Gạo, bột mì, muối, vải vóc, gia súc và một thùng vàng!

Điều khiến người ta không đoán trước được là còn có một xe hạt giống dưa.

“Thiếu trại chủ, đây là những thứ do chủ tử của chúng tôi đặc biệt đưa đến, xin thiếu trại chủ hãy gửi lại cho tôi một bức biên nhận.”

Người dẫn đầu đưa giấy trắng và mực đen đến trước mặt Mục Uyên.

“Bức biên nhận?” Đương nhiên, điều mà Mục Uyên muốn hỏi hơn chính là chủ tử của bọn họ là ai.

Nhưng mà, căn bản là vấn đề này không cần thiết phải hỏi.

Rõ ràng là quá dư thừa.

“Vâng. Chủ tử đã nói, có biên nhận, mới là bằng chứng thiếu trại chủ đã nhận được đồ. Ngoài ra, chỗ ta còn có bản liệt kê, có chữ ký của chủ tử.”

Hắn ta lại dâng lên một bản liệt kê bằng hai tay.

Trên bản liệt kê, là những thứ được đưa đến.

Bao nhiêu gạo, bao nhiêu bột mì, bao nhiêu vải vóc.

Số liệu của các mục đều rất rõ ràng, vừa xem là biết, đó là một người có thói quen làm rõ ràng, rành mạch tất cả mọi chuyện.

“Yêu nữ?” Lời nói của Hương Lan không phải là lời mắng người, mà là quả thật chỗ chữ ký trên bản liệt kê có viết hai chữ “Yêu nữ”.

“Yêu nữ là ai?” Lão đương gia được nhị đương gia dìu đỡ, đi chậm đến.

Sao chữ ký lại là hai chữ Yêu nữ?

Đây… đây không phải là xưng hô bất kính với con người sao?

Hương Lan đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: “Ta… ta từng mắng… từng mắng Cửu công chúa là… yêu nữ.”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Hương Lan mắng Cửu công chúa người ta là yêu nữ, điều này cũng không có gì lạ, không đánh thì không quen biết nhau.

Nhưng, chính Cửu công chúa tự ký tên là Yêu nữ, điều này có hơi… ừm, nha đầu này có hơi ngược đời.

Nhưng càng là thế, ánh mắt nhìn chữ ký đó của Mục Uyên càng sáng hơn.

Hắn ta biết, nha đầu đó hoàn toàn không giống với những cô nương khác.

“Thiếu trại chủ, mời.” Người dẫn đầu lại lần nữa đưa giấy và bút đến trước mặt Mục Uyên.

“Đợi chút.”

Mục Uyên quay đầu, nhìn lão đương gia: “Nghĩa phụ, con có vài lời muốn nói với người.”

Lão đương gia được nhị đương gia dìu về phòng ngồi.

Mục Uyên đi đến trước mặt ông ta, lời nói tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại hết sức kiên định.

“Nghĩa phụ, con muốn xuống núi một chuyến, hộ tống Cửu công chúa đến Nam Tấn.”

Lão đương gia không nói chuyện. Trên thực tế, lúc nãy ông ta đã nghĩ đến điểm này.

Cửu công chúa là ân nhân cứu mạng của ông ta, hiện giờ, lại là đại ân nhân của cả sơn trại.

Lệnh truy nã trên giang hồ vẫn có hiệu. Đoạn đường đến Nam Tấn xa xôi, nàng có thể được Mục Uyên đưa đi, không dám đảm bảo lần sau sẽ không bị người khác bắt đi mất.

Nếu như rơi vào tay người khác, chưa chắc có thể sống sót trở về.

Lão đương gia đang muốn gật đầu, nhị đương gia lại mang vẻ mặt khó coi, nói: “Thiếu trại chủ, thật ra, người muốn xuống núi… là điều đương nhiên.”

Lão đương gia nhìn ông ta, Mục Uyên cũng nhìn ông ta. Sao lời này nghe như còn có ý khác nữa?

Nhị đương gia cúi đầu nhìn lão đương gia đang ngồi trên ghế, ngừng một chút rồi nói: “Vân quận chúa cũng ở trong đội ngũ của bọn họ.”

“Vân quận chúa?” Bọn họ ở trên núi quanh năm, vừa ở đã được mười mấy năm rồi.

Đối với chuyện của nước Sở, thật ra lão đương gia cũng không hiểu rõ lắm.

Nhị đương gia trầm giọng nói: “Vân quận chúa… là con gái của Nam Tinh điện hạ.”

“Là con gái của điện hạ?” Đại đương gia sửng sốt, kích động đến mức suýt nữa là đứng bật dậy.

Mục Uyên đỡ ông ta, nói nhỏ: “Nghĩa phụ, cơ thể người còn chưa hồi phục nguyên khí, bình tĩnh chút.”

Hắn ta đã sớm biết Sở Vi Vân ở trong đội ngũ của Cửu công chúa, hôm qua nhị đương gia đã nói với hắn ta rồi.

Nhưng, lần này xuống núi hộ tống Cửu công chúa, thật ra hắn ta không hề suy xét đến sự tồn tại của Sở Vi Vân.

Nhị đương gia nhìn hắn ta một cái, ánh mắt đó mang ý vị sâu xa: “Sau cùng người sẽ là người của quận chúa, không thể… có tình cảm với cô nương khác!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play