Trái tim Phong Tứ nặng trĩu giống như bị một tảng đá thật lớn chẹn lại.
Mọi việc, vì sao lại trở nên như vậy?
Khắp cả bầu trời, vì sao lại toàn là khói mù?
Chẳng lẽ, ngay cả một chút ánh mặt trời cũng không thể có nữa sao?
…
Trở lại quán trọ, Khuynh Ca quả nhiên đã ngủ rồi.
Mục Uyên chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe theo lời dặn dò của nàng, thật cẩn thận ôm nàng xuống ngựa rồi đi vào phòng.
Lam Vũ đi vào trước một bước, trải đệm giường tươm tất.
Vào khoảnh khắc nhẹ nhàng đặt Khuynh Ca lên giường kia, trong lòng Mục Uyên có cảm giác nói không nên lời.
Vòng tay trống rỗng, giống như trong lòng cũng có nơi nào đó bị đào đi.
Lại liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Sở Khuynh Ca, hắn ta lập tức thu lại ánh mắt, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng bật nhảy, người đã đứng tại hậu viện của quán trọ.
Hắn ta đứng dưới tán cây, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gian phòng ở lầu hai kia ngay.
Cửu công chúa đang ngủ ở trong phòng.
Ở chỗ này bảo vệ, không vượt quá giới hạn, không quá mất chừng mực, có lẽ là khoảng cách tốt nhất.
Mới vừa thu lại ánh mắt, thế nhưng nghe thấy hành lang dài bên kia truyền đến tiếng gọi nhỏ nhẹ của nữ tử: “A! Là ai?”
“Quận chúa đừng hoảng hốt, thuộc hạ lập tức bắt lấy hắn.”
“Quận chúa, hình như là… Là thị vệ của Cửu công chúa, mới vừa rồi thuộc hạ thấy bọn họ trở về cùng nhau.”
“Quận chúa, bây giờ thuộc hạ đi bẩm báo Thế tử gia ngay…”
Hành lang dài bên kia bởi vì một tiếng hô hào nho nhỏ của Sở Vi Vân mà xôn xao một hồi.
Mục Uyên nheo mắt lại.
Quận chúa?
Bỗng nhiên hắn ta bước đến phía nàng ta.
“Đừng tới đây!” Sở Vi Vân nghe nói Phong Ly Dạ đã ra ngoài, cho nên mới muốn đến hậu viện nhìn thử xem con ngựa của hắn có thật là không ở đây hay không.
Linh Lung bị thương nặng, hiện tại còn nằm trên giường không dậy nổi, không có ai dạy nàng ta làm việc thế nào, thế là nàng ta muốn đi gặp Dạ ca ca một chút.
Ai ngờ lại nghe được tin tức, nói là Thế tử gia và công chúa đều không ở đây!
Nhất định lại là tiện nhân kia dụ dỗ Dạ ca ca của nàng ta ra ngoài rồi!
Ngày ấy không giết chết tiện nhân, giữ lại quả đúng là tai họa!
Mục Uyên như đi về phía nàng ta, Sở Vi Vân sợ tới mức không ngừng lui về phía sau: “Đừng tới đây!”
Bọn thị vệ động tác đồng nhất rút trường kiếm ra, mũi kiếm chĩa vào Mục Uyên.
“Dạ ca ca!” Ánh mắt Sở Vi Vân sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phong Ly Dạ trở về từ hậu viện, nàng ta lập tức dẫn nhấc váy đi qua đón hắn.
“Dạ ca ca, có thích khách, người này muốn hại ta! Nhất định là…”
Nghe nói là thị vệ của Sở Khuynh Ca, nàng ta muốn đưa ra chứng cứ chỉ đích danh tiện nhân kia.
Nhưng nghĩ đến lời Linh Lung nói khi trước, nam nhân ghét nhất nữ nhân xúi giục gây xích mích, Sở Vi Vân nhẫn nhịn mà nuốt trôi xuống.
“Dạ ca ca, cứu ta!”
Nàng ta chạy đến chỗ con ngựa.
Mục Uyên vẫn đang nhìn nàng ta, chậm rãi bước tiếp về phía nàng ta.
Người này là nữ tử mà hắn ta nhất định phải bảo vệ cả đời, nhưng hắn ta vô cùng kháng cự.
Sự kháng cự không nói được thành lời!
Phong Tứ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi đến trước mặt Sở Vi Vân: “Quận chúa chớ hoảng sợ, hắn là… Hắn là thị vệ của công chúa.”
“Thuộc hạ Mục Uyên.”
Thế mà Mục Uyên lại cung kính lễ độ với Sở Vi Vân?
Phong Ly Dạ nheo đôi mắt, không biết rốt cục hắn ta muốn làm cái gì.
Phong Tứ cũng nghi hoặc lấp kín trong lòng, chẳng lẽ, hắn ta đến nơi này không phải là để báo ân cho công chúa sao?
Vì sao lại lễ độ với Vân Quận chúa như thế?
Sở Vi Vân cũng lập tức cảm nhận được hắn ta không có ác ý đối với mình.
“Ngươi, ngươi là… người của Khuynh Ca muội muội, tìm bổn Quận chúa làm cái gì?”
Nàng ta hết mực chán ghét người của Sở Khuynh Ca.
Chỉ có điều, tuy rằng nam tử này mang mặt nạ, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra lại vô cùng tuyệt mỹ.
Nữ nhân luôn có nhiều sự khoan dung hơn dành cho nam tử khôi ngô tuấn tú.
Thái độ của nàng ta cũng nhẹ nhàng đi đôi chút: “Ta không quen biết ngươi.”