Sở Khuynh Ca nắm chặt nắm tay phải đang run rẩy của mình.
Không muốn để Xảo Nhi chịu tội, cuối cùng nàng chỉ đành ép bản thân cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng quay lại ngồi bên giường nàng cúi đầu nhìn Xảo Nhi vì đau mà khuôn mặt đầm đìa mồ hôi.
“Đừng sợ, để ta nghĩ cách kiểu gì cũng sẽ tốt lên thôi.”
“Em không sợ.” Xảo Nhi lắc đầu nắm lấy nắm tay phải vẫn đang run rẩy của nàng.
Nàng ấy có chút đau lòng: “Công chúa, người đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, bây giờ em đã đỡ nhiều rồi, không cần đau lòng cho em, em thực sự đỡ rồi.”
“Vậy sao em lại còn đau lòng cho ta?” Sở Khuynh Ca nói nắm đấm đang run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nha đầu Xảo Nhi chẳng qua chỉ là một nữ hài nhi chưa hiểu chuyện.
Hài tử mới mười lăm mười sáu tuổi trong thế kỷ hai mươi mốt chỉ sợ là mới lên cấp ba?
Tại sao lại ức hiếp nàng ấy như vậy?
“Công chúa, người bình an trở về là em vui rồi, bây giờ em không đau nữa, thật đấy.”
Sau khi uống thuốc xong tinh thần của Xảo Nhi tốt hơn nhiều, là lúc ý thức tỉnh táo nhất trong hai ngày qua.
Đại khái là vì công chúa bình an quay về nên nàng ấy thở phào nhẹ nhõm tâm trạng thoải mái tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Nha đầu ngốc này chỉ nghĩ đến vị công chúa là nàng.
Thân thể yếu ớt nhưng lòng trung thành đối với nàng vẫn kiên định như vậy, sao có thể khiến người ta không đau lòng?
“Ta giúp em bôi thuốc, tin ta, ta nhất định có thể chữa khỏi vết thương cho em, nhất định có thể khiến thân thể em hoàn hảo như lúc đầu.”
Xảo Nhi lắc đầu, nàng ấy muốn nói mình không để tâm chỉ cần công chúa bình an thì tất cả đều tốt.
Nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn gật đầu: “Xảo Nhi tin công chúa.”
Chỉ có như vậy công chúa mới yên tâm.
Chỉ cần công chúa không nghĩ đến việc thay nàng ấy báo thù thì nàng ấy yên tâm rồi.
Đêm đó Sở Khuynh Ca luôn canh chừng bên cạnh Xảo Nhi, bôi thuốc, châm cứu, xoa bóp.
Da của nàng ấy thực sự đã bị thuốc độc hủy hoại một khu vực lớn đều đen như mực.
Khuynh Ca chỉ có thể nghĩ cách lấy từng chút từng chút hút thuốc độc ra nhưng quá trình vô cùng đau đớn.
“Em phải chịu đựng, bây giờ vẫn là vết thương mới, lúc này ép độc tố ra thì da mới có thể hồi phục. Nếu như để lâu thành vết thương cũ thì rất khó giải quyết.”
“Công chúa...” Xảo Nhi nghiến răng nắm chặt lòng bàn tay, luôn nhẫn nhịn đến mức cả người đều đổ mồ hôi.
Nhưng công chúa quay về lại có cảm giác an toàn khó hiểu.
Vì vậy những đau đớn đó nàng ấy có thể chịu đựng được.
“Thực sự... có thể... tốt lên sao?”
“Em tin ta, nhất định có thể.”
Xảo Nhi tin nàng.
Chỉ cần có công chúa thì nàng ấy có thể che mưa chắn gió cho bất cứ ai.
Công chúa giống như một ngọn núi lớn nhưng cũng giống như một cây đại thụ.
Có nàng ở đây Xảo Nhi cảm thấy yên tâm.
Sau khi trời sáng Sở Khuynh Ca mới ra khỏi phòng của Xảo Nhi.
Lam Vũ luôn canh giữ bên ngoài, thấy nàng đi ra lập tức nói: “Công chủ, ta đã bảo người đưa đồ đến đó.”
“Bảo hắn ta viết một bản xác nhận... không phải, viết một bức thư chứng minh bọn họ đã nhận được đồ.” Sở Khuynh Ca xoa ấn đường.
Một đêm không ngủ ấn đường có vẻ mệt mỏi.
“Vâng.” Lam Vũ thấy vậy có chút đau lòng: “Công chúa, đợi lát nữa sau khi xuất phát người hãy nghỉ ngơi một lát.”
“Không cần, xe ngựa của ta để cho Xảo Nhi.” Xe ngựa của nàng có lò xo nên giam xóc rất tốt.
“Nhưng...”
“Tìm thấy Mộ Bạch tiên sinh chưa?” Sở Khuynh Ca đổi chủ đề.
Lam Vũ gãi đầu vẻ mặt phiền não: “Sau khi đội ngũ xuất phát ta cũng đã tìm kiếm nửa ngày nhưng vẫn không có tin tức gì, không biết tiên sinh đi đâu rồi, vẫn chưa quay lại căn nhà gỗ.”
Vẫn chưa trở về sao?
Khuynh Ca cau mày, trong lòng thoáng có chút bất an.
Rốt cuộc Mộ Bạch đi đâu rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT