Nữ hoàng nước Nam Tấn, Nam Khánh, năm mươi hai tuổi.

Độ tuổi này ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn chưa được coi là người cao tuổi.

Tuy nhiên, không rõ có phải là do nhiều năm dốc lòng vì chuyện nước dẫn đến lao lực quá độ hay không, mà vị nữ hoàng mới tuổi ngoài năm mươi này lại có dung nhan như đã qua sáu mươi.

Tuy nhiên, bà ta lại có cặp mắt rất có thần sắc, sáng như một bó đuốc, đầy thần thái vương giả, chẳng cần làm gì vẫn dễ dàng lấn át mọi người xung quanh.

Quả là có khí chất của một nữ hoàng.

Bất kể dung nhan ra sao, sự cao quý trời phú này là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không một ai có thể bì được!

Có thể thấy Nữ hoàng bệ hạ vô cùng coi trọng vị tiểu điện hạ về nước này.

Vị bệ hạ mà lúc nào cũng là người xung quanh đợi bà ta, lần này bà ta lại ngồi trong đại điện chờ tiểu điện hạ ít nhất đã nửa canh giờ!

Thấy có mấy người trẻ tuổi đi tới, hai mắt Nam Khánh sáng lên, trong lòng bỗng có đôi phần xót xa.

“Vân Nhi, cuối cùng cháu cũng về rồi!”

Bà ta rời khỏi long ỷ, tự mình bước về phía giữa điện.

Hàn Thượng cung vẫn luôn đi theo chăm lo cho nữ hoàng, bà ấy lập tức bước tới đỡ nữ hoàng đến giữa điện.

Mắt Sở Vi Vân đỏ hoe, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Nàng ta vươn tay, tiến lên một bước.

Tuy nhiên! Không ai ngờ được! Thực sự không sao ngờ được!

Nữ hoàng bệ hạ thế nhưng lại đi lướt qua người Sở Vi Vân, bà ta bước đến trước mặt một cô nương đứng phía sau cách nàng ta một đoạn, dang hai tay ôm chầm lấy cô nương ấy.

Nữ hoàng xúc động đến rơi nước mắt!

“Vân Nhi! Cuối cùng Vân Nhi cũng về rồi! Cháu… Cháu thật giống mẹ cháu! Vân Nhi!”

Cả đại điện, ngoại trừ tiếng nghẹn ngào của Nữ hoàng bệ hạ, hoàn toàn lặng ngắt như tờ.

Thế… Thế này là thế nào?

Đôi mắt to tròn đen láy của Sở Khuynh Ca mở to sáng ngời, nàng vốn định lên tiếng nhắc.

Chẳng rõ tại sao, khoảnh khắc bị Nam Khánh ôm chầm lấy, trong một thoáng ấy, mắt nàng lại ươn ướt.

Một sự ấm áp làm nàng cảm động một cách khó hiểu.

Sau khoảnh khắc sững sờ, Sở Vi Vân lập tức tủi thân: “Bệ hạ, cháu… Cháu mới là…”

Thế nhưng, thế này có phải là lạ lùng lắm không?

Tại sao lại cứ như thể nàng ta đang đi cướp hoàng tổ mẫu của người khác vậy?

Sao lại như thế này!

Những người khác không dám nói câu nào.

Bệ hạ lúc nào cũng rất uy nghiêm, nói năng thận trọng, đây là lần đầu tiên bệ hạ phá lệ thể hiện tình cảm chân thật của bản thân trước mặt mọi người.

Tình huống kiểu này, đám bề dưới đâu dám ngắt ngang?

Nhưng… Nhưng mà cũng không thể để như vậy được!

Cuối cùng Nữ quan đại nhân cũng kịp có hành động.

Bà ấy là người hiểu rõ nhất tâm trạng của bệ hạ thời khắc này, bởi lần đầu tiên nhìn thấy Sở Khuynh Ca, bà ấy cũng có tâm trạng giống y như vậy.

Bà ấy và Hàn thượng cung là những người theo bên cạnh bệ hạ lâu nhất.

Khi xưa, chính các bà ấy đã chứng kiến điện hạ Nam Tinh trưởng thành.

Giờ đây, từ trên người tiểu điện hạ Sở Vi Vân không hề toát ra một chút dấu ấn gì của điện hạ Nam Tinh.

Còn vị Cửu công chúa này, dù cho ngoại hình không giống, nhưng phong thái toát lên lại giống vô cùng!

Khó trách bệ hạ nhận lầm.

“Bệ hạ, vị này… Vị này là Cửu công chúa nước Sở, Khuynh Ca.”

Nữ quan đại nhân bước tới bên cạnh nói nhỏ với Nam Khánh: “Bệ hạ, vị này mới là tiểu điện hạ, Sở Vi Vân.”

Bà ấy chỉ vào cô nương sau lưng Nam Khánh.

Nam Khánh sững người, bà ta buông Sở Khuynh Ca ra, ánh mắt vẫn nhìn mặt Khuynh Ca không rời.

Ngoại hình quả thực không giống Nam Tinh nhưng… Nhưng trông thực sự rất giống!

Ánh mắt ấy, phong thái giữa hai hàng lông mày ấy, thật sự rất tương đồng!

Cô nương này không phải Vân Nhi của bà ta sao?

Vân Nhi…

Nam Khánh quay đầu nhìn Sở Vi Vân ở đằng sau lưng đang khóc đến nước mắt đầm đìa.

Nước mắt này, điệu bộ sụt sùi suồng sã này khiến tim bà ta thịch một tiếng.

Lập tức cảm thấy vô cùng phản cảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play