Sau khi Sở Khuynh Ca rời khỏi, Nam Khánh và Hàn Thượng cung rơi vào trạng thái trầm mặc rất lâu.
Bệ hạ không nói chuyện, Hàn Thượng cung không không dám nói nửa lời.
Cũng không biết bao lâu sau, Nam Khánh mới ngước mắt lên, nhìn ra phía ngoại đường.
"Hàn Thượng cung, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Hàn Thượng cung trầm mặc một lát mới đáp: "Mong bệ hạ thứ nàng ta ăn nói ngông cuồng cho ta."
"Nói đi, chúng ta đã có mấy chục năm giao tình, còn phải nói những lời này sao?"
Hàn Thượng cung không cười nổi, bà ta nhíu chặt mày.
"Trước khi tiểu điện hạ trở về, ta đã cử ba đoàn nhân mã đi dò la, thời gian, đối tượng không hề trùng lặp, nhưng kết quả thu được lại chỉ có một."
"Tiểu điện hạ quả thật là nữ nhi ruột thịt của bệ hạ và Sở Nhan, mặc dù nàng bị đưa vào cung từ nhỏ, nhưng lão cung nữ và lão thái giám hầu hạ nàng ấy đến giờ vẫn còn sống."
"Nếu quả thật tiểu điện hạ là bị người ta đánh tráo giữa đường, vậy thì, những lão cung nữ và lão thái giám kia cũng đã sớm bị giết để diệt khẩu rồi."
"Đến giờ bọn họ vẫn đang sống bình yên vô sự, chứng tỏ thân phận của tiểu điện hạ là không có cơ sở nào để nghi ngờ."
"Hơn nữa, hồi trước chúng ta cũng từng mời thuật sĩ nàng ta thôi miên đám lão cung nữ, lão thái giám kia, những lời bọn họ khai ra cũng không có vấn đề gì."
Hàn Thượng cung nhìn Nam Khánh, do dự một lát rồi nói: "Thân phận của tiểu điện hạ, chắc chắn là thật."
Bách mật nhất sơ, nếu chuyện đó là giả, thì làm sao có thể làm giả nàng ta mức hoàn mỹ, không một chút sơ hở nào như vậy được?".
Truyện Mạt ThếNam Khánh ngước mắt lên, lạnh nhạt liếc bà ta một cái: "Cảm giác của ngươi thế nào?"
Hàn Thượng cung không dám nói hàm hồ về cảm giác chủ quan của mình, nói đúng ra, đó tính vào nàng ta bôi nhọ tiểu điện hạ.
"Trẫm miễn nàng ta cho ngươi." Nam Khánh nói.
Lúc này Hàn Thượng cung mới thở phào một hơi, khá bất lực, bà ta nói: "Không có chút thần vận cũng như khí chất nào của Nam Tinh bệ hạ, ngược lại thì..."
"Nói!" Trong lòng Nam Khánh hơi kỳ vọng.
Hàn Thượng cung nhìn bà ta, cuối cùng lấy dũng khí nói ra: "Vị Cửu công chúa khi nãy... ta cảm thấy... cảm thấy..."
Lời nói đã nàng ta ngay đầu môi, nhưng lại không thể phát ra thành tiếng.
Dù sao đi nữa, ăn nói hàm hồ, khơi gợi thị phi trong hoàng gia, làm đảo lộn huyết mạch hoàng thất, chính là nàng ta chết!
Đặc biệt, nếu Hàn Thượng cung nói điều này ra, đối với tiểu điện hạ mà nói, sẽ còn tàn nhẫn hơn cả câu nói vừa rồi.
Nam Khánh trừng mắt nhìn bà ta, có những điều, bản thân bà ta cũng không dám nói.
Trong một khoảnh khắc, dường như Hàn Thượng cung đã hiểu ra gì đó!
Lời này, chính là lời nói mà bệ hạ hy vọng bà ta nói ra.
Hàn Thượng cung cắn răng, gằn từng chữ: "Cửu công chúa lúc nãy, mặc dù ngoại hình không quá giống bệ hạ, nhưng thần vận, sự kiêu ngạo cơ trí lúc nàng nhíu mày, thật sự giống y đúc!"
Trong nháy mắt, Nam Khánh bất động như hóa đá.
"Bệ hạ, ta... ta chỉ... nói linh tinh mà thôi."
Nam Khánh không nói gì, không cần biết là nói linh tinh hay là sự thật, tâm trí bà ta, hiện giờ đang rất loạn.
Trầm mặc.
Trầm mặc giống như đã chết.
Không biết qua bao lâu sau, Nam Khánh mới trầm giọng, nói: "Cảm giác của trẫm... cũng giống ngươi, nhưng..."
Nhưng mà, thực sự là không thể xảy ra chuyện đó được.
Nếu Sở Vi Vân là giả, Sở Khuynh Ca mới là thật, vậy thì rốt cuộc vì sao hoàng đế và thái hậu Sở quốc lại gửi nàng nàng ta đây với thân phận này?
Không phải như vậy giống như cầm tảng đá lên tự đập xuống chân mình hay sao?
Không có đạo lý này được! Định toan tính điều gì? Một chút lợi ích cũng không nàng ta.
Hàn Thượng cung thở dài: "Bệ hạ, long sinh cửu tử, mỗi người một khác, chuyện này cũng không thể chỉ dựa vào cảm giác mà định đoạt được."
"Nhưng mà huyết mạch hoàng thất, không được để mất, bệ hạ, chúng ta nên nghiệm chứng kỹ lưỡng hơn."
Nam Khánh vẫn không nói gì.
Nghiệm chứng, chắc chắn phải nghiệm chứng.
Một lúc sau, cuối cùng Nam Khánh bệ hạ cũng gật đầu đồng ý.
"Bệ hạ muốn mời ta qua đó một chuyến sao? Có biết là chuyện gì không?" Lúc Hàn Thượng cung qua chiêu cáo, Sở Vi Vân mới tắm gội xong, đang thay y phục.
Sao tự nhiên nàng ta lại có dự cảm chẳng lành vậy nhỉ?