bị nữ tử cướp đoạt, điều đó rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với hắn!

Điều đáng giận nhất là bản thân hắn lại để bản thân rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy!

“Gia!” Nhìn thấy Phong Ly Dạ phun ra máu, Phong Tảo vội đến mức trái tim đều đau nhói!

Mặc dù lời của Cửu công chúa quả thực không dễ nghe, nhưng nàng có một câu nói đúng, trên cơ thể một người có thể có bao nhiêu máu?

Máu không ngừng phun ra, từ đêm qua bắt đầu bị Cửu công chúa chọc tức đến mức nôn ra máu, đến bây giờ cũng không biết đã nôn ra bao nhiêu máu.

Tiếp tục nôn ra như vậy, Thế tử gia còn có thể sống không?

Sở Khuynh Ca cũng không ngờ tới, một câu tuỳ ý của mình mà lại khiến hắn tức tới mức này.

Không phải chỉ là một câu nói đùa thôi sao? Sao phải nghiêm túc như vậy?

Thật là, nôn tới mức cả mặt đều là máu tươi, nhìn vừa quật cường vừa yếu ớt, khiến trái tim của người nhìn thấy đều khó chịu một cách khó hiểu.

“Để ngài ấy ngồi xuống.”

Phong Tảo lập tức nghe theo sự dặn dò của nàng, đỡ Phong Ly Dạ ngồi lên ghế.

Sở Khuynh Ca nhanh chóng bước qua, lấy túi kim châm của mình ra, xé vạt áo trước của Phong Ly Dạ.

Đầu ngón tay rõ ràng đã móc lấy cây kim bạc, nhưng sau khi nhìn thấy những vết thương trên lồng ngực hắn, ánh mắt nàng có chút không biết vì sao mà nóng lên.

Nam nhân này, một thân bị thương, những vết sẹo này, nhìn một lần sẽ khiến người khác khó chịu một lần.

Chịu nhiều vết thương trên chiến trường như vậy, rốt cuộc là làm thế nào để sống được?

Sở Khuynh Ca không dễ dàng gì mới thu lại được tâm tư, nàng giơ tay hạ kim xuống, kim bạc phủ lên mấy miệng huyệt trên ngực hắn.

Phong Ly Dạ chỉ cảm thấy sự buồn bực trong lòng không cách nào trút ra được, sau khi nàng hạ kim, dường như thoải mái hơn một chút.

Ngón tay dài của Sở Khuynh Ca vuốt huyệt vị trên ngực hắn, từng chút từng chút một, xoa vết máu bầm của hắn đi.

Cuối cùng khuôn mặt nhợt nhạt cũng tìm lại được chút huyết sắc.

Phong Tảo biết, chỉ có Cửu công chúa có thể chữa được bệnh của Thế tử gia!

Nếu họ có thể hoà hợp, không khiến đối phương tức giận nữa, vết thương của Thế tử gia nhất định có thể nhanh chóng tốt lên.

Sở Khuynh Ca cất túi kim đi, đang muốn đứng lên.

Đột nhiên, Phong Ly Dạ nắm lấy cổ tay nàng.

“Làm gì?” Lông mày Khuynh Ca nhíu lại, sắc mặt trong chốc lát kém đi: “Ta cứu chàng là bởi vì chàng là chiến thần của nước Sở ta, đừng tưởng rằng ta thật sự muốn có bất kỳ vướng mắc gì với chàng!”

Trong lòng Phong Tảo khẽ thở dài.

Muốn họ hoà hợp, vẫn thật sự không dễ dàng.

Tính cách của hai người đều mạnh mẽ như vậy!

Phong Ly Dạ dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, ánh nhìn vừa mãnh liệt như lửa, lại vừa lạnh lẽo như băng.

“Rốt cuộc nàng còn biết cái gì, là việc ta không biết sao?”

“Liên quan gì tới chàng?” Biết thì sao? Không biết thì thế nào? Liên quan gì đến hắn?

Phong Ly Dạ vẫn là bị chọc tức tới mức ho vài tiếng, mỗi tiếng đều mang theo mùi máu.

Nữ nhân chết tiệt này, từ trước tới giờ đều là như vậy!

Nhưng tại sao càng ngày nàng lại càng thần bí? Càng ngày lại càng khiến người khác nhìn không thấu?

Năm ngón tay đang giữ chặt lấy cổ tay nàng không ngừng siết chặt, sự sầu muộn giữa trán hắn từ đầu đến cuối không hề tiêu tan.

Sở Khuynh Ca không có kiên nhẫn, dùng sức hất tay hắn ra.

Không nghĩ ra giây phút này Thế tử gia có chút “yếu không ra gió”, vậy mà suýt chút nữa bị nàng hất ngã xuống từ trên ghế.

“Nàng!”

Hắn thật sự muốn lớn tiếng chửi bới, nữ nhân chết tiệt này từ trước đến nay đều không muốn hắn sống tốt!

Không biết khí huyết của hắn còn đang cuồn cuộn không ngừng sao?

Nhưng, mắng người không phải sở trường của Ly Thế tử, cuối cùng, hắn chỉ dùng sức giữ chặt lấy tay nàng, đôi mắt uể oải mang theo hơi thở lạnh lẽo.

“Nếu công chúa đã thắng trong cuộc so tài, vậy bây giờ, có phải nên đưa bổn thế tử về thị tẩm không? Nằm dưới thân nàng hầu hạ nàng?”

Đột nhiên hắn kéo mạnh một cái, Sở Khuynh Ca không kịp đề phòng bị hắn kéo vào trong lòng, trực tiếp ngã lên người hắn!

Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu rơi xuống: “Dám nói không dám làm? Hửm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play