Vết thương trên bắp chân Cửu công chúa bị người ta hạ độc, hiện giờ đã biến thành một mảng thịt tím đen.
Chuyện này cũng sớm làm kinh động đến cả Phong Ly Dạ!
Sau khi nhìn thấy mảng đen trên chân nàng, Phong Ly Dạ bèn siết chặt nắm tay.
Phong Tảo đi đằng sau hắn, bị khí lạnh phát ra từ người hắn bức cho lùi xuống hai bước chân.
Máu nóng sôi trào trong lồng ngực, suýt nữa không nhịn nổi mà phun ra ngoài.
"Công chúa, có lời gì muốn nói?" Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca, sự tức giận này là dành cho công chúa sao?
Chẳng ai nghe hiểu hắn đang nói gì.
Không phải người của công chúa đã nói là do y nương hạ độc vào vết thương ở chân nàng, khiến nó trở nên như vậy rồi hay sao?
Đương nhiên Phong Tảo vừa vào cũng vội nép sang một bên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng nghe nói là chân của công chúa bị hạ độc, cả mảng thịt đều đã bị phồng rộp, hủy hoại cả rồi.
Chân công chúa bị hủy, Thế tử gia lại nổi giận với nàng?
Sở Khuynh Ca khẽ động lòng.
Ly thế tử đúng là có tầm hiểu xa trông rộng, muốn lừa hắn, rất khó.
Nhưng nàng không hoảng, đã nói dối thì phải nói dối tới cùng.
"Ta không biết, ta với và ta không thù không oán, nhưng độc ta trúng phải cũng là loại độc trên người Xảo Nhi."
"Xảo Nhi?" Phong Ly Dạ nghiêng đầu nhìn.
Xảo Nhi đã tỉnh lại, ngồi bên cạnh giường nàng.
Bị Thế tử gia nhìn như vậy, nàng ấy sợ tới mức muốn lăn ra ngoài cho xong, thế là nàng ấy vội vàng dập đầu hành lễ.
"Em bị thương, không cần hành lễ, Thế tử gia cũng không phải loại người nhỏ mọn, chàng sẽ không trách em đâu." Sở Khuynh Ca nói.
Xảo Nhi nơm nớp lo sợ, mặc dù công chúa đã nói như vậy nhưng trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy nặng nề.
Có phải công chúa vẫn chưa biết hiện giờ Thế tử gia đã trở nên vô cùng đáng sợ, không còn niệm tình nghĩa như hồi trước nữa không?
"Nàng trúng độc ư?" Lạ nhất là Phong Tảo, hắn ta không thèm để ý gì tới những người ở đó lúc bấy giờ, bước thật nhanh về phía Xảo Nhi.
Xảo Nhi bị hắn ta dọa cho sợ lùi lại phía sau một bước, không cẩn thận động phải vết lưng ở lưng, đau đến mức há miệng nhăn nhó.
Phong Tảo rất muốn cởi áo nàng ấy ra xem vết thương, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân.
Hơn nữa, hiện giờ trong vòng cũng có nhiều người.
Ngoại trừ mình và Thế tử gia là nam tử thì còn có cả Lam Vũ.
Cho dù đã cách một bức mành che nhưng cũng không thể cởi y phục của cô nương nhà người ta ra xem được, nếu làm thế thì sau này Xảo Nhi phải sống thế nào?
"Hồi trước ta không biết nàng ấy bị làm sao, còn cho rằng..."
Sở Khuynh Ca ngó Phong Ly Dạ, mặc dù giọng nói vô cùng tủi thân nhưng đôi mắt thì lại tinh ranh đảo qua đảo lại, trước mặt Phong Ly Dạ, nàng đã chẳng còn giả bộ được gì nữa rồi.
Nàng lãnh đạm nói: "Còn cho rằng Thế tử gia phạt nàng ấy vì tội phỉ báng quận chúa, cho người giết nàng ấy rồi."
"Sao Thế tử gia lại có thể làm ra chuyện như vậy?"
Phong Tảo rất muốn xông vào bên trong tấm mành che, xem bộ dạng Xảo Nhi rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng vẫn nên nói cho rõ để lấy lại sự trong sạch cho Thế tử gia đã.
"Thế tử gia hạ lệnh đánh nàng ấy hai mươi trượng là còn nhẹ, cũng không phải..."
"Im miệng!" Sắc mặt hiện giờ của Phong Ly Dạ vô cùng khó coi: "Gọi cung nữ tới kiểm tra!"
Cung nữ đã tới muốn kiểm tra thân thể Xảo Nhi.
Xảo Nhi sốt ruột đến độ mồ hôi chảy đầy mặt, thiếu điều muốn khóc.
"Công chúa, em, em không cần." Nàng hiểu ý của công chúa, nhưng mà... nhưng mà Thế tử gia còn đang ở trong phòng.
Sở Khuynh Ca nhìn Phong Ly Dạ, giọng điệu nàng chứa đầy sự chế giễu: "Thế tử gia còn ở đây là do chàng sợ ta uy hiếp vị cung nữ này, Xảo Nhi, không sao cả, chúng ta chịu khổ một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT