Máu trong cốc đã hòa vào nhau.
Nụ cười trên môi Nam Dương bỗng chốc vụt tắt.
Vậy mà lại là sự thật.
Mọi thứ hoàn toàn khác so với những gì nàng ta tưởng tượng!
Nàng ta nhìn Sở Vi Vân, sau cú sửng sốt, Sở Vi Vân òa khóc.
Nan Khánh và Hàn Thượng Cung nhìn nhau.
Hàn Thượng Cung thở dài, rồi lập tức đi tới dỗ dành: "Tiểu điện hạ, đây chỉ là..."
“Ta biết các người không tin ta.” Sở Vi Vân che mặt, nước mắt lăn dài theo đường kẽ ngón tay.
Phong Cửu Khanh dựa vào tế đàn, nhìn chằm chằm vào bộ dạng khóc lóc nỉ non của nàng ta.
Trong đôi mắt vốn thích cười kia chẳng có chút nào là vui mừng, mà ngược lại là lạnh lùng đến đáng sợ.
Tuy Nam Khánh không thích loại người động chút là khóc như Sở Vi Vân, nhưng lúc này trong lòng cũng tràn đầy áy náy: "Vân nhi..."
"Bệ hạ, người đừng nói gì nữa. Ta biết không ai tin ta. Các người đều cho rằng ta không phải nữ nhi của nương."
Sở Vi Vân quay mặt, lau nước mắt lia lịa.
Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi không dứt, cuối cùng nhịn không được mà lại bắt đầu khóc: "Hức..."
Phong Cửu Khanh ngáp dài thậm chí còn vươn vai.
Một hành động không tao nhã như vậy nhưng vì hắn ta quá đẹp, nên hành động ấy trông cũng đẹp một cách bất thường.
"Bệ hạ, trời cũng đã muộn, thần phải về nghỉ ngơi rồi."
Nói xong, hắn ta thật sự xoay người rời đi, hắn ta chẳng có chút hứng thú nào với chuyện xảy ra ở sảnh.
Mọi người đã quen với sự ngạo mạn của hắn ta trước mặt Nam Khánh, nên cũng không ai nói thêm gì.
Nhưng Sở Vi Vân vẫn không nhìn được mà lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng dần khuất của hắn ta.
Quốc sư Cửu Khanh, trước khi tới đây, chưa từng nghe Thái hậu nhắc tới nhân vật này.
Không ngờ bên cạnh Bệ hạ lại có một người thần kỳ như vậy.
Hắn ta hoàn toàn không coi Bệ hạ ra gì!
Nhưng Bệ hạ thì lại hết mực yêu quý, dung túng hắn ta!
"Hức..." Sau khi Phong Cửu Khanh rời đi, Sở Vi Vân lại bắt đầu khóc.
Sắc mặt Nam Dương trông chẳng vui chút nào.
Từ lúc Sở Vi Vân xuất hiện trong tầm mắt, nàng ta đã cảm thấy vị tiểu Điện hạ này không phải là thật.
Đưa nàng ta trở về cái ghế Điện hạ là để tìm ra sơ hở của nàng ta nhằm chứng minh danh tính của nàng ta là giả.
Nhưng Nam Dương không ngờ, Nam Tinh lại sinh ra đứa con gái thấp hèn vô tri đến vậy!
Đê hèn giả dối, già mồm cãi láo, ra vẻ ta đây!
Tuy nàng ta và Nam Tinh từng có quan hệ cạnh tranh, nhưng thú thật nữ nhi của Nam Tinh thực sự rất đáng thất vọng!
Lúc này, Nam Dương đang rất tức giận!
Một sự phẫn nộ cùng cực!
"Hức..." Tiếng khóc của Sở Vi Vân lại lần nữa cất lên khiến ai nấy trong sảnh cũng khó chịu.
"Tiểu điện hạ, huyết mạch Hoàng thất không thể thất lạc, Bệ hạ làm vậy cũng là bất đắc dĩ, mong tiểu Điện hạ đừng để trong lòng."
"Là bởi vì ta không đẹp bằng nương, nên các người mới không thích ta đúng không?"
Nước mắt Sở Vi Vân giống như lũ tràn bờ đê, dâng trào mãnh liệt như sóng triều!
“Sao lại thế được, tiểu Điện hạ đừng nghĩ lung tung.” Hàn Thượng Cung muốn khuyên nhũ dỗ dành, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nhìn sang Nam Khánh, Nam Khánh bỏ đi sự áy náy trong mắt, nhẹ giọng nói: "Binh phù của ba vạn cấm quân từ nay thưởng cho ngươi."
Ba vạn cấm quân!
Nàng ta chỉ vừa trở về Nam Tấn đã lập tức có trong tay ba vạn cấm quân!
Sắc mặt Nam Dương bỗng trầm xuống: "Bệ hạ, cấm quân rất quan trọng đối với hoàng thành!"
Sao có thể tùy tiện giao mấy vạn cấm quân cho tiểu Điện hạ vừa mới trở về!
Tuy Nam Dương nắm binh quyền trong tay, nhưng phần lớn chỉ là chiến sĩ biên thành!
Cấm quân trong tay nàng ta cũng không quá năm vạn.
Trong lòng Nam Dương cảm thấy không phục!
"Tiểu Điện hạ vừa trở về nước, chưa lập công trạng đã có ba vạn cấm quân, thử hỏi làm sao phục chúng?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT