“Cầu ngươi?” Khuynh Ca xém chút muốn tròng trắng, lập tức quay người rời khỏi.
Mục Uyên tức đến nỗi hận không thể vặn đầu của nha đầu chết tiệt này.
Mở miệng cầu xin một câu khó đến vậy sao? Cũng đâu phải lấy mạng nàng ấy đâu!
Lam Vũ đi tới, cười khà khà: “Tính tình của công chúa chúng tôi chính là nóng nảy như vậy, nhưng công chúa đuổi theo người ra thì đã là cầu xin người rồi đó, cố ở lại đi nha.”
Xảo Nhi không ở đây, mặc dù Mục Uyên này thường ngày cũng không nhiều lời, nhưng dù thế nào có người, cái nhà này mới náo nhiệt được một chút.
Mục Uyên hừ rồi không nói chuyện.
Nhưng không có rời đi.
Lam Vũ xách thùng gỗ, vẫn rất sầu muộn: “Dù gì cũng cần có cung nữ, việc hầu hạ tắm gội thay y phục này nọ, ta sao làm được?”
“Ngươi còn muốn hầu hạ nàng ấy tắm gội thay y phục sao?” Mục Uyên xém chút đạp hắn một cái: “Ngươi dám!”
Lam Vũ chỉ cảm thấy có một luồng gió thoảng qua.
Ngẩng đầu nhìn, trước mặt còn đâu bóng dáng của Mục Uyên?
Nhìn xuống lần nữa…ể? Thùng gỗ trong tay hắn đâu?
Thùng gỗ này cũng không đáng giá bao nhiêu, đang yên đang lành, Mục Uyên giật hai thùng của hắn làm gì?
Cũng đâu phải làm bằng vàng đâu? Làm sơn tặc làm tới nghiện rồi, ngay cả đồ không đáng giá cũng giật ư?
…Sở Khuynh Ca liếc nhìn người đang bận rộn trong phòng một cái.
“Lam Vũ đâu?”
“Về ngủ rồi.” Mục Uyên đầy khí tức.
Lam Vũ tự nhiên muốn hầu hạ nàng tắm gội thay y phục, muốn chết ư?
“Ngày mai, ta kiếm một cung nữ cho ngươi.” Chuyện như này, sao có thể để Lam Vũ làm? Muốn giết người quá!
“Kiếm cung nữ gì? Người nào người nấy cũng mong manh yếu đuối, kiếm về cũng chỉ tổ bị Sở Vi Vân tra tấn đến chết.” Khuynh Ca không muốn tí nào.
Mục Uyên ngừng đổ nước, quay đầu lại và nhìn nàng một cái thông qua tấm bình phong.
“Nàng ấy…thật sự ác độc đến vậy sao?”
“Ngươi nói ai? Sở Vi Vân?” Sở Khuynh Ca xém chút đập tay vô tay cầm ghế.
Ác độc hay không, còn cần nàng nói sao?
Mục Uyên không nhắc nữa, dù sao bản thân để Sở Vi Vân nhìn thấy qua bộ mặt thật, vô cùng xấu xí!
Sau này chỉ cần nghe thấy hai chữ Mục Uyên, tiểu điện hạ chắc chắn sẽ né xa, tuyệt đối không muốn hắn nữa.
Kiếp này, hắn và tiểu điện hạ sẽ không có vướng mắc gì nữa.
Hiện tại, chuyện mà họ nói là về cung nữ.
“Mà thôi, ta…nghĩ cách kiếm cho ngươi một người thân thể cường tráng.” Ít nhất cũng phải có người hầu hạ.
Chàng trai thô lỗ như Lam Vũ, sao có thể thân mật với nàng đến vậy?
Mỗi khi nghĩ tới, hận không thể đánh chết hắn!
Việc kiếm một cung nữ, chắc chắn phải làm.
Không thể để Lam Vũ chiếm lợi trắng trợn!
Không nhắc Sở Vi Vân, cơn thịnh nộ của Khuynh Ca mới dịu đi một chút.
Nhưng trái tim của nàng đêm nay vẫn đang loạn nhịp.
Hai côn nhị khúc đó, cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí.
Còn nữa, phía sau điện Vô Trần rốt cuộc đang che giấu bí mật gì, tại sao lại bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy?
Không đem những vấn đề này giải quyết rõ ràng, nàng e là đến một giây phút cũng không cách nào yên tĩnh!
“Ta muốn tắm rồi, người mau đi ra.”
Nàng đứng dậy, thấy Mục Uyên chậm chạp như vậy, nàng đột nhiên kéo cổ áo của bản thân một cái.
Soạt một tiếng, lập tức không thấy bóng người Mục Uyên đâu.
Đam Mỹ H VănQuả nhiên, hành động này có tính hiệu quả hơn bất kỳ sự cảnh cáo khác.
Chẳng phải chỉ kéo cổ áo thôi sao? Bên trong còn một lớp tiết y và một lớp yếm, ngay cả xương quai xanh cũng không nhìn thấy!
Nam nhân thời đại này, mặt mỏng như giấy, đáng yêu như thế, rất hiếm gặp trong thế gian này.
Nhưng đêm nay, trong lòng nàng thật sự quấn quýt quá nhiều việc, dù đáng yêu đến cỡ nào, cũng không còn hứng thú.
Hậu viện của điện Vô Trần, rốt cuộc đang giấu thứ gì?
Đêm khuya, yên tĩnh.
Vào lúc nửa đêm, một bóng đen trèo nhanh từ bức tường hậu viện của điện Vĩnh Hoà qua hậu viện của điện Vô Trần…